- Đa tạ ôn tông chủ.
Nghe thấy Ôn Bình muốn cho hắn thuốc giải, cả người, cả khuôn mặt Trần Sơn liền lộ ra dáng vẻ tươi cười khó có thể che giấu.
Thứ sợ hãi nhất trong lòng, rốt cục cũng biến mất rồi!
Ôn Bình quét mắt nhìn, tiếng nói lạnh lùng vang lên:
- Đừng có vui mừng quá sớm, nếu như chuyện này làm không tốt, ngươi biết hậu quả rồi chứ.
- Đã rõ!
Trần Sơn vội vàng thu hồi nụ cười.
Ôn Bình còn nói thêm:
- Bây giờ đi đi, sau khi làm xong đến khách sạn tìm ta.
Trần Sơn gật đầu, mở cửa đi ra khỏi khách sạn.
Khi Trần Sơn vừa đi, Long Kha không khỏi nhìn Ôn Bình hai ba lần, sau đó thấp giọng hỏi:
- Sau khi xong việc, ngươi đã nghĩ xử lý hắn như thế nào chưa? Ta cho rằng loại người này, cho dù Bất Hủ tông có thiếu người tốt nhất cũng không nên thu nhận.
Nàng không có ý gì khác.
Cũng không muốn can thiệp Ôn Bình có quyết định gì.
Đối với chuyện này, nàng chỉ là muốn biết thái độ của Ôn Bình.
Nghe thấy vấn đề của Long Kha, Ôn Bình quay đầu lại ngưng mắt nhìn nàng hai cái, sau đó cười lên tiếng:
- Loại người này, thật ra tác dụng vẫn còn khá nhiều đấy.
- Ví dụ như?
Long Kha nghiêm túc nhìn Ôn Bình, như đang đợi gì đó.
Nhìn thấy nét mặt của Long Kha, Ôn Bình đã hiểu rõ đây là một vị trưởng bối có ý đồ muốn hiểu rõ bản thân, cho nên hắn vẫn cười như cũ, trả lời:
- Ví dụ: Ác Linh kỵ sĩ rất thích. Vừa hay nó cũng đã không ăn gì trong một khoảng thời gian rồi.
Vừa nói xong, bên tai như truyền đến tiếng của Ác Linh kỵ sĩ.
Chẹp!
Chẹp!
Hiển nhiên đây là âm thanh đói khát.
- Giống như ngọn lửa của khô lâu kia?
Trong đầu Long Kha lập tức xuất hiện hình dáng của Ác Linh kỵ sĩ.
Ôn Bình gật đầu, tay nhẹ nhàng ở trong không trung mà khoa tay múa chân, nói:
- Đồ ăn của nói chính là linh hồn, linh hồn nhiễm tội ác. Giống như loại người Trần Sơn, sống đối với thế giới này không có ích gì, còn không bằng cho Ác Linh kỵ sĩ của ta ăn.
- Những vật bên cạnh ngươi đúng là thứ gì cũng ăn.
Lại ăn xương rồng đấy.
Bây giờ còn có ăn linh hồn.
Sau khi nhận được câu trả lời, Long Kha thu hồi ánh mắt, bình tĩnh xoay người, như không để ý đến việc Ôn Bình cho đáp án như thế nào. Thế nhưng khi xoay người đi, trên mặt như tỏ vẻ hài lòng, chỉ là nét mặt này nàng không để Ôn Bình nhìn thấy.
Nói thật, nàng vẫn luôn cho rằng Ôn Bình sẽ vì sự phát triểu của tông môn, vì bạch tinh, không tiếc sử dụng bất cứ người nào.
Thậm chí không tiếc thu nhập vào Bất Hủ tông.
Dù sao Bất Hủ tông hiện tại, đệ tử, trưởng lão, chính thức có được mấy người có thực lực mạnh cơ chứ, chỉ có một mình nàng mà thôi!
Thêm một cường giả Bán bộ Trấn Nhạc cảnh, đối với tình hình trước mắt của Bất Hủ tông là một lợi ích rất lớn.
Bây giờ nghe được lời của Ôn Bình, nàng cảm thấy bản thân đối với đứa con trai của tỷ tỷ đã có một cái nhìn khác. Hắn tuyệt đối không phải cái loại vì muốn mạnh hơn, vì bạch tinh có thể mù quáng thu nhận người.
