Nói thật ra, chiêu này của Thác Hải mặc dù là Huyền Cấp thượng phẩm mạch thuật, nhưng nó lại dời xa tam cảnh- Tiểu thành, Đại thành viên mãn, bước lên rồi duy chỉ có Ôn Bình mới biết được Đăng Phong Cảnh, cũng chính là trở thành cái gọi là bí thuật.
Thêm vào đó, Thác Hải thiêu đốt thọ mệnh làm cho mạch thuật này duy trì thêm, đã đem lực công phá, lực lượng tất cả phương diện đều nâng lên tới bán bộ địa vô cấm. Dưới sự công kích này, Thiên Địa hồ không có bất kỳ một vị Trấn Nhạc Thượng Cảnh nào có thể sống sót.
Đáng tiếc, hắn gặp phải Long Kha, gặp phải phi hồng Linh thể đã được tu luyện hoàn hảo, hơn nữa đứng ở vị trí thứ 2000 trên bảng linh thể.
Lúc này, Thác Hải có chút tuyệt vọng, sát chiêu mạnh nhất đã sử dụng rồi, cũng đã đốt mệnh thọ năm trăm năm. Điều này không làm kẻ thù sợ hãi, vậy trong trận đánh tiếp theo, bị kẻ địch đánh bại chỉ là vấn đề thời gian.
Hiện tại hắn đã không còn tâm tư đánh tiếp tục đánh, trong đầu chỉ có một ý niệm là dời đi.
Giữ được Thanh Sơn thì không lo không có củi đốt.
- Ngươi là ai?
Trước khi rời đi, hắn muốn biết tên của đối phương, sau đó sẽ khắc ghi trong lòng mà ghi nhớ cả đời!
Khiến cho đó là động lực tiến lên!
- Bất Hủ Tông, Triệu Kha!
Nói xong, Long Kha nắm chặt vũ khí trong tay, mạch môn theo đó mà rung lên, kim sắc mạch khí trực tiếp tuôn vào vũ khí trong tay, vô số dây tơ lại một lần nữa xuất hiện, sau đó hóa thành một tấm lưới chộp về phía Thác Hải.
- Tiếp theo, đến lượt ta!
Khóe miệng của Long Kha nổi lên một nụ cười sắc lạnh, sát ý hừng hực!
Nhưng Thác Hải lúc này đã không còn muốn tiếp tục đánh, hắn chỉ muốn bỏ chạy.
Đối với Trấn Nhạc Thượng Cảnh mà nói, tốc độ chạy trên mặt đất mặc dù không được nhanh như Dực Tộc yêu vật của Trấn Nhạc Cảnh, nhưng cũng không phải người Đồng Cảnh có thể ngăn lại được. Đây giống như đạo lý lòng muốn chết không ai có thể ngăn nổi.
Bành!
Khi lưới tơ kim sắc chỉ còn cách trăm mét, thanh âm của tiếng nổ truyền tới, Thác Hải lao vào trong núi.
Long Kha đột nhiên sững sờ, nàng hoàn toàn không ngờ rằng Thác Hải này lại không có cốt khí như vậy, đánh không được liền bỏ chạy.
Là một Trấn Nhạc Thượng Cảnh, mà lại không cần sĩ diện nữa sao?
Không phải có câu thà chết đứng còn hơn sống quỳ sao?
Trấn Nhạc Thượng Cảnh đuổi theo Trấn Nhạc Thượng Cảnh, muốn đuổi theo vốn đã khó, huống chi đối phương còn có “Long Ẩn quyết” có thể biến mất tạm thời một khoảng cách. Nhưng, nàng cũng không can tâm để Thác Hải chạy đi như vậy, thu lại mạch thuật liền chạy đuổi theo.
Nhưng lúc này thanh âm cản lại của Ôn Bình truyền đến.
- Không cần đuổi nữa!
Ôn Bình sớm đã kịp phản ứng lại, trực tiếp từ hệ thống không gian lấy Phi chu ra, vẫn còn chưa kịp khởi động công năng ẩn nấp liền nhảy lên Phi chu, nhanh chóng đem tuyền qua pháo nhấc lên cao.
- Tàu biết bay!
Đám người ở xa khi nhìn thấy Phi chu xuất hiện, lập tức ngạc nhiên.
Nhưng khi màn tiếp theo xuất hiện, bọn họ càng ngạc nhiên hơn, bởi vì khi Khôn điện và núi bị hủy diệt, nó liền xuất hiện!
Bành!
Sau tiếng nổ lớn, một chùm ánh sáng trắng quen thuộc đột nhiên bắt ra ngoài, nháy mắt liền đuổi theo Thác Hải vừa bay vào trong rừng.
