Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 515 - 【Vip】 Long Đàm Bí Cảnh, Gần Trong Gang Tấc!

【VIP】 Long Đàm bí cảnh, gần trong gang tấc! 【VIP】 Long Đàm bí cảnh, gần trong gang tấc!

Một canh giờ sau, đã đến nơi tận cùng của hồ nước, dãy núi Long Tích như Bàn Long đang nằm đã gần ngay trước mắt. Lúc Hắc ưng sau lưng đã tức sùi bọt mép đuổi kịp đến nơi, nhìn thấy phi chu đang đâm vào dãy núi Long Tích, chỉ có thể thét lên một tiếng không cam lòng rồi sau đó xoay người quay về Yêu Hoàng hồ.

Vào trong dãy núi Long Tích, Ôn Bình thu lại phi chu, dựa theo sự chỉ dẫn của hệ thống đi lên phía trước, cũng tiện đường nhìn một chút cái dãy núi Long Tích này.

So với Yêu Hoàng hồ vừa đi qua, nó không có hơi thở hoang dã mạnh mẽ như thế, nhưng những dãy núi bất tận của nó làm cho người khác có một cảm giác thần bí. Trong khu rừng rậm che khuất cả bầu trời, Đại Quai, Tiểu Quai và chó săn Cáp Cáp vẫn thật hưng phấn, chạy tới chạy lui, làm cho mạnh thú, yêu vật xung quanh Ôn Bình mấy nghìn bước đều bị dọa đến bỏ chạy.

Sau khi đi được một đoạn ngắn, Ôn Bình lại để cho cho sắn bắt ba con yêu thú loài báo, cưỡi chúng đi về phía Long Thần môn.

Không đến một tiếng, một con đường sáng sủa rộng lớn nằm giữa khoảng cách của cây cối hiện ra trước mắt của Ôn Bình.

Trần Sơn thấy thế, mở miệng nói:

- Ôn tông chủ, theo con đường này đi thẳng về phía trước là có thể đến Long Thần môn.

Cho dù cách Trần Sơn nói chuyện dường như khá bình tĩnh, thế nhưng Ôn Bình biết, hiện tại tim hắn đập đặc biệt nhanh, bởi vì tiếng tim đập cực lớn và nhanh đều vượt qua tiếng thở dốc của những con yêu vật rồi, chỉ là bản thân Trần Sơn không có chú ý đến mà thôi.

Ôn Bình vỗ vỗ đầu con thú, không có đi ra khỏi rừng rậm, đi về phía bên trái,

- Chúng ta đổi sang nơi khác để tiến vào, đi từ bên trái của vách núi vào.

Nghe thấy lời của Ôn Bình nói, Trần Sơn ngây ra một lúc,

- Ôn tông chủ đã đến Long Thần môn rồi?

Bên trái là vực Vô Hồn, chỉ cao trăm trượng, nếu như Ôn Bình không nói thì hắn cũng định đi vào từ đó, không dễ bị người khác phát hiện.

Vách đá thẳng đứng đối với những người thực lực thấp kém thì có thể nói là nguy hiểm, nhưng đối với bọn họ mà nói là chẳng có gì phải lo lắng cả. Chỉ là Ôn Bình làm sao lại biết được, điều này làm hắn có chút ngạc nhiên!

Hẳn là Ôn Bình sớm đã đi qua Long Thần môn rồi!

Sớm đã chuẩn bị đối phó Long Thần môn rồi?

Mang theo thắc mắc này, Trần Sơn đi theo Ôn Bình chưa từng đến vực Vô Hồn mà tiến vào Long Thần môn, lặng lẽ đi vào nơi ở của Trần Sơn, một đường đi toàn là trong rừng âm u, không bị người khác phát hiện. Đương nhiên, đến nơi Trần Sơn ở không phải là ý định ban đầu của Ôn Bình.

Ôn Bình nghe nói chỗ ở của Trần Sơn vừa hay lại là nơi khá vắng vẻ ở Long Thần môn cho nên mới quyết định đi đến, bởi vì càng tiến vào bên trong thì càng gặp nhiều người hơn, cũng không còn loại rừng âm u có thể đi nữa nên phải đổi mặt mới có thể đi vào.

