Long Tích sơn mạch.
Một lần nữa đến Long Thần môn, trên đoạn đường này càng gặp nhiều người hơn.
Bất quá, phần lớn đều mang vẻ mặt sốt ruột, trên người mặc khôi giác, đao bất nhập vỏ, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể giao chiến. Bọn họ cưỡi trên lưng mãnh thú, lũ lượt tỏa ra bốn phương tám hướng mà đi. Có một số hướng về Thiên Nghiệp thành, đại khái là biết có rất nhiều thế lực ở đó đang thu người, cho nên muốn cầu cho mình đường lui. Đương nhiên, hành động này cũng không có nghĩa là hôm nay bọn họ sẽ rời khỏi Long Thần môn, đây chỉ đơn giản là dành một đường lui mà thôi. Đợi đến ngày cây đổ bầy khỉ tan, đám người này cũng theo đó tán đi, không đến mức thành kẻ lang thang, không biết ngày mai.
- Loạn rồi!
Nội tâm Ôn Bình xẹt qua một tia cười lạnh, không khỏi tăng nhanh bộ phát.
Sau khi tiến vào sơn môn, càng đi sâu vào trong, tình trạng hỗn loạn càng rõ ràng hơn.
Long Kha cũng nhịn không được cảm khác một tiếng, bất quá, thoáng cái nàng đã lộ vẻ chờ mong:
- Loạn trong giặc ngoài, xem như đã vô lực xoay chuyển tình thế… Đúng rồi, nếu như bọn họ biết được hết thảy đều do độc thủ phía sau màn là ngươi thì như thế nào nhỉ?
- Vô nghĩa!
Ôn Bình không hiểu nổi trong đầu Long Kha rốt cuộc đang nghĩ gì.
Bất quá, nhìn tình huống hiện tại…
Không phải nàng đã quên chuyện của Trần Đại đấy chứ?
Đang đi về phía trước, bỗng nhiên bên tai vang lên giọng một nữ nhân, còn có tiếng bước chân dồn dập.
- Vị sư huynh này!
- Xin chờ một chút!
Ôn Bình vốn không muốn để ý đến, thế nhưng khoảng cách giữa hắn và đối phương đã kéo lại rất gần, hắn đành phải xoay người hỏi:
- Có việc gì?
Nữ nhân trước mặt có lẽ lớn hơn hắn vài tuổi, bộ dạng rất xinh đẹp, thuộc thể loại hạc giữa bầy gà chứ chẳng chơi, dù cho có phạm sai lầm cũng dễ dàng được tha thứ.
Bất quá… Ôn Bình hắn không có hứng thú.
- Sư huynh, ta là Thư Mẫn, ngài xưng hô thế nào? - Nữ hài rất nhiệt tình giới thiệu bản thân.
Nói thật, nếu đổi lại là nam nhân khác, chắc chắn sẽ vui mừng khấp khởi mở đài phát thanh về mình.
Nhưng Ôn Bình thì không.
Xoay người sang chỗ khác, hắn tiếp tục tiến lên phía trước.
- Này! Này!
Thư Mẫn liên tục kêu vài tiếng, thế nhưng Ôn Bình vẫn không quay đầu lại.
- Người gì vậy chứ?
Từ nhỏ đã được người khác yêu chiều, tán thưởng, có khi nào Thư Mẫn bị đối đãi như vậy chứ? Nàng lập tức giận đến giơ chân.
Lúc này, có vài người, nữ có, nam có từ nhiều phương hướng chạy đến, nhìn thấy Thư Mẫn liền hỏi:
- Thư Mẫn, ngươi đã hỏi được chưa?
- Gặp phải quái nhân, ta đã chủ động giới thiệu mình, vậy mà hắn chẳng thèm để ý đến ta, ngay cả cơ hội hỏi cũng không có. - Nhớ tới chuyện này, Thư Mẫn liền phát giận, nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Bình, thầm mắng “Tên này không phải nam nhân mà!”, nếu không, sao nhìn thấy nàng mà hắn lại không có chút phản ứng nào.
