Bất quá, Trần Sơn vừa xuất hiện tất nhiên sẽ đụng mặt người quen, dù sao thì địa vị của hắn tại Long Thần môn cũng không thấp.
Đây là tình huống mà Ôn Bình không muốn thấy nhất.
Tương tự, Trần Sơn cũng không muốn đối mặt với tình huống như vậy, nhất là sợ đụng phải người quen biết hắn đi theo tứ đại trưởng lão hỗ trợ Thần nữ.
Hai người đều không muốn, chỉ khác nhau ở chỗ, người trước là không muốn phiền toái, còn người sau không muốn là vì sợ hãi.
Đường tiến vào Long Đàm bí cảnh là một con đường đá hướng lên núi, giữa đường có đệ tử Long Thần môn đi xuống, phần lớn là một ít Thần Huyền cảnh trẻ tuổi, ngẫu nhiên cũng có Trấn Nhạc cảnh. Nhìn thấy Trần Sơn, bọn họ đều lộ vẻ cung kính.
Không có thủ vệ, cũng không canh gác sâm nghiêm như Thiên Thần học viện, cái Long Đàm bí cảnh này chẳng khác nào một trường tu luyện.
Ôn Bình hiểu, điều này thể hiện sự tự tin tuyệt đối vào bản thân, tin rằng không ai có thể phá đi long vĩ cốt tiến vào bí cảnh.
Đúng lúc này, Trần Sơn đột nhiên khẩn trương, Ôn Bình có thể cảm nhận được bước chân hắn khựng lại, tuy là ngay lập tức tiến về phía trước nhưng có thể thấy được tốc độ đã chậm đi rất nhiều. Ý thức được điểm này, Ôn Bình ngước mắt nhìn lên.
Trên thêm đá có một lão ẩu đang bước xuống, lưng còng, có hơi hướm của lão thái, tuy nhiên bước chân lại rất nhanh, có chút khác thường. Trần Sơn vội đưa tay ra sau ra hiệu với Ôn Bình cùng Long Kha, đại khái là tỉnh táo lại.
- Mai trưởng lão!
Đặt tay lại trước ngực, Trần Sơn vội vàng hành lễ, sau đó từ từ lui sang một bên.
Chuyện hắn sợ đã xảy ra.
Muốn tránh cũng không tránh được, trong đâu hắn xoay mòng với vô số đối sách.
Bất quá, hiện tại hắn chỉ hi vọng lão ẩu trước mặt đừng có rãnh rỗi sinh nông nổi chạy đến nói chuyện rồi còn phóng thích cảm giác. Bởi vì hiện tại mạch môn của hắn đã bị phong bế, với cảm giác của Trấn Nhạc cảnh lập tức có thể phát hiện được chuyện này. Một khi phát sinh chiến đấu, kẻ không may đầu tiên chính là hắn.
Nghe thấy phía trước vang lên âm thanh quen thuộc, lão ẩu nhìn sang, thấy là Trần Sơn, nàng mỉm cười vui vẻ, rút tay khỏi tay tỳ nữ, cười nói:
- Trần Sơn, đã lâu không gặp, tư thế vẫn oai hùng như trước nha!
- Mai trưởng lão khéo đùa. - Trần Sơn bó tay.
Lão bà tử này điên rồi?
Ngày thường chưa từng thấy nàng mở miệng nói câu nào.
Hôm nay sao lại lảm nhảm nhiều như thế.
Trong lúc hai người đối thoại, Ôn Bình đương nhiên sẽ không dừng lại, hắn bước xẹt qua bên cạnh Trần Sơn, dẫn Long Kha tiếp tục đi lên núi. Từ đầu đến cuối lão ẩu không hề liếc nhìn hắn lấy một cái, dường như không hề phát hiện có một người như Ôn Bình vừa đi ngang qua.
Dù sao, với tư cách là một cự đầu thế lực, có ai ngờ tới địch nhân lại trực tiếp xông vào nội địa Long Thần môn cơ chứ?
Trực tiếng “đi ngang” trong Long Thần môn…
Ngược lại tỳ nữ bên cạnh lại vô thức liếc nhìn Ôn Bình, sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi theo lão ẩu xuống núi.
Đi được mấy bước, lão ẩu đứng trước mặt Trần Sơn, không chút cảm giác làm phiền người khác, cứ thế huyên thuyên kể chuyện trên trời dưới đất.
Thời điểm hai người hàn huyên xong, Ôn Bình đã đi đến cuối bậc thang.
Hắn không chú ý nghe chuyện của bọn họ, cũng không có hứng thú nghe, thế nhưng câu nói sau cùng của lão ẩu lại khiến Ôn Bình để tâm.
- Sau khi ra khỏi bí cảnh, đến Mạc Sơn các một chuyến, lão thân muốn hỏi ngươi vài chuyện về Bất Hủ tông kia.
Lời này đúng với những gì mà Trần Sơn đã nói.
Quả thật Long Thân môn này… Ai cũng biết đến hắn.
Trần Sơn gật đầu đáp ứng, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn vội vàng cáo biệt lão ẩu, đưa mắt nhìn nàng đi xuống núi. Đợi cách xa một khoảng, Trần Sơn mới gấp gáp sải bước lên núi, muốn đuổi kịp hai người Ôn Bình.
Lại nói đến vị Mai trưởng lão này…
Ngoại trừ Nhật Nguyệt Tinh Thần - tứ đại trưởng lão, Long Thần môn còn có bốn vị trưởng lão Trấn Nhạc hạ cảnh. Dương Hi Bỉ chết đi, còn lại ba người. Mai trưởng lão chính là một trong số đó. Ngày thường, bốn người này cũng không nán lại Long Thần môn.
