Đoạn Thiên sững sờ cả người.
Sao lại xuất hiện loại cường giả này ở Huyền Sắc hồ?
Niên Phong nghiêm nghị nhìn về phía chủ điện Long Thần môn, lúc này sự nghi hoặc trong lòng đã được sáng tỏ:
- Xem ra thế lực phá hủy Long Đàm bí cảnh còn cướp sạch Khôn điện chính là bọn họ. Còn nữa, mấy ngày hôm nay việc lửa cháy thêm dầu trong Thiên Nghiệp thành chắc cũng là do một tay bọn chúng vạch ra.
Đoạn Thiên gật gật đầu, tán thành.
Nhưng hắn nhất thời không dám chắc, bởi vì bây giờ quả thực quá hỗn loạn. Vốn dĩ hắn cho rằng xử người của Long Thần môn ở phía sau là chính diện bất địch, nên hắn mới liên động những cường giả Trấn Nhạc Cảnh đến đánh lén Long Thần môn.
Hiện tại liên lụy tới hai vị Trấn Nhạc Thượng Cảnh, bọn họ biết phải làm sao?
Đoạn Thiên vội vàng hỏi:
- Tiền bối, vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Niên Phong đáp:
- Chỉ sợ thế lực này muốn triệt để hủy diệt Long Thần môn, nên mới từng bước, từng bước vây cờ cho tới bây giờ. Chúng ta xin lui ra trước, lặng lẽ tới gần, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nói xong, Niên Phong vỗ đầu Dực Tộc đại yêu lao xuống rồi bay đi.
…
Trong Long Thần môn.
Trong vòng nửa canh giờ, Long Kha vẫn luôn ở thế hạ phong, bị Thác Hải ép ra chủ điện, khiến chiến trường mở rộng bội lần. Đây cũng là nguyên nhân vì sao người của Long Thần môn lúc này đều rút ra ngoài.
Ôn Bình đứng trên một cây cột đá chưa bị đổ ở sườn quảng trường, nhìn về phía chiến trường phía xa, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng lúc này, Mai trưởng lão đột nhiên cười lớn, giọng vừa khàn vừa khô làm cho Ôn Bình nghĩ tới tiếng cười của Vu Bà:
- Haha, Ôn Bình, ngươi quá tự đại rồi, ngươi cho rằng dựa vào kế này, dựa vào Trấn Nhạc Thượng Cảnh thì có thể tiêu diệt được Long Thần môn chúng ta?. Công pháp, linh thể của Long Thần môn đều là sự tương liên mật thiết của Long Đàm bí cảnh và Long cốt, công pháp của Chủ tông có thể không ngừng hấp thụ sức mạnh bên trong Long cốt, thời gian càng dài thì hắn sẽ càng trở nên cường đại.
Ôn Bình quay đầu nhìn Mai trưởng lão, không biết từ lúc nào quải trượng chỉ còn lại một đoạn. Dưới sự bao vây của ác linh kỵ sỹ và cản sơn khuyển trông thảm hại vô cùng, vậy mà ác linh kỵ sỹ vẫn có thể chơi được.
Vẻ mặt Ôn Bình không mấy vui vẻ:
- Được rồi, mặc dù là ta hứa với nàng ấy cho ngươi đồ ăn, nhưng ngươi cũng không được chơi lâu quá.
Kiệt
Kiệt
Ác linh kỵ sỹ nghe thấy thanh âm của Ôn Bình, phát ra nụ cười u ám, sau đó đột nhiên vung xích sắt ra.
Lần này lại không phải hướng về phía Mai trưởng lão, mà là hướng về Chủ điện còn có con Thạch long bị phá hỏng kia.
Lúc dây xích quấn chặt lên long thân, một đốm lửa màu xanh lam từ trong mắt nó bỗng nhiên vụt lên. Tiếp theo là Long thân, Long trảo và Long vĩ! Vốn dĩ chỉ là Thạch long tử vật nghiễm nhiên bị địa ngục hóa!