- Ta đã hỏi được, đi thôi! Bất quá, ta nghe nói gần đây Long Thần môn không yên ổn. Bí cảnh bị hủy, tài nguyên tu luyện cũng mất đi, ngay cả nơi đóng quân ở Thiên Nghiệp thành cũng bị kẻ thần bí huyết tẩy rồi!
- Không thể nào?
- Đừng nói với ta mấy tháng ròng rã chạy đến đây xem như phí công nhé! Vì để gia nhập Long Thần môn, chúng ta đã bỏ ra công phu rất lớn đấy!
Vẻ mặt của đám người không giống nhau, có lo lắng, cũng có nghi hoặc.
Trái lại, Thư Mẫn lại không cho là vậy, nàng trực tiếp bỏ quả những chuyện này, nói:
- Đừng nghĩ nhiều, Long Thần môn là thế lực cự đầu, nếu dễ dàng sụp đổ như vậy thì hơn một ngàn năm trước đã sụp rồi. Hơn nữa, môn chủ Long Thần môn là cường giả Trấn Nhạc thượng cảnh, trong mười hồ xung quanh có thể tìm được người mạnh như hắn sao? Chỉ cần hắn không ngã thử hỏi có ai dám trêu chọc Long Thần môn?
Dứt lời, Thư Mẫn đi về phía trước, đám người sau lưng ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy cũng có đạo lý, liền nhanh chân đuổi theo.
Đường bọn họ đi vừa vặn cùng đường với Ôn Bình.
Lúc này, Ôn Bình đã đi đến chủ điện Long Thần môn, một đường thông suốt, không hề gặp trở ngại.
Nếu là ngày thường thì chuyện như vậy quả không bình thường chút nào, ví như mấy ngày trước đến đây, đi chưa được mấy bước đã đụng mặt đệ tử Long Thần môn.
Nhưng với tình cảnh hiện tại ở Long Thần môn thì rất chi là bình thường.
Vừa đến trước chủ điện, ánh mắt Ôn Bình dừng ở một khoảng trống rất lớn trên bậc thang tiến vào Chủ điện nguy nga. Giữa bậc thang rộng lớn có một đầu thạch long uy phong lẫm lẫm đang nằm đấy, vô cùng khí khái. Hai bên thạch long không ngừng có người từ trên leo xuống, người đến người đi vội vội vàng vàng, bước lên cầu thang đều có cảm giác hận không thể một bước lên đến đỉnh. Thời điểm Ôn Bình nhìn chằm chằm vào thạch long được mười cái hô hấp, đám người… đang trèo lên trèo xuống kia bỗng nhiên dừng cước bộ, sau đó thối lui sang một bên.
Một gã nam nhân cầm trong tay trường thương xích sắc, khí thế nghiêm nghị bước đến chỗ long vĩ, mắt sáng như đuốc nhìn thẳng vào Ôn Bình và Long Kha.
Lúc ở trong chủ điện hắn đã cảm ứng được cảm giác của Ôn Bình.
Cường đại!
Xa lạ!
- Rốt cuộc các ngươi cũng lộ ra bộ mặt thật!
Thời gian chờ đợi địch nhân rất gian nan.
Biết rõ có địch nhân nhưng lại không biết vung nắm đấm vào đâu càng thêm gian nan.
Bây giờ đã nhìn thấy địch nhân, hắn còn chủ động phóng thích cảm giác, tự nói với bọn họ là hắn đã đến.
Giờ thì thoải mái hơn rất nhiều.
- Ai đến?
Đám người trước chủ điện ngây ra một lúc, tất cả đều không biết lời của môn chủ là có ý gì.
Nhưng khi nhìn thấy tư thế sẵn sàng đón địch của Thác Hải, cũng với trường thương xích hồng sắc kia, mọi người lập tức hiểu ra.