Tất cả đều giống với Dương Hi Bỉ, cả ngày bôn ba bên ngoài, thay Long Thần môn làm việc. Là đội tiên phong liều chết vì tông môn. Cho nên ở Huyền Sắc hồ, vị Mai trưởng lão này cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.
So ra, ngay cả tư cách nói chuyện ngang hàng, Trần Sơn cũng không có. Vậy mà lần này nàng lại chủ động nói rất nhiều với hắn. Điểm này khiến Trần Sơn có hơi kinh ngạc, bất quá, hắn không có tâm tư nghĩ quá nhiều về chuyện này.
Vốn lần đi Đông Hồ này, theo kế hoạch có Mai trưởng lão tham gia. Thế nhưng nàng vừa tiến vào Long Đàm bí cảnh thì phát hiện có điều khác thường, không cách nào dự đoán được thời gian đi ra, cho nên đành bỏ qua. Vì vậy, vừa nhìn thấy Trần Sơn, nàng không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn hiểu rõ Bất Hủ tông hơn một chút.
Muốn biết chuyện có liên quan đến vô tinh tông môn kia.
Căn cứ theo tình báo, Tuyền Qua đồ kia là cho tông chủ Bất Hủ tông chế tạo, mà nàng chỉ mới là một vị Nhị tuyền Tuyền Qua thần tượng, có lẽ tông chủ Bất Hủ tông chính là cơ hội giúp nàng trở thành Tam tuyền Tuyền Qua thần tượng.
- Các ngươi trở về đi, lão thân tự đi. - Rút tay khỏi tỳ nữ bên cạnh, Mai trưởng lão cất bước đi đến Chủ Điện Long Thần môn, một đường đi thẳng đến nơi môn chủ tu hành.
- Môn chủ.
Mai trưởng lão quỳ một gối ngoài cửa.
- Mai trưởng lão, còn nhớ những gì lão phu từng nói với ngươi không? Chẳng lẽ lời của bổn môn chủ chỉ tựa gió thoảng mấy bay? Vì sao hiện tại mới rời khỏi Long Đàm bí cảnh… - Trong phòng truyền ra thanh âm rất lãnh đạm.
Một cỗ hàn ý bất giác xâm nhập vào nội tâm Mai trưởng lão, khiến cả người nàng run lên, tựa như có một cơn gió lạnh vừa từ cổ rót thẳng vào người.
Nàng vội vã bấm mình một cái, hơn nữa, trong lòng lặp đi lặp lại cổ vũ bản thân dũng cảm lên, lúc này mới đỡ được khá nhiều.
Kế đó, nàng cúi đầu, dùng thanh âm khàn khàn giải thích:
- Môn chủ thứ tội, lão thân cũng không cố ý vi phạm mệnh lệnh của người. Chỉ có điều ta phát hiện được Long Ẩn quyết - đệ lục quyển trong Long Đàm bí cảnh, cho nên thật sự không ra được.
Vừa dứt lời, bên trong lập tức vang lên âm thanh:
- Lặp lại lần nữa!
Hiễn nhiên, người bên trong cũng không tin những lời này.
Bởi vì nó thực sự quá mức kinh thế hãi tục!
Nhìn thấy phản ứng của người nọ, Mai trưởng lão khẽ thở ra một hơi, sau đó thập giọng lặp lại lời vừa nói:
- Lão thân phát hiện Long Ẩn quyết - Đệ lục quyển trong Long Đàm bí cảnh.
Lần này, nàng vừa nói xong, phía sau cửa vang lên tiếng cười không dứt.
Kéo dài mãi không tan!
Đối với phản ứng của môn chủ, nàng cũng không kinh ngạc, bởi lẽ Long Ẩn quyết chính là vật trân quý nhất trong Long Đàm bí cảnh.
Long Ẩn quyết, tồn tại trong Long Đàm bí cảnh, là Địa cấp công pháp. Thế nhưng, cho dù là môn chủ Long thần môn - Thác Hải hay Trấn Nhạc thượng cảnh thì cho nên nay vẫn chỉ nhận được 5 cuốn Long Ẩn quyết.
Nếu muốn tiến thêm một bước, nhất định phải tu hành đệ lục quyển, nhưng người có được đệ lục quyển trước đó nay đã cách ngàn năm.
- Tiến vào!
Cửa đột nhiên mở ra.
Mai trưởng lão bước vào phòng liền nhìn thấy một lão giả mắt một vàng một đen, trên người khoác y phục có tên kim sắc trường sam đang ngồi giữa phòng. Hắn hài lòng nhìn nàng:
- Mai trưởng lão, làm không tệ! Song hỷ lâm môn, song hỷ lâm môn!
Tuyền Qua đồ.
Long Ẩn quyết - Đệ lục quyển…
Đồng thời bày ở trước mắt.
Đây chính là ông trời muốn trợ Long Thần môn hắn vượt khỏi tứ tinh, đứng ở đỉnh Thiên Địa hồ?
Mai trưởng lão cũng nở nụ cười đắc ý:
- Môn chủ hồng phúc tề thiên, vốn nên như thế, đây chính là thời điểm Long Thần môn chúng ta nên tiến thêm một bước.
- Thiên ý! - Thác Hải cười không khép miệng được. - Ngàn năm rồi, rốt cuộc cũng thấy được Đệ lục quyển. Mai trưởng lão, ngươi phát hiện trong bí cảnh à? Có lấy tới tay?