- Ngươi là Tông chủ Bất Hủ tông Ôn Bình!
Ác linh kỵ sĩ còn chưa động tĩnh gì , Mai trưởng lão bất ngờ hô lên, trong đôi mắt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Lời này lập tức thu hút đến Thác Hải người đang giao chiến với Long Kha, mặc dù kinh ngạc nhưng hắn không dám phân tâm, bởi vì hắn bây giờ đang đối mặt với đối thủ là một vị Trấn Nhạc thượng cảnh.
Một khi phân tâm, thì hắn rất có thể sẽ lâm vào thế bị động.
Trái lại, là người có tầm nhìn xa,bất ngờ nghe những lời này từ Tông chủ Bất Hủ tông Ôn Bình hắn ngây ra một lúc, sau đó trong đầu không ngừng tìm kiếm những ký ức về Bất Hủ tông.
Đáng tiếc là, ai cũng đều không thể lục lại!
Nhưng ngay lúc này, không ai nghĩ rằng chưa từng nghe tới thì có nghĩa là nó rất yếu.
Đều đánh đến tận cửa rồi, tuyệt đối sẽ không yếu như Long Thần!
- Bất Hủ tông, thế lực nơi nào?
- Có thể khiến Mai trưởng lão kinh ngạc như vậy, e rằng là một thế lực mạnh hơn cả Long Thần.
Tiếng thảo luận liền vang lên khắp nơi.
Cùng lúc đó, khi nghe thấy Mai trưởng lão gọi tên của mình, Ôn Bình cũng không ngạc nhiên, trái lại hắn có chút vui mừng:
- Nhận ra nhanh như vậy sao?
- Ngươi sẽ xuất hiện như thế nào...?
Đối với Tông chủ Bất Hủ tông Ôn Bình, Thần nữ thác doanh tin tức đã đến trước đó vài ngày, mặc dù có rất ít tin tức về Tông chủ Bất Hủ tông, nhưng cũng có đề cập tới con chó và cái đầu lâu này.
Chỉ là Ôn Bình không biết cái gì sẽ xuất hiện ở Huyền Sắc hồ ?
Hắn không phải nên ở Đông hồ sao?
Ôn Bình thản nhiên đáp lại:
- Tự mình đoán, hy vọng ngươi có thể chết trước khi ta đoán ra.
Chuyện này, hắn chẳng muốn trả lời.
Khi Ôn Bình hạ giọng, Cản Sơn khuyển nhảy lên đùa giỡn, mang theo một ngọn lửa xanh vụt qua từ không trung của Mai trưởng lão, bịch một cái phía sau Mai trưởng lão .
Đường lui đã đóng chặt lại!
Trước mặt Mai trưởng lão, Ác linh kỵ sĩ ngửa mặt lên trời và đứng lên, nếu như nàng có một cái mũi, có vẻ như đang hít một hơi thật sâu, nhưng nếu không có, thì hành động của nó càng giống như đang bắt lấy hương vị linh hồn từ Mai trưởng lão.
Mai trưởng lão nhìn trước ngó sau, ánh mắt hướng về phía Thác Hải xa xa, còn có người của Long Thần môn. Thác Hải vốn dĩ không rảnh đến giúp nàng, nhưng kẻ địch của hắn càng mạnh, còn những người khác, lúc này đều trốn rất xa. Nghĩ đến sau này, sự phẫn nộ trong Mai trưởng lão như ngọn lửa bùng cháy.
Đều nói tai vạ bay đến từng người.
Những người đó thực sự phải quán triệt triệt để!
Vừa nghĩ đến đây, Mai trưởng lão liền bật ho, phát ra âm thanh khàn khàn giống như hai viên đá cát cọ vào nhau.
Sững sờ…
Tiếng trượt của dây xích sắt vang lên.
Ác linh kỵ sĩ nhìn về phía “ đồ ăn”, xích sắt đỏ thẫm tay như đang múa đi về phía Mai trưởng lão.
Mai trưởng lão ngạc nhiên, vội vàng khống chế khí tức không để mình bị ho, ba tiếng chấn mạch vang lên, mạch khí màu vàng đất dồi dào từ trong mạch môn phun ra, tập trung trước người của nàng , bỗng nhiên từ dưới lòng đất nhô lên hai miếng thạch bích rộng.
Một trước một sau!
Người trước dùng xích sắt để chống cự Ác linh kỵ sĩ vùng vẫy ,người sau ra sức chống cự Cản Sơn khuyển.
Có điều Bí Cảnh đều là Trấn Nhạc cảnh giới, Ác linh kỵ sĩ và Cản Sơn khuyển đều đến từ Địa Ngục, bất kì bên nào đều mạnh hơn thực lực của Mai trưởng lão.
Xích sắt bị quét qua, tiếng bức tường đất sụp đổ.
Mặt khác cũng như vậy, bị Cản Sơn khuyển đùa giỡn một vuốt vồ qua liền bị phá vỡ.
Mặc dù một mặt bức tường bị phá vỡ, lập tức sẽ có sự trỗi dậy của mặt thứ hai, Mai trưởng lão tạm thời bảo vệ rất tốt, nhưng bản thân nàng cũng rất rõ, việc tranh đấu như vậy đối với Linh Thể tiêu hao vô cùng lớn.
Nếu điều này tiếp diễn trong một thời gian dài, cuối cùng mất hết chính là nàng.
Nhưng nàng tạm thời không còn cách nào khác.