Nhìn ra được, trong đầu Ôn Bình luôn có một cái cân.
Độ tuổi này của Ôn Bình khó mà có được nhận thức như thế!
…
Hôm sau.
Vân Hải chi đô.
Thác Doanh đợi lâu mà Dương Hi Bỉ chưa đến, lại nhận được tin có khả năng Dương Hi Bỉ đã chết ở học viện Thiên Thần, suy nghĩ đầu tiên của Thách Doanh chính là Bất Hủ tông. Bởi vì ở nơi này, không có thế lực nào có thể giết được một cường giả Trấn Nhạc cảnh.
Sau khi phẫn nộ, lập tức chuẩn tiền tiến đến Đông hồ
Nếu Tông chủ Bất Hủ tông đã phái người đi Minh Kính hồ, vậy thì lực lượng phòng thủ của Bất Hủ tông bây giờ khẳng định là hư không – Bất Hủ tông có bao nhiêu con người, nàng sớm đã bảo thám tử đi điều tra rồi. Cái tông chủ của Bất Hủ tông kia cũng không còn bao nhiêu người có thể dùng được rồi.
Lúc này đi sang đó giết, quả đúng là cơ hội tốt nhất!
Dương Hi Bỉ kia chết cũng có giá trị!
- Xuất phát!
Lúc Thác Doanh chuẩn bị rời khỏi Vân Hải chi đô, trên bầu trời bỗng xuất hiện một chú chim đưa thư, đang bay nahnh đến.
Sau đó rơi vào lòng bàn tay Thác Doanh.
- Chim đưa thư của tông môn!
Nàng nhận ra đây là chim đưa thư mà phụ thân tự mình nuôi dưỡng.
Bình thường chỉ dùng để đưa tin cho những ngươi cấp cao nhất mà thôi.
Cùng lúc đó, khi thấy con chim đưa thư này, bốn vị trưởng lão Nhật Nguyệt Tinh Thần ở phía sau nét mặt cũng cứng lại.
Sau khi thư được lấy ra, từ từ mở ra.
Nét mặt lại càng trở nên khó coi.
Mau trở về!
Mau trở về!
Mau trở về!
Long Đàm Bí Cảnh bị hủy!
Khôn điện bị cướp sạch!
- Long Đàm bí cảnh sao có thể bị phá hủy?
Bốn vị trưởng lão Nhật Nguyệt Tinh Thần đều không dám tin vào điều này.
Làm sao có thể xảy ra việc này?
Thiên Địa hồ làm sao lại có lực lượng phá hủy xương rồng?
Thế nhưng nếu lại không tin, sự thật đã bày ở trước mắt. Tin tức đến từ tông môn, tuyệt đối sẽ không phải là để đùa bọn họ
- Trở về!
Thác Doanh cũng rõ điều này, cho nên đã rất nhanh đưa ra lựa chọn.
Cho dù Đông hồ gần trong gang tấc, cứ như thế này rời đi nàng rất không cam lòng, nhưng bây giờ không còn lựa chọn nào khác.
Khôn điện, Long Đàm Bí Cảnh, đều không phải chuyện đùa.
Nhưng bây giơi đều đồng thời gặp nạn.
Như thế nào cũng sẽ lại có chuyện lớn tiếp tục xảy ra.
Món nợ máu của Dương Hi Bỉ, còn có đặc thù của Tuyền qua đồ, chỉ có thể đợi sau này rồi tính.
…
Thiên Nghiệp thành.
Cả ngày hôm nay, Ôn Bình cũng đi khắp nơi, thường xuyên đến những nơi như quán rượu, bởi vì ở đây chính là trung tâm bàn luận các chuyện lớn. Không cần nói, Long Thần môn phong tỏa tin tức cũng rất giỏi, cho đến tận bây giờ cũng không có người bàn luận chuyện này.
Gặp được người của Long Thần môn, Ôn Bình còn cố ý hỏi hai ba câu, vậy mà người nọ không hề nhắc đến việc Long Thần môn xyar ra chuyện.