Chắc chắn đó chính là kẻ đã hủy diệt Long Đàm bí cảnh, cướp sạch Khôn điện sau đó còn san bằng thành bình địa. Kẻ đó đã xuất hiện, nếu không, môn chủ sẽ không như thế.
Nhận ra được điểm ấy, ánh mắt đám người lập tức dời về phía trước Chủ điện, không ngừng dò xét những người vừa xuất hiện.
Cuối cùng, ánh mắt họ tập trung trên người Ôn Bình cùng Long Kha.
Bởi vì chỉ có hai người này là bọn họ không nhìn thấu!
Ôn Bình không để tâm đến ánh mắt của đám người này, hắn quay sang Long Kha, nói:
- Triệu trưởng lão, gia hỏa Trấn Nhạc thượng cảnh kia giao cho ngươi.
Long Kha gật đầu, nàng cũng không có gì bất ngờ với trận chiến này:
- Cái môn phái này hiện cũng chỉ còn hai Trấn Nhạc cảnh, một cái còn già như vậy… Bắt đầu đi, kết thúc sớm về sớm.
Ngay khi Long Kha vừa dứt lời, âm thanh khàn khàn phẫn nộ của một lão ẩu truyền đến, phảng phất hận không thể dùng cuống họng rống chết hai người Ôn Bình:
- Trần Sơn đâu? Hắn có bản lĩnh phản bội Long Thần môn ta, hiện tại sao không có gan bước ra?
Nói chuyện chính là Mai trưởng lão.
Lúc này, nàng nổi giận đùng đùng nhìn Ôn Bình, tìm kiếm phía sau hắn, dường như cho rằng còn có người đang đứng sau hắn.
Ôn Bình hờ hững đáp:
- Đừng nhìn nữa, hắn chết rồi!
- Chết rồi à? Chết rất tốt! Chết rất tốt! Loại bạch nhãn lang, súc sinh như hắn căn bản không xứng sống trên đời.
Mai trưởng lão ha hả cười, rất là thống khoái.
- Nói cứ như ngươi xứng sống lắm vậy!
Ôn Bình cười trào phúng.
Lão ngoan đồng này thật cho rằng mình là thánh mẫu Maria rồi!
Thiên hạ đều là quạ đen cả lũ?
- Ngươi?
Tươi cười trên mặt Mai trưởng lão cứng lại, hung hăng nhìn Ôn Bình.
Thác Hải bên cạnh mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Mai trưởng lão, nói:
- Đừng nhiều lời, ngươi bắt thiếu niên kia, ta đối phó nữ nhân.
- Vâng, môn chủ! - Mai trưởng lão gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Ôn Bình.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
...
Sáu aamthanh chấn mạch lần lượt vang lên, tựa như Lôi Âm phủ xuống đại điện, theo đó là mạch khí hoàng thổ hoàng sắc lấy hai người làm tâm bắt đầu khuếch tán ra ngoài, tựa như gợn sóng trên biển.
Những người chứng kiến đều biến sắc!
Thác Hải lạnh lùng nhìn về phía trước, sát ý bắn thẳng vào Long Kha:
- Bằng hữu, đều là Trấn Nhạc cảnh, hiển nhiên đứng ở đỉnh Thiên Địa hồ, vốn nên đặt mục tiêu trở thành Địa Vô Cấm, cũng nên hiểu đạo lý nước sông không phạm nước giếng. Thế nhưng ngươi lại hủy đi bí cảnh của Long Thần môn ta, hủy bảo khố, còn giết người Long Thần môn. Hôm nay ngươi đã dám đến, vậy thì để mạng tại đây đi!
Dứt lời, đám người có mặt ở quảng trường nhao nhao bỏ chạy.
Tựa như kiến bò trên chảo nóng.
E sợ chậm một bước.
Bởi vì ai cũng hiểu đại chiến giữa Trấn Nhạc thượng cảnh một khi bị ảnh hưởng sẽ là thập tử vô sinh!