Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 523 - 【Vip】 Điện Không Có, Núi Cũng Không Còn

【VIP】 Điện không có, núi cũng không còn 【VIP】 Điện không có, núi cũng không còn

- Không nhỏ? Vậy có phải là rất nhiều!

Long Kha nói thẳng ra ý nghĩa lời nói của Ôn Bình.

Nàng bỗng nhiên có một cảm giác, Ôn Bình có khả năng chính là tìm một cái cớ để phát tài.

Cái gì mà vì tức giận phải giệt Long Thần môn!

Cái gì mà từng bước từng bước!

Như thế nào mà càng xem càng không giống sự thật vậy nè?

Trộm toàn bộ của cải của người ta đi, đây mới chính là mục đích xâm nhập địa bàn của Long Thần môn đi?

- Đừng có nhìn ta như thế, thật sự là không có bao nhiêu hết, cũng chỉ trên mấy vạn bạch tinh thôi!

Bị Long Kha nhìn chăm chú như thế, Ôn Bình có chút không được tự nhiên.

Long Kha bây giờ chính là đang mang một gương mặt đầy thẹo, lúc lướt xuống dưới ánh mắt ngừng tại vùng ngực nhô lên, lại nghĩ đến gương mặt đầy thẹo kia.

Cái tư vị kia, sướng vãi.

Hắn thề, lúc trước ở thế giới kia có một diễn viên tên là Tinh Gia, trong phim như hoa như ngọc cũng không “đẹp” bằng Long Kha.

Dù sao gương mặt như hoa cũng không có hung thần ác sát trời sinh như thế, còn thêm một mặt thẹo.

Sau khi Long Kha nghe thấy Ôn Bình nói ra con số, kinh ngạc mà hô lên:

- Hơn vạn bạch tinh mà còn không nhiều?

Nàng từ trong nhà ra ngoài, cả người trên dưới cũng chỉ có hơn một nghìn viên bạch tinh mà thôi!

- Ngươi không phải ta, ngươi không hiểu được đâu.

Ôn Bình không muốn tiếp tục nói chuyện với Long Kha, suy nghĩ vừa động, phi thuyền đã từ trong không gian hệ thống lấy ra ngoài, khi phi thuyền đáp xuống đất, công năng ẩn nấp cũng đồng thời mở ra.

Một phi thuyền cực lớn bày ra trước Khôn điện nhưng chỉ có mình Ôn Bình có thể thấy được!

- Theo sát ta, còn có chuyện chưa làm xong đây này.

Dứt lời, Ôn Bình cất bước đi về cầu thang trên phi thuyền.

Hoàn tất việc cướp sạch Khôn điện thì làm sao có thể đơn giản mà rời đi được.

Lúc rời đi cũng nên tạo một chút động tĩnh nha.

Dù sao Long Thần môn cũng đã cho mình nhiều bạch tinh như thế, vậy thì tặng cho bọn họ một pháo đi, vừa hay nhìn xem uy lực của Tuyền qua pháo.

Bên ngoài Long Đàm bí cảnh.

Lúc tất cả mọi người cùng nhau đi tìm Trần Sơn, Thác Hải đứng tại đỉnh núi, mặt kệ gió thổi tung mái tóc dài của hắn, cũng mặc kệ gió chơi đùa với y phục của hắn. Hắn chỉ là đứng ở đó, đón gió nhìn vào cái xương đuôi rồng bị gãy mất.

Hắn không phải là không toàn lực công kích qua xương đuôi rồng, dốc hết sức lực của hắn, ngay cả năng lực rung chuyển xương đuôi rồng cũng không còn, chỉ có thể đứng ở trên này giữ lại một chút dấu ấn màu trắng không ảnh hưởng đến đại cục.

Vốn dĩ hắn cho rằng Long Than bí cảnh tuyệt đối an toàn.

Không có phái người đến trấn thủ.

Quản lý nơi này cũng lỏng lẻo.