Theo lý thuyết, Long Thần môn xảy ra chuyện lớn như thế, Khôn điện bị mình nã một pháo đến không còn nữa, trong nội bộ Long Thần môn trên dưới ai không biết.
Nếu như không phải vì cái này, hắn cũng không tốn mấy trăm viên bạch tinh để nổ một phát phát đắt đỏ đến vậy.
Sau một ngày đêm chậm chạm trôi qua, lúc chạng vạng tối, cuối cùng Trần Sơn cũng trở lại khách sạn, cả người phong trần mệt mỏi.
- Như thế nào rồi?
Ôn Bình hỏi.
Trần Sơn lộ nụ cười đắc ý muốn tranh công, vội vàng lên tiếng,
- Ôn tông chủ, ty chức đã làm xong rồi. Ta đem tin tức của Long Đàm bí cảnh và Khôn điện cho thế lực kia, không lấy một viên bạch tinh. Nhưng yêu cầu bọn họ nội trong hai ngày, nhất định phải đem hai tin tức này truyền khắp Huyền Sắc hồ.
Ty chức?
Nghe được hai chữ này, Ôn Bình im lặng một giây.
Tên này thực sự xem bản thân thành người của hắn?
Chẳng qua tên này cũng thông minh, không có thấy tiền sáng mắt, cũng cái thế lực kia đưa ra một chủ ý phù hợp điều kiện của hắn.
Ôn Bình hỏi:
- Có mang theo tên của ngươi không?
- Có mang rồi!
Trần Sơn lên tiếng, sau đó cảm thấy bản thân mình nói quá ít rồi, lại nói thêm câu,
- Vì làm cho tin tức kia trở nên đáng tin hơn, ty chức còn nói ra ngọc bội thân phận Long Thần môn của bản thân cho họ. Có nó rồi tuyệt đối không ai nghi ngờ tin tức kia là giả. Nói ra cũng thật trùng hợp, buổi trưa hôm nay Long Thần môn đã công bố lệnh truy sát ty chức! Hai cái hợp nhất! Ngài yêu cầu ta truyền ra hai tin tức, độ đáng tin tuyệt đối là 100% , sau hai ngày, tất cả thế lực Tam tinh trở lên ở Huyền Sắc hồ đều sẽ biết chuyện xảy ra ở Long Thần môn.
Dứt lời, Trần Sơn cười đắc ý.
Làm cho người khác có cảm giác hắn và Long Thần môn có thâm thù đại hận.
- Xác định?
Ôn Bình từ trên ghế đứng dậy, dừng trước mặt Trần Sơn. Làm cho Trần Sơn không kịp phản ứng, ngây ra một lúc, cũng không biết Ôn Bình vì sao lại hỏi mình nhiều như thế, chỉ là khó hiểu vẫn khó hiểu vẫn nên nhanh chóng trả lời thì hơn.
- Ty chức nói, chắc chắn 100%!
Bốp!
Bốp!
Vỗ tay tiếng vang lên.
- Không sai! Không sai! Vậy bây giờ chỉ cần chờ đợi, đợi đến cái tin tức này từ từ lên men ở Huyền Sắc hồ.
Ôn Bình không ngờ đến chuyện này Trần Sơn làm rất hoàn hảo.
Đương nhiên, trợ công của Long Thần môn cũng rất hoàn hảo.
- Vì tông chủ làm việc, việc nên làm!
Trần Sơn không quên lộ vẻ chân thành của bản thân ra bên ngoài.
- Cho ngươi!
Sau khi vỗ tay một cái, Ôn Bình móc trong tàng giới ra một điếu xì gà, sau đó ném cho Trần Sơn,
- Đây là thuốc giải của đoạn trường hủ thể, tự mình từ từ hút, hút xong điếu này thì độc đã được giải rồi.
Dứt lời, Ôn Bình mở cửa bước ra ngoài, Long Kha nhìn Trần Sơn rồi cũng đi theo ra ngoài. Chỉ để lại Trần Sơn một mình trong phòng, tay miết lấy điếu [đoạn trường hủ thế] nhếch miệng cười, còn có cảm tạ Ôn Bình một tiếng.
- Ăn cơm thôi!
Tiếng Ôn Bình vừa dứt, Ác linh kỵ sĩ đã cất bước theo hắn vào trong phòng!