- Ah!
Tiếng kêu rên rỉ vang vọng cả khách sạn, khiến cho lầu trên lầu dưới người ngồi ăn cơm nhịn không được đều nhìn về phía phòng của Ôn Bình.
Nhân viên cửa tiệm nghe được động tĩnh, vội vàng từ dưới lầu chạy tới, muốn xem tinh tường chuyện gì phát sinh, nhưng bị Long Kha cho ngăn lại.
- Không liên quan các ngươi!
Bị Long Kha trừng mắt, nhân viên cửa tiệm chỉ cảm thấy sau lưng một luồng gió lạnh, vội vàng cười làm lành trở về.
Sau khi xuống lầu, Ôn Bình nhanh chóng trả phòng, sau đó rời khỏi khách sạn. Sau khi Ôn Bình đi, nhân viên cửa tiệm cùng với những người làm tại khách sạn mới dám đi về chỗ phát ra âm thanh thảm thiết khi nãy. Nhưng đẩy cửa ra, cả cái gian phòng trống rỗng.
Không gì khác với những căn phòng khác.
Chỉ là trên mặt đất có một đống cặn màu đen.
...
Lại nói Ôn Bình một mình đi, trong đám người đi lại như nước chảy, Long Kha nhìn xung quanh, hào hứng bừng bừng, nhưng cũng không quên hỏi Ôn Bình chuyện nghiêm túc:
- Tông chủ, kế tiếp chúng ta nên đi nơi nào?
- Tùy tiện dạo chơi, đợi tin tức tại Thiên Nghiệp thành, Huyền Sắc hồ nổ lớn!
Nghe được Long Kha lần nữa gọi mình tông chủ, sao hắn có thể không hiểu, đối phương khẳng định đã tha thứ cho chuyện hắn để cho nàng một gương mặt thẹo.
Nói thật, rất ngoài ý muốn.
Tiếp theo, Ôn Bình dọc theo đường đi tiếp tục đi lên phía trước, giống như du khách, đi một chút lại ngừng, thăm thú chỗ này chỗ nọ.
Có thể nhìn ra được, bởi vì đây cũng không phải là chỗ của người thường, cho nên ven đường tiểu thương cũng không nhiều. Thỉnh thoảng mới có đồ ăn để mua, tuyệt đại đa số, đều là đang bán thiên tài địa bảo do chính mình tìm được.
Đối với Ôn Bình mà nói, những vật này nhìn nhiều vài lần sẽ không có ý nghĩa, đều là chút ít đồ vật bình thường, cho nên dứt khoát tiếp tục đi. Rồi sau đó tìm một cỗ xe thú, ngồi lên như một khách du lịch.
Người đánh xe thú nhìn thấy Ôn Bình không phải người của Thiên Nghiệp thành, cho nên một bên đánh xe một bên vừa nói những thứ linh tinh với Ôn Bình.
Phần lớn là việc vặt, cũng nhiều câu chuyện giữa các thế lực Nhị Tinh, Tam Tinh.
Hắn tiềm thức cho rằng Ôn Bình hẳn là một thế gia công tử nào đó, đến Thiên Nghiệp thành để gia nhập một thế lực nào đó.
- Tự tôi đi đây.
Long Kha không kiên nhẫn được nữa, mở cửa xe thú trực tiếp nhảy xuống.
Ôn Bình vỗ vỗ chó săn đang nằm bên cạnh, nói:
- Mang theo Cáp Cáp, đến lúc đó dễ tìm ta.
- Ừm.
Chó săn cũng đi theo nhảy xuống xe thú, Long Kha liền mang theo nó đi về hướng một con đường khác.
Long Kha vừa đi, người đánh xe lại bắt đầu nói.
- Tiểu huynh đệ, ta đã nói với ngươi, cô nương nhà ta chính là ở Huy Diệp tông. Ngươi có hứng thú thì đi thử xem, Huy Diệp tông sắp từ thế lực Nhị Tinh tăng lên Tam Tinh rồi.
Người đánh xe không ý thức được, lời hắn nói đã đuổi đi một người.
Còn Ôn Bình, mấy lời lải nhải này làm cho hắn nhớ lại hướng dẫn viên du lịch của thế giới trước, cho nên không cảm thấy có cái gì đáng lo. Nếu là người khác mà nghe hắn lải nhải như vậy thì lập tức đá một cước rồi nói:
- Còn nói nhảm ta giết ngươi.
- Dừng lại!
Không bao lâu, Ôn Bình bỗng nhiên gọi ngừng xe ngựa.
Xuyên thấu qua cửa sổ, ánh mắt hắn tập trung vào cửa ra vào của một biệt phủ, chuẩn xác mà nói, là vào một người phụ nữ ở đó.
Nữ, rất trẻ, khí chất bất phàm, cười rộ lên có lẽ rất đẹp. Nhưng hiện tại thì đang khóc thảm thiết. Bởi vì nàng bị mấy tên đàn ông kéo vào biệt phủ đó, có thể nhìn ra được nàng ta không muốn đi vào.
Vốn mấy chuyện thế này Ôn Bình căn bản không có hứng thú dừng lại xem, cũng giống như không có hứng thú với câu chuyện Huy Diệp tông của người đánh xe vậy. Nhưng có một câu nói khiến hắn nhịn không được ngừng lại.
Chàng trai trẻ đang bị mấy người bao vây bên ngoài biệt phủ:
- Bá phụ, con cùng Đình Đình thật lòng yêu nhau, con nhất định sẽ đối tốt với nàng, nhất định có thể cho nàng hạnh phúc... Đình Đình! Đình Đình! Đình Đình!
