- Đừng qua đó!
Đám người Thư Mẫn vẫn không ngừng tiến về Chủ điện, hoàn toàn không để ý đến dòng người đang không ngừng lui bước. Có chấp sự Long Thần môn thấy thế vội ngăn bọn họ lại.
Thư Mẫn liền rút Long Thần lệnh từ trong tàng giới ra:
- Tiền bối, chúng ta đến để nhập tông! Đây là Long Thần lệnh!
- Chuyện nhập tông để sau hãy nói, nếu như không muốn chết thì mau chạy theo mọi người đi.
Dứt lời, gã chấp sự kia dứt khoát quay đầu bỏ chạy.
Có thể thấy được hắn cũng rất sợ bị ảnh hưởng.
Đám người Thư Mẫn hai mặt nhìn nhau, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy nhiều người chạy như vậy, ngay cả chấp sự Long Thần môn cũng không ngoại lệ, bọn họ vội vàng theo dòng người thối lui.
Ngăn vài người chạy qua bên cạnh hỏi thăm, thế nhưng không ai trả lời.
Có người bị bọn họ hỏi đến mất kiên nhẫn, liền chỉ một con đường khác, thông đến chỗ cao:
- Đừng có kéo ta! Buông tay! Ngươi có bệnh à? Cường giả Trấn Nhạc thượng cảnh đánh đến tận cửa rồi, không sợ chết thì cứ lên đó mà xem!
Nói xong, người nọ vội vàng bỏ chạy.
Mấy người Thư Mẫn nhìn về phía hắn chỉ, trao đổi ánh mắt với nhau.
- Không thể nào!
Cả đám đều cảm thấy vô cùng khó tin.
Bọn họ đã lặn lội suốt mấy tháng mới đến được Long Thần môn đấy!
- Nguyệt Nguyệt, chúng ta nên làm gì bây giờ? - Thư Mẫn vội hỏi nữ hài bện tóc bên cạnh. Tuy nàng không có được dung mạo người gặp người thích, thế nhưng trong đám nàng có thực lực mạnh nhất, đã là Thông Huyền trung cảnh.
Nguyệt Nguyệt cầm roi đi về phía con đường kia, nói;
- Đi xem, Trấn Nhạc cảnh đại chiến đã là khó gặp, lực lượng đỉnh phong Thiên Địa hồ đại chiến chính là bách niên chỉ có thể ngộ chứ không thể nhìn, không xem quả là đáng tiếc!
- Chúng ta đi xem!
- Đi!
Bốn người vội vàng đi lên cao, bất quá đều ôm tâm lý xem náo nhiệt một chút.
Ai cũng không ngốc!
Thời điểm này sao có thể nán lại quá lâu được?
Đi lên một cái phân điện, lúc này bên trong đã trống rỗng, đương nhiên cũng có vài người gan lớn giống bọn họ tụ lên đây xem chiến đấu, bọn Thư Mẫn tranh thủ chạy qua đó.
Vừa nhìn xuống, cả đám cảm thán không thôi!
Ba mạch môn!
Bọn họ chỉ mới nghe, chưa từng thấy qua.
- Hả?
Bỗng nhiên, Thư Mẫn nhướng cao mày.
- Sao vậy?
Bên cạnh có người vội vàng hỏi thăm.
- Người nọ nhìn rất quen! A, là hắn, là hắn! Là quái nhân ta vừa gặp, ta đến chào hỏi, giới thiệu mình, thế mà hắn chẳng chút quan tâm.
Thư Mẫn nhìn Ôn Bình, tuy cách xa mấy trăm mét, nhưng nàng vẫn có thể nhìn rất rõ ràng.
Nàng không quên được Ôn Bình.
Bởi lẽ hắn là người đầu tiên không chào đón nàng.
- Không thể nào!
Đám người bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc, không suy nghĩ được gì. Thư Mẫn vậy mà vừa gặp thoáng qua cường giả dám đánh vào Long Thần môn.
Đáng sợ nhất là bọn họ còn đem người ta ra trêu đùa.
Nếu như bị nghe được.
Bọn họ có mười cái mạng cũng không đủ giết.
So với đám người đang kinh hãi kia, Thư Mẫn bình tĩnh hơn rất nhiều. Bởi vì nàng đã từng gặp Ôn Bình, biết rõ hắn không phải loại người thị huyết khát máu:
- Khó trách lúc ta giới thiệu hắn lại chẳng chút để tâm.
Cường giả bực này há lại để ý một tiểu cô nương Thông Huyền hạ cảnh?
...
Trước Chủ điện.
Nhìn thấy Thác Hải mở mạch môn, Ôn Bình rất tự giác bước sang một bên, kéo giãn khoảng cách với hai người gần trăm trượng.
Lúc này, không nhìn thấy bốn vị trưởng lão Nhật Nguyệt Tứ Tinh, cũng không thấy Thần nữ Thác Doan, Ôn Bình đoán hẳn là bọn họ đang trên đường tới. Nếu như vậy, ít nhất phải đến 3, 4 ngày nữa.
Cho nên trận chiến này về cơ bản không có phần hắn.
Long Kha có thể giải quyết được Thác Hải.
