Phanh!
Thanh đao sáng loáng đâm về phía Trần Đại, nhưng lại phát ra tiếng kim loại va chạm.
Lão họ Phương nhướng mày, vừa quay đầu, chỉ thấy hai gã Thông Huyền cảnh đứng cạnh Trần Đại đều té trên mặt đất. Một gã thiếu niên, đang dùng đầu ngón tay bắt lấy lưỡi đao kia, nhẹ nhàng bẻ gãy lưỡi đao thành hai.
Thiếu niên này, chính là Ôn Bình!
Nói thật, Ôn Bình vốn không muốn xem, loại chuyện này hắn không giúp được, giúp được nhất thời không giúp được cả đời, tương lai chỉ có thể dựa vào Trần Đại chính hắn.
Có thể chứng minh chính mình, thì nhất định có thể lấy lại hạnh phúc của mình.
Nếu như không thể!
Vậy thì chỉ có thể thương tiếc chung thân.
Thế nhưng, Phương gia lại nhẫn tâm mà muốn giết Trần Đại, việc này khiến Ôn Bình có chút nhịn không được.
- Ngươi muốn xen vào chuyện nhà ta?
Lão họ Phương không ngốc, thấy hai gã Thông Huyền cảnh trong thời gian ngắn bị đánh bất tỉnh như thế liền biết rõ đối phương có thực lực cường đại, cho nên cũng không định trực tiếp động thủ với Ôn Bình.
Ôn Bình thản nhạt mà lên tiếng:
- Tốt nhất đừng có dùng cảm giác dò xét ta, nếu không tính chất chuyện này sẽ khác đấy.
Bất kể có phải kẻ thù hay không, chỉ cần đối phương phóng thích nhìn trộm bằng cảm giác.
Nói nghiêm trọng một chút, trực tiếp có thể xem đối phương là tử địch!
Nghe nói như thế, lão họ Phương chậm rãi thu hồi cảm giác chính mình muốn phóng thích, rồi sau đó mặt lạnh hỏi lại:
- Bằng hữu, chuyện này ngươi thật đúng muốn xen vào?
- Mạng của hắn, ta muốn có.
Nói xong, Ôn Bình trực tiếp đỡ dậy Trần Đại lúc này còn chưa kịp định thần.
- Có thể đi không?
- Có thể... Có thể...
Trần Đại trả lời được lắp bắp, hiển nhiên, hắn có chút kinh ngạc khi được cứu!
Cái thế giới như thế nào, hắn biết rõ!
Ai sẽ đi giúp một người không ra gì?
Ôn Bình chỉ về xe thú cách đó không xa:
- Có thể thì tự mình đi đến chỗ xe thú kia đi.
- Bằng hữu, ngươi đúng thật là chẳng xem nhà ta ra gì?
Lão họ Phương nổi giận!
Vốn chuyện này xảy ra đã khiến nhà họ Phương mất mặt!
Việc này truyền đi, tuyệt đối sẽ trở thành chuyện để các thế lực khác đàm tiếu.
Bây giờ gã kia lại còn muốn mang Trần Đại đi, còn xem hắn như là không khí.
Hắn làm sao có thể cho qua?
Thế nhưng, phẫn nộ của hắn, Ôn Bình căn bản không quan tâm:
- Hắn, ta mang đi, các ngươi nếu có muốn đuổi theo, có thể truy tới, nhưng ta chỉ sợ Thần Huyền trung cảnh các ngươi sẽ không gánh chịu được hậu quả!
Dứt lời, Ôn Bình đi sau lưng Trần Đại, cũng đi về hướng xe thú.
- Ngươi!
Lão họ Phương rất phẫn nộ, nhưng lý trí khiến hắn ngăn cản người trong tộc đang định chạy đuổi theo.
Sống ở Thiên Nghiệp thành, hắn cũng phải có mắt nhìn người.
Thiếu niên trước mắt này, tuyệt đối không phải người bình thường.
Cái khác thì có thể giả vờ được.
Nhưng để đối mặt hắn, đối mặt thế lực Tam Tinh, còn có thể có phần này bình tĩnh, là không thể nào giả vờ.
Cho nên, có thể không động thủ, thì không động thủ.
- Các hạ vì một Luyện Thể tu sĩ nhỏ nhoi mà đắc tội nhà người ta, không thấy bất lợi sao?
Lúc lão họ Phương hỏi câu này, Ôn Bình đã đưa Trần Đại lên xe thú, nhưng cũng không vội vã rời đi, mà cố ý lộ mặt ở cửa sổ, lại để cho lão họ Phương có thể chứng kiến hắn, hơn nữa nghe được hắn nói.
- Ngươi làm sao biết mười năm, hai mươi năm sau thì hắn sẽ như thế nào?
Mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây!
Ai nói một người thì nhất định sẽ luôn yếu thế?
Sau khi dừng lại một chút, Ôn Bình đóng cửa sổ xe thú lại.
- Đi!
Tiếng bánh xe của xe thú vang lên.
Người đánh xe lúc này tay đã run cả, thỉnh thoảng còn nhìn ra phía sau, xác định người của Phương gia có đuổi theo không.
Thấy người Phương gia không đuổi theo, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng hiểu ra một chuyện.
Thiếu niên ở trước mắt căn bản không phải là loại người như hắn nghĩ, mà là một vị có đủ sức để chấn nhiếp thế lực Tam Tinh cường giả!
Nghĩ đến đây, mồ hôi hắn đã rào rào rơi xuống đất.
Hắn mới vừa rồi còn nói muốn giới thiệu đối phương đến Huy Diệp tông đấy?
Không buồn cười sao?
Trong xe thú, Trần Đại thu hồi ánh mắt không cam tâm khi nhìn về phía Phương gia, thân thể hơi cong, quỳ gối bên trong xe thú.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.