Vừa mới tiến vào chỗ ở, Trần Sơn vội vàng đóng kỹ cửa chính lẫn cửa sổ, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm:

- Ôn tông chủ, ban ngày Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, đợi đến tối người ít một chút ta sẽ nghĩ cách để có được ba khuôn mặt.

- Không cần ngươi.

Ôn Bình lên tiếng. Đương nhiên, hắn không có ý gì khác, thật ra lúc quyết định đi đến nơi ở của Trần Sơn, đã để Ác Linh kỵ sĩ đi ra ngoài rồi, chỉ lệnh rất đơn gian: Yêu lặng tìm một cái Bán bộ Trấn Nhạc đến đây, không quan tâm sống hay chết, ngoài ra còn có hai đệ tử của Long Thần môn, một nam một nữ.

Thực lực hôm nay của Ác Linh kỵ sĩ là Trấn Nhạc cảnh, cộng thêm năng lực ẩn thân, đi làm nhiệm vụ này cũng thích hợp với nó rồi.

Chỉ là Trần Sơn không biết kế hoạch của Ôn Bình, cho rằng Ôn Bình là không tin tưởng hắn, vội vàng giải thích,

- Ôn tông chủ, mạng ta vẫn đang trong tay ngài, lại qua vài ngày nữa là phải hút đoạn trường hủ thể mới có thể giữ được mạng sống, ta làm sao dám giở trò chứ?

- Nhỡ rõ là tốt.

Ôn Bình lạnh lùng lên tiếng, nhưng trong lòng lại muốn bật cười.

Tên này vậy mà tin thiệt rồi.

Cái gì mà thuốc đoạn trường hủ thể, lấy cái tên này thiệt là nổ quá.

Long Kha ở một bên thấy Ôn Bình không để Trần Sơn đi, cũng cho rằng Ôn Bình không tín nhiệm Trần Sơn, liền mở miệng nói:

- Vậy thì để ta đi cho, không một tiếng động mà đem đến mấy người với cảnh giới của ta vẫn có thể làm được.

Nhưng vừa nói xong, đã nghe lấy Ôn Bình lắc lắc đầu nói:

- Cũng không cần ngươi đi.

- Hả?

Long Kha sửng sốt, nàng không rõ Ôn Bình có ý gì, sao mà ai cũng không cho đi thế này?

Chẳng lẽ Ôn Bình định chính mình đi?

Vừa muốn mở miệng nói tiếp, Long Kha chỉ cảm thấy xung quanh bỗng nhiên truyền đến cảm giác nóng rực, lúc đang nghi hoặc nhìn xung quanh, một màn đập vào mắt làm nàng sợ hết hồn – một bộ xương khô mặc áo chuàng không có căn cứ xuất hiện.

Trong hai bàn tay bằng xương trắng đang cháy lên lửa xanh, ba người đang bị nhấc lơ lửng trên không trung, hai nam một nữ, mặc quần áo khác nhau nhưng vẫn là của tông phái, tất nhiên ba ngươi này đều là người của Long Thần môn.

Mà cái bộ xương khô này, sau khi Long Kha bị dọa sợ một hồi mới nhớ đến, khẳng định chính là Ác Linh kỵ sĩ mà bọn người Tần Sơn nói đến vĩnh viễn là ẩn thân, trong quái vật vô hình chỉ nghe lời của Ôn Bình.

Ầm!

Ba người cùng bị ném lên mặt đất, Ác Linh kỵ sĩ lấy lửa xanh từ trong miệng ra sau đó nở nụ cười với Ôn Bình rồi lại ẩn thân tiếp.

Một tên nam nhân trung niên Bán bộ Trấn Nhạc cảnh, một nữ tử thoạt nhìn mới khoảng 20 tuổi, còn có một tên thiếu niên. Ác Linh kỵ sĩ vậy mà thật thông minh, tìm được ba người tuổi tác gần giống như tuổi tác của ba người Ôn Bình, tránh phiền phức phải bắt chước.

