Hàn Sơn lâu.
Tại đây một bữa cơm không rẻ, có điều đây đã là bữa cơm cuối cùng Ôn Bình định ăn nhờ của Trần Đại.
Thế lực khắp nơi như đã bắt đầu bỏ đá xuống giếng, đây chính là thời điểm ra tay đối phó Long Thần môn.
Người tâm phúc của Long Thần môn chết đi, Long Thần môn tuyệt đối không cần vài ngày cũng sẽ bị chia cắt.
Không!
Rất có thể hắn và người của Long Thần môn còn chưa kịp đánh nhau xong, những người kia cũng đã chia cắt sạch sẽ sản nghiệp bên ngoài của Long Thần môn.
- Trần Đại, sau bữa cơm này là ngươi được giải thoát, ta cũng nên đi.
Ôn Bình cười bưng chén rượu lên, tựa hồ là muốn kính Trần Đại một chén.
Như là hai bằng hữu đang tạm biệt nhau.
Trần Đại chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đầu óc không kịp suy nghĩ cái khác, vội vàng cầm lấy chén rượu tiếp lấy.
- Ân cứu mạng của Ôn tông chủ, Trần Đại ta lại chỉ dùng vài bữa cơm để trả, nói đến đây, thật sự hổ thẹn.
Hắn cũng không phải không cảm thấy được.
Lúc này không nói đến việc cho hắn đi làm tùy tùng, hơn nữa với cảnh giới của hắn, có thể làm được gì đây?
Sau khi Ôn Bình uống cạn chén rượu, trầm mặc vài giây, nói:
- Sau này đừng nghĩ đến chuyện báo ơn nữa, ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời của ngươi ở trên xe ngựa, đừng làm cho ta xem thường ngươi.
- Trần Đại nhất định cố gắng!
- Đừng hiểu lầm, cố gắng của ngươi có thể không phải là vì ta.
Ôn Bình lần nữa nhắc nhở.
Sau khi nhắc nhở, Ôn Bình bỏ chén rượu xuống, xoay người vỗ vỗ Đại Quai, Tiểu Quai đang nằm bên cạnh:
- Đi thôi!
Lại nói tiếp, sau khi Điện Thủ ăn hết một đoạn đuôi rồng cốt, bụng vẫn ở trạng thái bành trướng, cho đến hôm qua, bụng hai chúng nó mới chịu xẹp xuống.
Nhưng cái bụng này xẹp xuống rồi, chúng lại như không có sức sống.
Luôn nằm sấp lấy mà ngủ.
Lúc này bị Ôn Bình vỗ, hai tên này lập tức lộ ra ánh mắt không vui, thấy Ôn Bình, ánh mắt mới nhu hòa một ít.
- Ôn tông chủ, hữu duyên tương kiến!
Trần Đại đứng dậy, nhìn Ôn Bình đi về phía cầu thang.
Ôn Bình phất phất tay, không lên tiếng, tiếp tục đi lên phía trước.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng dập đầu.
- Ôn tông chủ xin yên tâm, ta nhất định sẽ không cô phụ ân cứu mạng của ngài. Ta Trần Đại mặc dù không có chỗ dựa, hiện tại cũng chỉ là Luyện Thể cảnh, nhưng ta nhất định sẽ đạt được sự tôn trọng của Phương gia, khiến cho Phương gia cam tâm tình nguyện giao Đình Đình cho ta, ta cũng nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc. Nếu có ngoài ý muốn, nếu như không thể, ít nhất vài chục năm sau, ta Trần Đại cũng sẽ không để cho nàng hối hận vì đã yêu mến ta, một tên vô danh tiểu tốt như vậy.
- Khốn kiếp!
Ôn Bình im lặng mà quay đầu lại nhìn về phía Trần Đại.
Sợ nhất là hắn nói những lời này trước mặt Long Kha, mấy lần ngăn trở, không nghĩ tới lúc chia tay còn còn bị Long Kha nghe được.
Nhưng thấy Trần Đại vừa quỳ gối vừa thành khẩn, hắn cũng khó mà nói cái gì.
- Triệu trưởng lão, đừng phát ngây người, đi thôi.
Ra hiệu cho Long Kha đang bất động bên cạnh, Ôn Bình biết rõ, dì nhỏ của mình khẳng định đã đoán được thứ gì đó, dù sao nữ nhân trời sinh trực giác mẫn cảm.
Vốn muốn tránh đi cái đề tài này, kết quả vẫn là không thể né tránh.
- Đi đâu?
Long Kha đáp lại bằng một câu..., tựa hồ căn bản không hề suy nghĩ đã trả lời.
Điều này khiến Ôn Bình càng thêm xác định, chuyện lúc này Long Kha nghĩ đến trong đầu chỉ có chuyện của Trần Đại.
- Ngươi nói xem là đi đâu?
Ôn Bình dứt lời, cất bước đi xuống lầu.
Hắn không chú ý tới, lúc này Long Kha đang nhìn chằm chằm vào Trần Đại, thật lâu về sau mới thu hồi ánh mắt, trong mắt lộ ra một chút phiền muộn khó nói lên lời.
Lúc nhìn bóng lưng Ôn Bình, nàng đột nhiên cảm giác được có chút đau lòng.
Nàng giờ mới hiểu được, khó trách Ôn Bình biết gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, làm người tốt.
Thì ra người này cũng giống như Ôn Ngôn, đều có trải nghiệm giống nhau, yêu phải một người không cùng thế giới của mình.
Nghĩ cho kỹ, Ôn Bình cũng chỉ là một đứa trẻ 19 tuổi.
Có được thực lực và sự trầm ổn vượt qua khỏi độ tuổi của mình đi nữa.