Về phần Mai trưởng lão ở cách đó không xa…
Bành!
Long Kha cùng Thác Hải va chạm chính diện, âm thanh nổ mạnh vang lên, Mai trưởng lão kia cũng động, nàng xuất ra quái trượng xích hồng sắc. Đập mạnh quải trượng xuống đất, theo đó, Mai trưởng lão không còn bộ dáng lưng còng chậm chạp lúc trước nữa, nàng tựa như báo săn lao về phía Ôn Bình, dưới sự giúp sức của quải trượng, thân thể liên tục lộn vài vòng, từng đạo mạch khí hình bán nguyệt phóng về phía Ôn Bình.
- Nếu đã đến thì vĩnh viễn ở lại đây đi!
Cho dù không cảm nhận được cảnh giới của thiếu niên trước mắt, nhưng nàng không tin hắn có thể mạnh hơn so với nữ nhân kia.
Trấn Nhạc thượng cảnh đột ngột xuất hiện tại Huyền Sắc hồ, một cái thôi đã đủ kinh tế hãi tục rồi, nếu còn xuất hiện thêm một tên nữa, vậy thì Huyền Sắc hồ nên sửa tên đi là vừa.
Nhìn mạch khí hình bán nguyệt trước mặt, Ôn Bình lập tức lui về sau. Tuy mạch khí của Mai trưởng lão ngày càng kéo gần khoảng cách với hắn, nhưng hắn vẫn thản nhiên không để ý đến, trái lại còn hỏi một câu:
- Mai trưởng lão, ngươi cảm nhận được thực lực của ta?
Mai trưởng lão cười lạnh, bày ra vẻ mặt ta nhìn thấu ngươi rồi:
- Lão thân không tin ngươi có được thực lực Trấn Nhạc trung cảnh đấy. Tuy không biết ngươi đã dùng biện pháp gì hủy đi long vĩ cốt, cũng không biết ngươi làm cách nào san bằng Khôn điện cùng Sơn đô thành bình địa, nhưng ngươi chỉ âm thầm làm, đủ để chứng minh thực lực ngươi không đủ, nếu không cần gì phải lén lén lút lút như thế?
- Cái logic quỷ gì vậy?
Ôn Bình lui về sau, liếc mắt nhìn Ác Linh Kỵ Sĩ bên cạnh.
- Khặc!
- Khặc!
Ác Linh Kỵ Sĩ nhếch miệng cười, hai tay nắm lấy xích sắt quấn quanh người rút xuống, nắm chặt, thời điểm xích sắt hóa thành màu đỏ thẫm, nó liền quất về phía Mai trưởng lão.
- Cái gì vậy?
Mắt thấy Ôn Bình đã gần trong gang tấc, tươi cười trên mặt Mai trưởng lão cứng lại, bởi vì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một đầu xích sắt màu đỏ thẫm đang vụt về phía nàng.
Không cảm giác được.
Không có báo hiệu trước.
Cũng không nhìn thấy Ôn Bình mở mạch.
Chẳng lẽ là nữ nhân Trấn Nhạc thượng cảnh kia giết tới?
Nghĩ đến đậy, Mai trưởng lão cảm thấy lưng phát lạnh, hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng xông thẳng lên đại não, quải trưởng xoay mạnh, cả người lập tức thay đổi phương hướng.
Cùng với đó, mạch khí hình bán nguyệt cũng đổi hướng, trực tiếp xẹt qua bên người Ôn Bình, kế đó chặt đứt cột đá phải mấy người mới có thể nhấc được trên quảng trường.
Phanh!
Cột đá bị cắt đứt nện xuống mặt đất phát ra tiếng động cực lớn.
Mai trưởng lão cũng thuận lợi tránh thoát xích sắt công kích, lộ vài vòng trên không trung rồi rơi xuống vị trí cách Ôn Bình khoảng 10 trưởng, sau đó, ánh mắt nàng dời về phía Thác Hải.
- Nữ nhân kia không đến?
Vừa kịp phản ứng, âm thanh khóa sắt vũ động đã vang lên bên tai.
Khặc!
Khặc!
Tiếng cười âm lãnh vang lên.
Đầu tiên là một tay, sau đó nửa người, cuối cùng là cả người… thiêu đốt hỏa diễm lam sắc. Đầu lâu, cánh tay xương xẩu, khung xương trắng hếu lăng không xuất hiện, bất quá, giống với từ hư vô bước ra hơn.
Bên cạnh nó còn có một con chó quái dị cao hơn nửa người, chân đạp lam hỏa, đôi con ngươi lóe lên lam sắc hỏa diễm.
Gâu!
Gâu!
Nó sủa vang một tiếng, khí thế Trấn Nhạc cảnh đánh úp tới.
Tính cả khô lâu kia, tổng cộng có hai cổ khí tức Trấn Nhạc cảnh.
- Nàng… Ngươi có thể ăn.
Thanh âm lạnh lùng của Ôn Bình đột ngột vang lên.
Mai trưởng lão vừa ngước nhìn hắn liền đối diện với ánh mắt mỉa mai, dường như là cười nhạo những lời vừa rồi của nàng, cười nhạo cái gọi là “nắm chắc thắng lợi”…