Tiếng long ngâm lập tức vang lên bốn phía, quanh quẩn khắp trên không ở Long Thần môn.
Vẻ mặt Mai trưởng lão đột nhiên cứng lại, bởi vì Thác Hải chiếm thế thượng phong mà lộ ra vẻ mặt hớn hở, thoáng cái liền trắng bệch.
- Sao có thể?
Vốn dĩ nàng muốn tìm một cơ hội, khi đối phương lơ là sao nhãng dốc sức đi tấn công Ôn Bình ở phía xa.
Thế nhưng Long thạch điêu ở trước mắt đột nhiên sống lại, hơn nữa còn tản ra khí thế hừng hực của Trấn Nhạc Cảnh. Cục diện vốn khó khăn một đánh hai, nay đột nhiên trở thành một đánh ba, chiến thắng giống như ngọn lửa hừng hực, nay đã bị dập tắt hoàn toàn.
Ôn Bình khẽ cười nhạo, nói:
- Ngươi còn không biết nhiều việc lắm. Giống như ta biết việc nữ thần của các ngươi mang người đi Đông Hồ, nhưng nàng ta lại không biết ta đã từ Yêu Hoàng hồ tới Long Tích sơn mạch.
Mai trưởng lão kinh hãi, lắc đầu, phủ nhận lời nói của Ôn Bình:
- Không thể nào, làm sao ngươi có thể xuyên qua được Yêu Hoàng hồ.
Nếu như Dực tộc đại yêu của Yêu Hoàng hồ có khả năng xuyên không, Ôn Bình lại khiến hắn đi đối phó với môn chủ Thác Hải.
Tại sao đến giờ lại không cần?
Ôn Bình không muốn giải thích câu hỏi này, nghiêng đầu, tiếp tục nhìn về trận chiến của Long Kha, thuận miệng tiếp một câu:
- Ta đã nói rồi mà, có quá nhiều thứ mà ngươi không biết. Một đám người tự cho mình đang đứng trên đỉnh phong, có thể nhìn thấy gì?
Lời vừa dứt, một tiếng vang rất lớn truyền đến!
Thạch Long đem Long vĩ đốt như lam hỏa, rãnh hở bỗng nhiên sau khi bị cản sơn khuyển công kích quét trúng Mai trưởng lão, ném nàng bay ra ngoài. Ôn Bình vừa hay liếc mắt qua thì cả người nàng đã bay xa vài trăm mét, đập vào một trong những bức thạch bích ở phía xa.
Theo đó, dây xích của Ác linh kỵ sỹ giống như một cánh tay ném về phía bên trong hố đá rồi tóm lấy.
Dây xích quấn lấy cơ thể của nàng, sau đó đột nhiên bị kéo lên. Vừa mới kéo lên, một cẩu trảo cực lớn hư hóa đột nhiên rơi xuống, đem nó rơi xuống từ độ cao trăm mét một cách hung dữ mà chui vào trong lòng đất.
Trấn Nhạc hộ giáp vốn vẫn còn rất chắc chắn bỗng “bành” một tiếng vỡ nứt ra, hóa thành sương tản mát đi. Cơ thể của nàng cũng bị trọng thương đến nỗi toàn bộ cơ thể không thể cử động. Nàng chỉ có thể nhìn thấy Ác linh kỵ sỹ đang từng bước tiến lại gần mình, sau đó bị một cốt thủ nhấc lên cao, rồi lại bị một đôi hỏa mâu không có tròng mắt nhìn chằm chằm.
Thời khắc hai con mắt giao nhau, khuôn mặt Mai trưởng lão đột nhiên trở nên dữ tợn, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
A
Sợ hãi!
Thống khổ!
Tiếng kêu thảm thiết của nàng vang vọng trên không trung, kéo dài mãi không thôi.