Nhưng một màn này rơi vào trong mắt của Trần Sơn, cho dù Ác Linh kỵ sĩ không có cười với hắn cũng thành cười với hắn rồi, hắn có chút ngây ngốc. Cho dù Ác Linh kị sĩ đã biết mất một lúc rồi, nhưng hắn vẫn không dám đứng gần nơi mà Ác Linh kỵ sĩ vừa đứng.

Một màn này tất nhiên lọt vào tầm mắt của Ôn Bình, sợ Trần Sơn bởi vì Ác Linh kỵ sĩ mà có chút ảnh hưởng, liền mở miệng nói:

- Chỉ cần ngươi nghe lời ta, nó sẽ không đột nhiên xuất hiện giết ngươi đâu, đổi mặt đi, nên đi rồi.

- Vâng vâng.

Trần Sơn vội vàng gật đầu lên tiếng, lấy ra vòng tròn màu trắng dán lên trên mặt người đàn ông trung niên. Nhìn kỹ mặt của hắn, trên mặt lộ ra một chút ngạc nhiên, bởi vì hắn biết người này, hơn nữa cũng có chút giao tình.

Nhưng lúc này hắn cũng mặc kệ cái giao tình gì đó, hắn chỉ biết có quen biết thì dễ làm hơn rồi, bắt chước cũng sẽ dễ dàng hơn.

Ra khỏi phòng của mình, Trần Sơn khóa thêm hai cái khóa, tránh cho người ngoài tiến vào nhà của hắn. Rồi sau đó dẫn Ôn Bình cùng Long Kha đi về chỗ sâu nhất của Long Thần môn. Chưa đi xa lắm, người đã dần dần nhiều lên.

Bất kể là ai, lúc trông thấ mặt của Trần Sơn đều hô lên một tiếng,

- Dương chấp sự.

Đối với hai ngươi Ôn Bình nhiều lắm cũng chỉ nhìn hai cái, một đường đi qua không có bất cứ gì ngăn trở. Nhưng mà thời gian một khắc sắp hết rồi.

- Còn xa không?

Ôn Bình vẫn luôn nắm chặt thời gian, đến lúc này vội vàng hỏi một câu, nếu không thể đến Long Đàm bí cảnh trước khi hết thời gian thì cũng có thể nghĩ ra một biện pháp khác.

Trần Sơn lên tiếng,

- Ở ngay trước mắt rồi.

Kèm theo chỉ một ngón tay về phía tòa lầu cao sau ngọn núi, nơi đó tràn ngập hơi thở nồng đậm của yêu khí. Nhưng mà cỗ yêu khí này rất thuần khiết, rất uy nghiêm, so với tất cả những yếu vật trong trời đất đều muốn đặc biệt hơn.

Bên này là khí của rồng thật!

Nhưng bởi vì là rồng chết, chỉ để lại nơi đây một khung xương, cho nên hơi thở nó phát tán ra đối với Ôn Bình mà nói còn không bằng một nửa của Giao Long.

Ôn Bình không khỏi bước nhanh hơn, cho dù đoạn đường đi qua này, xung quanh có ít nhất năm sáu tên cường giả Bán bộ Trần Nhạc cảnh, nhưng Ôn Bình vẫn bình thản mà đi tới. Cứ đi tới đi tới, thật sự gần tới Long Đàm bí cảnh rồi.

Thời gian đổi mặt cũng sắp hết.

Khuôn mặt ba người đồng thời khôi phục lại khuôn mặt cũ, vẫn may là Ôn Bình nắm bắt thời gian rất tốt, ngay tại giây phút cuối cùng cố ý đi đến một nơi hẻo lánh. Cho nên sau khi hồi phục lại gương mặt vốn có rồi trở ra cũng không khiến người xung quanh chú ý.

Nhưng mà, Trần Sơn xuất hiện thì tất nhiên sẽ đụng phải người quen, dù sao địa vị của Trần Sơn ở Long Thần môn cũng không thấp.

Đây là điều mà Ôn Bình không muốn thấy nhất.

Đồng thời cũng là điều mà Trần Sơn không muốn nhìn thấy nhất, đặc biệt là sợ gặp phải người biết rõ hắn vừa đi theo tứ đại trưởng lão giúp đỡ thần nữ.

Bình Luận (0)
Comment