Hắn vẫn là tuổi 19, vẫn cần được yêu.
Giờ phút này, nàng xúc động đến mức không biết có nên nói hết tất cả cho Ôn Bình biết.
Nhưng sự xúc động nhanh chóng bị lý trí kiềm lại.
Cho đến Ôn Bình gọi nàng tiếng nữa, nàng mới dứt được khỏi dòng suy nghĩ của mình.
...
Nói về Bách Tông liên minh.
Sau khi Ương Sạn, Mật Quỳ lần lượt tiếp nhận quyết sách của Đoạn Thiên, được Đoạn Thiên dẫn tới một tầng hầm ngầm trong thành.
Vừa vào cửa là một gian tiếp khách, vô cùng bình thường.
Đường dẫn xuống mật thất rất cũ kỹ.
Nhưng khi đến điểm cuối cùng, người giữ cửa lại chính là một cường giả bán bộ Trấn Nhạc, một cường giả có thể tung hoành tại Thiên Nghiệp thành.
- Đây là?
Ương Sạn, Mật Quỳ hai người đồng thời hỏi, nhưng hai người hiểu rất rõ, sau cánh cửa này, sợ rằng có không ít người!
Quả nhiên, lúc Đoạn Thiên đẩy cửa ra, bên trong ngồi mười người!
Dương Ngân Hà!
Phạm Chí Văn!
Giang Niên!
Đều là người quen biết, cũng đều là Trấn Nhạc cảnh cường giả.
Ương Sạn nói:
- Huyền Sắc hồ, trong mười lăm nhà thế lực Tứ Tinh của Long Thần môn, hôm nay đã đến đây mười nhà. Khung cảnh thật đúng là lớn lao!
- Ương chủ sự, Mật chủ sự, mời ngồi!
- Mời ngồi!
Một đoàn người vội vàng đứng dậy nhường cho Ương Sạn, Mật Quỳ nhượng hai cái ghế đầu.
Hai người vừa ngồi xuống, Đoạn Thiên liền mở miệng nói:
- Ương chủ sự, Mật chủ sự, mười vị tộc trưởng, tông chủ đêm qua tìm ta, bảo Bách Tông liên minh chúng ta cùng các người đối phó Long Thần môn, ta Đoạn Thiên không có ý kiến gì, chỉ xem hai vị. Chỉ cần hai người gật đầu, chuyện này xem như đã định!
Ương Sạn hỏi:
- Xây dựng quân liên minh?
Long Thần môn vẫn còn trong biên chế đấy.
Lúc này bỏ đá xuống giếng, toàn bộ Huyền Sắc hồ sẽ nhìn Bách Tông liên minh như thế nào!
Đoạn Thiên tựa hồ biết rõ Ương Sạn muốn cái gì, vội vàng lắc đầu, nói:
- Không, cũng chỉ có những người này tham gia. Bí mật tiến hành, dấu diếm mặt, không tính thế lực dưới trướng, cũng không mang theo những người khác. Tính cả ba người chúng ta, tổng cộng là mười ba Trấn Nhạc hạ cảnh. Căn cứ tin tức ta lấy được ngày hôm trước, Long Thần môn có chạm trán với Bất Hủ tông tại Đông hồ trước đây, tựa hồ tổn thất ba vị Trấn Nhạc hạ cảnh trưởng lão, trong Trấn Nhạc hạ cảnh chỉ còn lại một mình Mai trưởng lão, chúng ta có thể phân ra hai người đi giải quyết bà ta. Thần nữ Thác Doanh không có ở nội môn, còn lại 11 người chúng ta toàn lực đối phó Nhật Nguyệt Tinh Thần bốn vị trưởng lão, 11 đánh bốn, phần thắng hẳn là có.
- Xác định?
Ương Sạn cùng Mật Quỳ tỏ vẻ căng thẳng.
Đoạn Thiên nói tiếp:
- Hai vị, tại Bách Tông liên minh ta là quản phương diện này đấy, mặc dù không có thăm dò người của Long Thần môn tại sao lại có xung độ của kẻ thần bí của Bất Hủ tông kia, nhưng có thể để xác định tin tức tính là chân thật.
- Trực tiếp loại trừ bốn người! Còn có một người là Trấn Nhạc trung cảnh. Mật Quỳ hiểu ý cười cười.
Nhưng Ương Sạn lại không cao hứng được quá sớm:
- Thác Hải đâu?
Thác Hải là Trấn Nhạc thượng cảnh, ai đi đối phó hắn?
Ương Sạn vừa có nghi vấn này đã được Đoạn Thiên cho giải đáp:
- Long Thần môn, cải mệnh lệnh bề trên, còn vũ nhục Bách Tông liên minh. Những Thủ Hộ giả được bề trên phái đến đây không chỉ bảo vệ riêng cho nơi đóng quân của Bách Tông liên minh, mà còn bảo vệ tôn nghiêm của Bách Tông liên minh. Ương chủ sự, Mật chủ sự, chỉ cần chúng ta ba người cùng nhau đi mời, đem việc này nói rõ, lại thêm mắm thêm muối một phen, Thủ Hộ Giả đại nhân nhất định sẽ ra tay đấy.
- Đi!
Ương Sạn cùng Mật Quỳ liếc nhau, rồi sau đó đồng thời gật đầu.
Dù sao đã đến bước này rồi, hoặc là không làm, đã làm thì cho xong.
Lúc nói đến, Đoạn Thiên cảm thấy không còn gì đáng nói nữa, ánh mắt quét về phía chung quanh mười người, nói:
- Vậy cứ như thế, các vị trước tiên nghỉ ngơi ở đây, làm tốt công tác chuẩn bị, đợi màn đêm buông xuống, chúng ta sẽ tiến về hẻm núi Long Tích.