Khi thanh âm truyền đến Thác Hải, trường thương mà Thác Hải đang đánh về phía Long Kha đột nhiên dừng lại, đến lúc hạ xuống thì Long Kha đã rút lui một cách bình yên rồi. Hắn không tiếp tục công kích mà hướng ánh mắt về phía chủ điện.
Lúc thu ánh mắt lại, trên mặt đầy vẻ tức giận.
- Các ngươi đều đáng chết!
Lời vừa nói ra, mạch môn của Thác Hải lại rung lên mãnh liệt, mạch khí hải dương khổng lồ điên cuồng hướng về đây hội tụ, cuối cùng hội tụ ở bên trong miệng của Thác Hải. Lúc này, miệng Thác Hải giống như một cái hố không đáy, không ngừng nuốt lấy mạch khí từ mạch môn truyền ra.
Đột nhiên, một vệt sáng mạnh dài tới hàng trăm mét bắn ra mạnh mẽ.
Thạch sơn, đại điện…tất cả những đồ vật bị nó bắn tới đều hóa thành hư vô, đương nhiên, nó cũng hướng về phía Long Kha đang ẩn nấp ở bên này mà bao phủ lấy, hoàn toàn không để cho Long Kha có bất kỳ cơ hội hay thời gian để phản ứng lại.
- Đi thôi!
Niên phong vừa định tới gần Long Thần môn lại bắt đầu lùi ra sau, khuôn mặt kinh hãi và thất vọng.
Đoạn Thiên và đám người vội vàng đuổi theo, khi nghe được câu tiếp theo của Niên Phong, sắc mặt tất cả đều trắng bệch.
- Thác Hải cả kinh đang sử dụng bí thuật thiêu đốt thọ mệnh cường hành, chiêu này chỉ sợ phát huy ra năng lượng bán bộ địa vô cấm mới có, vậy thì cường giả Trấn Nhạc Thượng Cảnh muốn sống sót là rất khó!
Lúc cùng Niên Phong rút lui, Đoạn Thiên nhìn điểm trung tâm của trận đấu không khỏi cảm thấy có chút nuối tiếc, vốn đã bức cho Long Thần môn chỉ cách diệt môn không xa, nào ai biết lại có thể có một kết cục như thế cho bức họa về trận chiến một dấu chấm tròn.
Thật là đáng tiếc, loại cường giả vốn sẽ đứng trên đỉnh phong Thiên Địa hồ, liếc nhìn thiên hạ vậy mà lại phải chết ở đây.
- Chúng ta có nên tới giúp không?
Một tên Trấn Nhạc Cảnh đột nhiên hỏi.
Niên Phong đáp:
- Đi thôi, Thác Hải có thể dùng năng lượng của bán bộ địa vô cấm, chúng ta coi như cùng hội với Trấn Nhạc Thượng Cảnh kia cũng không có cách nào đối phó được với Thác Hải lúc này.
Nhưng cũng chính lúc này, cột sáng không thể chống đỡ đột nhiên bị chặt ngang, đương nhiên, không phải bị chặt ngang theo đúng nghĩa của nó mà là sau khi cột sáng lao tới chỗ Long Kha đang đứng thì không tiếp tục kéo dài nữa.
Thanh âm của Long Kha lần lượt vang lên.
- Đây chính là sát chiêu mạnh nhất của ngươi sao?
Trong cột sáng, cả người Long Kha bị bao phủ bởi một màu đỏ, ánh sáng đánh lên trên lân phiến cũng không có tác dụng gì.
Khi nàng từng bước tiến về phía Thác Hải, lúc hoàn toàn không để ý đến cột sáng, cánh tay của Thác Hải đều run rẩy.
Hắn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt này!
Nhưng hắn biết, hắn đánh giá thấp phi hồng Linh thể, đây là Linh thể cao cấp xếp ở vị trí thứ 2000.