Hắn kêu lớn như vậy, làm cho cô gái đang bị kéo vào trong kịch liệt vùng vẫy.
Lúc này, người đánh xe bỗng nhiên nói:
- Người này tên là Trần Đại, ở cùng một con phố với ta. Đúng là một người không biết điều, rõ ràng là một tiểu nhân vật, lại đi dụ dỗ Phương gia đại tiểu thư thế lực Tam Tinh. Ai cũng nhìn ra được, cái này đoạn cảm tình là nhất định không có tương lai, hắn hết lần này tới lần khác muốn bất chấp.
Nghe xong Ôn Bình im lặng.
Tiểu nhân vật cùng “công chúa” yêu nhau, kịch bản rất quen thuộc.
Suy nghĩ một chút, ở thế giới trước, Ôn Bình đã xem qua tình tiết này trong biết bao nhiêu bộ phim, tiểu thuyết.
Thế nhưng lúc này hắn lại không thể nào chê bai được, vì bọn họ thật sự rất giống với cha mẹ ở thế giới này của hắn.
Mẫu thân hắn, một đại nhân vật đến từ bên ngoài Thiên Địa hồ.
Mà phụ thân hắn, chỉ là một tông chủ hèn mọn của thế lực Nhị Tinh mà thôi.
Hai người không cùng một thế giới yêu nhau, theo người đánh xe nói, nhất định không có kết quả.
- Nhất định?
- Ta thì không cho rằng sự việc nhất định như vậy! Khi người cho là như vậy, thì chính là mất đi dũng khí nghịch chuyển nó.
- Hả?
Người đánh xe ngây ra, không biết rõ Ôn Bìnhvì sao lại nói như vậy.
Ôn Bình cũng không giải thích, nhìn thấy cô gái kia bị kéo vào biệt phủ, sau đó cửa đóng sầm lại.
Thế nhưng vẫn nghe được tiếng kêu vọng ra:
- Trần ca ——
Vừa nghe đến người mình yêu mến kêu gọi, Trần Đại giãy dụa càng mạnh hơn. Thế nhưng, một gã Luyện Thể cảnh nhỏ như hắn, kềm chặt hắn lại là hai cường giả Thông Huyền cảnh, cho dù hắn dùng sức bao nhiêu cũng vô ích.
- Thật sự là không biết tốt xấu, một kẻ chỉ là Luyện Thể cảnh như người, làm sao mang lại hạnh phúc cho nữ nhi của ta?
Cách Trần Đại không xa, một gã nam nhân cao gầy lạnh lùng mà xoay người lại, ánh mắt xuyên qua đám người mà dừng lại trên người Trần Đại.
- Bá phụ, ta nhất định sẽ dùng hết khả năng! Hơn nữa một người có thể có bao nhiêu hạnh phúc, cũng không phải dựa vào cảnh giới thực lực quyết định. Ngài cho ta một cơ hội, ta nhất định nhanh chóng mang cho Đình Đình một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Ánh mắt Trần Đại rất kiên định!
Cho người ta cảm giác không thể phản bác.
Nói thật, Ôn Bình cũng tin tưởng, Trần Đại này nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cô gái kia.
Chỉ là, người làm cha gần như không muốn con gái được sống hạnh phúc, cho nên thờ ơ đối với lời nói của Trần Đại.
- Hạnh phúc? Hạnh phúc có thể làm cho ngươi đứng vững ở Thiên Nghiệp thành sao?
Họ Phương kia tỏ vẻ khinh miệt:
- Ta vốn cho rằng ngươi chỉ là ý nghĩ hão huyền, không nghĩ tới, ngươi bây giờ lại còn ngây thơ như thế. Ngươi cho rằng con gái lão phu cũng giống như ngươi, nhất định bình thường cả đời? Chỉ cần nó tu hành theo lời ta, tương lai nhất định sẽ đứng phía trên Thần huyền, nam nhân của nó cũng nhất định sẽ là cường giả trên Thần huyền, còn ngươi thì sao?
- Có thể Đình Đình không muốn sống như vậy, ngài là phụ thân của Đình Đình, không nên để cho nàng sống cuộc sống mình muốn sao?
Cho dù việc lão họ Phương nói rất thực tế, nhưng Trần Đại vẫn không bỏ cuộc.
Hắn biết rõ, một khi bỏ cuộc, hắn sẽ mất đi tất cả.
- Nói nhiều như vậy mà làm gì?
Lão họ Phương nhíu mày lạnh lùng, xem ra hắn đã mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng, nhìn về phía hai gã Thông Huyền cảnh bên cạnh Trần Đại ra hiệu sau đó xoay người muốn đi gấp:
- Ném xác của hắn ra ngoài Thiên Nghiệp thành cho hung thú ăn.
Trước khi đi, hắn không quên giải tán đám người đang vây xem:
- Các ngươi nhìn cái gì vậy, ở đây không có chuyện gì vui để xem, giải tán đi!
Lời vừa dứt, gã Thông Huyền cảnh đã rút vỏ đao ra.
Kết cục vào thời khắc này gần như đã định!
Người vây xem đều thở dài, sau đó xoay người rời đi. Người đánh xe cũng tỏ vẻ buồn nói:
- Tiểu thiếu gia, chúng ta tiếp tục đi...
Lời nói đến một nửa, hắn vừa quay đầu lại, Ôn Bình đã biến mất!