- Ngươi kế tiếp định làm như thế nào?
So với lời cảm tạ của hắn, Ôn Bình càng muốn biết gã này nghĩ như thế nào.
- Không dối gạt ân nhân, kỳ thật ta cũng không biết. Phương gia, tuy không phải thế lực lớn ở Thiên Nghiệp thành, thế nhưng, đối với ta, bọn họ như là một sự tồn tại không thể chạm tới được. Muốn đạt được sự tán thành của bọn họ, thật quá khó khăn.
Trần Đại cũng không phải không hiểu hiện thực là gì.
Hắn đời này, nếu gặp kỳ ngộ thì có thể lên Thông Huyền, nếu không có, chỉ sợ cũng chỉ có thể là Luyện Thể cảnh cả đời.
- Không sao, chân trời xa xăm nơi nào không cỏ thơm, sao phải đơn phương yêu mến một cành hoa thế nào?
Ôn Bình nở một nụ cười tùy tiện.
Nhưng, lòng của hắn lại không tùy tiện chút nào!
Nếu như Trần Đại gật đầu, Ôn Bình tuyệt đối sẽ trực tiếp quẳng hắn ra khỏi xe!
Phương gia đánh chết hắn, Ôn Bình cũng sẽ không liếc nhìn.
- Không! Ta sẽ dùng cuộc đời của ta đi chứng minh, chứng minh cho Phương gia xem, người Đình Đình yêu, không phải tên hèn nhát!
Lúc nói lời này, Trần Đại tỏ vẻ vô cùng kiên nghị.
Điều này khiến cho Ôn Bình thất thần.
Hắn nhớ tới phụ thân.
Có lẽ, lúc phụ thân biết rõ lai lịch của mẫu thân cũng đã phát ra lời thề như vậy.
Sau khi trầm mặc một lúc, Ôn Bình cười khẽ, tựa hồ căn bản không tin Trần Đại...:
- Nói không như vậy, ai mà không biết nói!
Vốn tưởng rằng Trần Đại sẽ giải thích.
Điều khiến Ôn Bình kinh ngạc chính là, hắn cũng không giải thích một câu, tựa hồ căn bản không quan tâm Ôn Bình có tin hay không.
Nếu như lúc này Trần Đại giải thích không thôi, Ôn Bình có khả năng sẽ không tin, trái lại như vậy, Ôn Bình có chút tin. Tóm lại, việc hắn có thể làm đã làm, tương lai Trần Đại sẽ như thế nào, thì phải xem mệnh hắn rồi.
Vốn định để Trần Đại xuống xe, nhưng vừa nghĩ tới Phương gia, bọn họ có thể sẽ vì để cho Đình Đình hết hy vọng mà giết Trần Đại, Ôn Bình liền bỏ đi ý nghĩ này:
- Đúng rồi, ta cứu được ngươi một mạng, vậy cơm nước mấy ngày nay ở Thiên Nghiệp ngươi nên mời ta chứ hả?
- Ăn cơm là chuyện nhỏ. Ta Trần Đại nguyện ý đi theo ân nhân, làm trâu làm ngựa! Trần Đại lộ ra biểu lộ rất chân thành.
“Nghĩ hay lắm!”
Gã này cũng lắm trò.
Thật biết nắm bắt cơ hội.
Ôn Bình không cự tuyệt, cũng không gật đầu, chỉ để xe thú đi dạo trong thành..., sau đó tìm một quán trọ nổi tiếng trong thành để dừng chân.
Đúng là đừng nói, đồ ăn thì đúng là mỗi nơi một vị. Biết rõ Trần Đại cũng không phải nhân vật có tiền, cho nên Ôn Bình chọn những món ăn bình thường một chút, không chọn những món linh thiện đắt đỏ.
Lúc ăn cơm, Long Thần môn Long Đàm Bí Cảnh còn có chuyện của Khôn điện lại không người nghị luận, nhưng ngược lại lại có người đang nghị luận Trần Đại.
Long Thần môn định cho hắn hai tội: phản tông, cấu kết kẻ thù bên ngoài.
Tuy người Thiên Nghiệp thành chưa thấy qua Trần Đại, nhưng đều đã nghe thấy tên của hắn, cho nên khi lệnh truy sát truyền ra, mỗi người đều đang nghị luận rốt cuộc Trần Đại đang làm cái gì. Có người thích thêm mắm thêm muối, bắt đầu khiến câu chuyện trở nên có đầu có đuôi.
Đến ngày hôm sau, lúc Ôn Bình đến quán cơm, câu chuyện về Trần Đại đã gần hoàn chỉnh.
Bối cảnh, nhân vật còn có cả mâu thuẫn xung đột ở Long Thần môn, cái gì cần có đều có. Ngồi xuống nghe xong, nhân vật miêu tả hoàn toàn chính xác thực rất đầy đặn, rõ ràng là không có lửa thì sao có khói, người ta biên ra câu chuyện cũng không khác sự thật là bao.
Chuyện này khiến Ôn Bình không thể không bội phục, người ở Thiên Nghiệp thành thật cũng nhiều tên nhàm chán quá!
Nhưng, rất hợp ý hắn.
Càng như vậy, đợi khi tin tức truyền ra từ Long Đàm Bí Cảnh, Khôn điện, chúng tạo thành uy lực lại càng lớn!
Đến bây giờ, vẫn phải đợi!
Hôm nay chạng vạng tối, đang lúc tìm quán cơm, Long Kha mang theo chó săn trở về.
Lúc nhìn thấy Trần Đại, nàng không khỏi thắc mắc, không rõ Ôn Bình vì sao lại mang tên Luyện Thể tu sĩ này bên người.