Hắn thật sự không ngờ đến sẽ có một ngày hôm nay.

Càng không nghĩ đến đang phát hiện ra tiền bối sáu nghìn năm qua, lúc bản thân đều đang tìm kiếm quyền thứ sáu của [Long ẩn quyết].

Hết thảy đều quá đột ngột!

Hi vọng.

Tuyệt vọng.

Đồng thời ghé thăm.

Thay đổi rất nhanh, giống như đứng ở đỉnh cao của thủy triều bỗng nhiên bị vỗ vào bờ cát.

Hả hê mãn nguyện, cũng chỉ còn sót lại sự bi phẫn.

- Tông chủ——

Mai trưởng lão vồi vàng về đến đỉnh núi, nhưng trên mặt lại mang chút khó coi, rất rõ ràng, nàng không muốn nói cho Thác Hải biết cái kết quả mà mình đã nhìn thấy.

- Nói!

- Nói!

Thác Hải liền rống hai tiếng.

- Hồi bẩm tông chủ, ty chức đã tra xét hết tất cả những đệ tử xung quanh nơi đây, còn có chấp sự, bọn họ chưa từng thấy Trần Sơn, Trần Sơn giống như từ trong không trung xuất hiện rồi bỗng nhiên đến Long Đàm bí cảnh ở dưới núi.

- Bỗng nhiên?

Thác Hải quay người lại, mắt lạnh tập trung nhin Mai trưởng lão, cái cảm giác này giống như đàn sói theo dõi dê trong đêm tối vậy,

- Cho nên, đây là thứ mà ngươi điều tra ra?

- Ty chức vô năng, đã hỏi thăm qua từng người đi vào tông môn, và những gác tuần tra bắt buộc phải đi qua khi muốn đến Long Đàm bí cảnh, bọn họ… đều nói không có gặp Trần Sơn. Ty chức đã lệnh cho người đi ra bên ngoài tìm Trần Sơn, lập tức sẽ có tin tức rồi.

Dứt lời, Mai trưởng lão đứng yên không động đậy, có lẽ là không dám cử động, cũng có thể là nàng không rõ.

Bởi vì nàng rõ ràng ở sường núi có gặp qua Trần Sơn.

Nhưng kết quả hỏi thăm lại là không một ai gặp qua Trần Sơn.

- Kẻ đến thì không thiện thiện thì không đến, ngươi xuống trước đi, bảo những người biết chuyện đều im miệng hết, Long Đàm bí cảnh bị hủy, chuyện này không phải chuyện nhỏ.

Phẫn nộ thì phẫn nộ, hắn dù sao cũng là chủ của một tông môn, không thể bị phẫn nộ chiếm hết đầu óc được.

Nếu như tất cả mọi người trong Long Thần môn đều biết rõ chuyện Long Đàm bí cảnh bị hủy, hắn không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.

Dù sao những người tu luyện công pháp trong Long Đàm bí cảnh có đến chín phần, mà ở trong chín phần này lại có bảy phần là công pháp chưa hoàn chỉnh.

Mai trưởng lão vội vàng đi bắt Trần Sơn, không có nghĩ đến điểm này, bây giờ Thác Hải nhắc đến, trong đầu lại nghĩ đến vấn đề này, trong lòng thiếu chút nữa đã nguội lạnh rồi:

- Ty chức hiểu rõ! Cũng may hôm nay lên núi đều là cường giả trên Bán bộ Trấn Nhạc… Hai tên đệ tử kia, ty chức sẽ tự tay giải quyết.

Thác Hải lạnh giọng nói:

- Những người còn lại, nói cho bọn họ biết ai dám nói chuyện này ra ngoài, bản môn chủ tuyệt đối không để hắn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai. Đối với chúng đệ tử cứ nói Long Đàm bí cảnh phát hiện ra bảo vật quý giá, tạm thời không mở cửa.

- Đã rõ.