Biết người biết ta còn không thể làm được một đánh hai, chưa kể đến không biết chút nào về tình hình của đối thủ.
Mai trưởng lão đứng bên trong thạch bích, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, nhưng tiếng ầm ầm truyền đến bên tai, thật khó để làm yên con người, chỉ có thể chọn cách quan sát Ôn Bình một cách lạnh lùng:
- Đừng nghĩ rằng ngươi mang hai con dị yêu tới , thì có thể an toàn rời khỏi. Đợi khi trưởng lão Long Thần môn Nhật Nguyệt tinh chấn Tứ Đại Trấn nhạc trung cảnh hỏi tớ, ngươi và dị yêu của ngươi đều đã chết!
Nghe có vẻ sợ hãi, nhưng lọt vào tai Ôn Bình thì lại khác.
Càng giống như tự bản thân tăng thêm lòng dũng cảm.
- Đã đều đoán ra thân phận của ta rồi, vậy thì bọn chúng đang ở phương nào, ngươi nên biết rõ hơn ta chứ ? Đợi bọn chúng trở về Long Thần môn, Long Thần môn có thể đã chẳng còn rồi.
Ôn Bình cười nhẹ một cái, chầm chậm lùi về phía sau.
Chiến đấu đến lúc này, lẽ ra không còn có gì lo lắng rồi.
Nói xong, Mai trưởng lão vừa vững tâm trong nháy mắt đã sụp đổ tan tành, trong lòng hiện ra một vẻ tuyệt vọng, khi nhìn Ôn Bình, có một sự thù hận không thể nói ra.
- Lão thân liều chết cũng phải kéo ngươi đệm lưng!
Sau đó, mạch môn Mai trưởng lão run lên , Tuyền Qua đồ đồng thời mở ra.
Nàng mặc dù không có ba xoáy Tuyền Qua đồ, nhưng hai xoáy Tuyền Qua lại là phẩm chất cao, dưới sáu thành biên độ, nàng tin, nếu như liều mạng giết một người, tuyệt đối có thể làm được.
Bây giờ chỉ cần có cơ hội !
Cùng lúc đó, khi Mai trưởng lão thốt ra lời này, vốn vẫn còn bình tĩnh đối địch triệt để sự tức giận của Thác Hải. Hắn với tư cách môn chủ, sao lại cam tâm nhìn thuộc hạ chết dưới tay của mình miễn cưỡng như vậy được ?
Ba cái mạch môn bỗng run lên bần bật, sau lưng đột nhiên ngưng tụ thành một cán đại dao biến hóa lẫn lộn, mang theo cát bụi lướt qua xông thẳng về phía Long Kha. Chủ ý của Thác Hải là muốn lợi dụng khoảng trống, để có thể giúp Mai trưởng lão một tay. Nhưng hắn không ngờ rằng, lúc cát đao hạ xuống , Long Kha không chỉ không né tránh, trái lại còn bay thẳng về hướng hắn tấn công, chỉ dựa vào hai tay nắm liền đâm cát đao xuyên qua, trong nháy mắt đã ở trước mặt.
Long Kha chẳng chú ý đến âm thanh truyền đến tai:
- Huyền cấp thượng phẩm mạch thuật, kém một chút, nếu như người muốn giúp nàng, tốt nhất có thể nắm được chiêu thức mạnh hơn một chút.
Bùm!
Âm thanh phát ra, nắm đấm của Long Kha đánh thẳng vào trường thương trước ngực Thác Hải. Kích động lên các mạch khí , trực tiếp phá nát thạch chuyên chấn của hơn nửa quảng trường, khí lãng đều thổi ra bên ngoài hàng trăm mét từ những cây lớn như cây liễu. Sắc mặt của người xa hàng trăm mét cũng biến đổi , trong lòng họ trỗi dậy sự sợ hãi, quay người lại đều bắt đầu di chuyển đến một nơi xa hơn, không dám ở nơi gần như vậy mà xem.
Thác Hải bị đánh trúng một quyền này, quả thật cũng không vui vẻ đi đến đâu. Lùi về sau vài chục bước mới đứng vững thân hình, trường thương vung lên, dựng đứng vững trên mặt đất. Vẫn còn chưa kịp thở, Long Kha lại đuổi tới, nắm đấm giống như hạt mưa rơi xuống. Thác Hải chỉ có thể tiếp tục tiếp chiêu, ánh mắt vô tình nhìn thấy tình cảnh khó khăn của Mai trưởng lão, trong lòng nóng như lửa đốt:
- Ngươi rốt cuộc là loại người gì?
Trong ấn tượng của hắn, Thiên Địa hồ vẫn chưa từng có Trấn nhạc thượng cảnh mạnh như vậy!
Huyền cấp thượng phẩm mạch thuật, bất kể là đại thành hay viên mãn, mà lại ở Trấn nhạc hộ giáp của nàng thì vẫn có Linh Thể trước đều vô dụng.
- Nói nhiều như vậy làm gì? Ta sợ ngươi sau khi biết ta là ai, sẽ sợ vỡ mật.
Long Kha nói xong, lại đánh một quyền xuống. Lần này, Thác Hải nhận thấy rằng nữ nhân trước mắt ngoài Trấn nhạc hộ giáp màu vàng đó, trên nắm tay nàng cũng nổi lên một chút gợn sáng màu đỏ thẫm.
Giống như đã từng quen biết!