Mai trưởng lão lại gật đầu, sau đó xoay người xuống núi, dù sao chuyện này làm càng sớm càng tốt.

Hai gã đệ tử Long Thần môn kia cũng phải tự tay mình giết chết!

Người khác đi nàng không yên tâm.

Nhưng ngay tại lúc quay người lại này, trên trời cách nghìn mét đột nhiên giáng xuống một ánh sáng trắng, giống như mặt trời rơi xuống vậy đó.

Cái ánh sáng trắng kia bay nhanh xuống, hướng về phía…

Khôn điện!

- Cái…

Lúc nàng kịp phản ứng, cái ánh sáng trắng kia đã rơi vào Khôn điện, sau đó ánh sáng trắng nổ ra cực lớn, tạo thành một vòng xoáy rộng gần trăm mét, khôn điện, núi đá xung quanh tất cả đều bị cuốn vào đó.

- Tông chủ!

Mai trưởng lão hô lên một tiếng.

Thác Hải nhìn thấy một màn như thế, ầm thầm nghĩ không ổn.

Lúc này mới chợt hiểu ra, đối phương đã phá hủy Long Đàm bí cảnh, làm sao lại không đi bảo khố được?

Chủ quan rồi!

Chủ quan rồi!

Chứng kiến tình huống của Khôn điện, Thác Hải vội vàng cất bước đi về phía dưới núi, thên nhưng khi đến thềm đá bên ngoài, Khôn điện cũng ngọn núi kia đã bị vòng xoáy màu trắng cuốn đi, sau tiếng nổ mạnh đã hóa thành bột phấn sau đó khuyếch tán ra bên ngoài.

Cái sức công kích kia, Thác Hải cách nghìn mét cũng có thể cảm nhận được.

Giống như vòi rồng thổi qua vậy đó.

Lúc ánh sáng trắng sau khi nổ tung đã biến mất, Khôn điện cùng với ngọn núi kai đã không còn sót lại chút gì.

- Là ai! Là ai!

Thác Hải hướng lên bầu trời, gân xanh vì phẫn nộ mà nổi lên rất lớn, giống như con rết bò trên mặt.

Bùm!

Sau khi đang gào thét, cả người Thác Hải trực tiếp bắn ra ngoài.

Hoàn toàn không quan tâm đến ngọn núi trước mặt cao bao nhiêu, cũng không để ý nhảy xuống có bị thương hay không, hiện tại hắn chỉ có một suy nghĩ – đi Khôn điện!

Tài nguyên tu luyện trong hai năm của tông môn, cùng với thiên tài địa bảo tìm được trong trăm năm qua đều để ở đó, đó chính là toàn bộ của cải của hắn.

- Tông chủ!

Mai trưởng lão hô lên một tiếng, vội vàng đi theo.

Nhưng mà Khôn điện lúc này và lúc ở trên núi nhìn căn bản là không có gì khác biệt.

Núi cũng không còn.

Có đi cũng có thể nhìn thấy được cái gì?

Cùng lúc đó, tiếng nổ mạnh đã thu hút toàn bộ người của Long Thần môn, bọn họ đều nhìn hướng về phía âm thanh truyền đến.

Vốn dĩ bọn họ không phát hiện ra thiếu cái gì.

Chỉ có cảm giác rất kì lạ.

Lúc có người chỉ ngón tay về Khôn điện, sau đó hô to một tiếng, lúc Khôn điện biến mất, những người có cảm giác kì quái mới có phản ứng trở lại, mới hiểu được đáp án của cái cảm giác thiếu thiếu cái gì đó là gì.

Bọn họ đều tò mò, đây là có người đánh đến Long Thần môn rồi sao?

Long Thần môn là thế lực đứng đầu.

Ai dám à?

Có thể nghĩ như vậy, Khôn điện đã biến mất, sự thật đã bày ra trước mắt rồi…

Bình Luận (0)
Comment