Trong đầu Thác Hải ngay lập tức xuất hiện hình ảnh Khôn điện bị hủy diệt, vội vàng sử dụng “Long Ẩn quyết” đem cơ thể mình ẩn đi, chẳng còn quan tâm tới linh thể của mình có thể chịu được hay không, nhưng cuối cùng vẫn là đã muộn, bạch quang đã nổ tung rồi.
Trong thời khắc nó bị nổ tung, xuất hiện một lực hút rất lớn, trực tiếp đem Thác Hải vừa chạy đi được trăm mét lôi trở lại, toàn bộ cơ thể đã hoàn toàn không giống với chính mình nữa rồi, chỉ có thể dựa vào lực hút mang mình đi.
- Không!
Khi bị hút đến trung tâm của đáo tuyền, một lực kéo cực kỳ lớn truyền đến, hắn cảm thấy linh thể lúc này giống hệt như sợi mì, bắt đầu bị kéo dài, da, kinh mạch từ từ bị nổ tung ra.
Trong tích tắc, Thác Hải bị nhuộm thành huyết nhân, nhưng ngay khi cảm giác này vừa mới dừng lại một chút thì hai đốm sáng màu trắng lại rơi xuống…
Đem tất cả trở về với sự tĩnh lặng, khí tức của Thác Hải trong cảm nhận của mọi người đã không còn tồn tại, rất là hiển nhiên Thác Hải đã chết!
Lúc Niên Phong quay đầu nhìn cảnh tượng này, khuôn mặt không nhịn được run lên, kinh ngạc kêu lên:
- Thác Hải…chết rồi!
- Kết cục này…
Đám người Đoạn Thiên mặc dù không dám tin nhưng vẫn phải dần dần chấp nhận sự thật này.
Thác Hải vốn đã phát huy ra sức mạnh của bán bộ địa vô cấm, sau khi tuyên án hình phạt cho đối thủ không chỉ không giết chết được kẻ thù, ngược lại muốn chạy cũng không chạy thoát, cuối cùng chết trong bạch sắc tuyền qua!
Thác Hải vừa chết, Long Thần môn coi như diệt vong hoàn toàn, những binh tàn, tướng bại còn lại chỉ biết sẽ bị xơi tái dần dần.
Hễ nghĩ đến thế lực thần bí này một mình lại có thể tiêu diệt triệt để Long Thần môn với mấy nghìn năm lịch sử, trong lòng mọi người thật khó mà tĩnh lại được.
- Thế lực tiêu diệt Long Thần môn nếu truyền ra, sợ rằng toàn bộ Thiên Địa hồ đều sợ hãi? Thế lực tứ tinh cự đầu nói diệt là diệt, còn ai dám trêu chọc? Ương Sạn nhịn không được đành thốt lên, trong lòng cũng dấy lên một lòng kết giao.
Bạch tông liên minh nếu có thể lôi kéo được loại thế lực này, nói xa mà gần, lợi nhiều hơn hại!
Nghĩ thế, Ương Sạn bắt đầu đi về phía Long Thần môn.
Cùng lúc đó, lúc Ôn Bình thu lại tuyền qua pháo, mãn nguyện cười, mặc cho tam pháo tiêu tốn một lượng lớn bạch tinh, nhưng giết chết từng người Trấn Nhạc Thượng Cảnh muốn bỏ chạy. Nói tóm lại, vẫn có lời.
Thác Hải chết, Long Thần môn coi như đã bị diệt vong hoàn toàn, cũng không biết khi Thác Doanh trở về sẽ có biểu cảm như thế nào. Không có Thác Hải bảo vệ bọn họ, đoán chừng kẻ địch sẽ kéo thành bầy đàn mà tới tìm bọn chúng.
Đáng tiếc, Bất Hủ tông không ở Huyền Sắc hồ, nếu không thừa cơ tuyên truyền, đem thu lại đệ tử có thiên phú ở Long Thần môn!
Dù sao cũng là thế lực cầm đầu, đoán chừng trong đó vẫn còn có thiên tài thiên sinh dị mạch.
Cùng lúc đó, hàng vạn người ở bên ngoài Long Thần môn nghe thấy không còn động tĩnh gì đều lần lượt đi vào trong. Đương nhiên, lúc này cũng đều là đệ tử đang vội vàng đi vào trong, những chấp sự đều đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết, lỡ kẻ địch thắng mà bọn họ đi vào, không phải là tự mình đi vào chỗ chết sao?
Cũng chính vào lúc này, trong Long Thần môn có một người chạy ra, vẻ mặt sợ hãi, vừa chạy vừa hét:
- Môn chủ, Mai trưởng lão đều chết rồi! đều chết rồi!
- Đây…
- Môn chủ vậy mà lại thua!
Biển người ngay lập tức thoại đào tứ khởi.
Lúc này, Thư Mẫn đứng trong đám đông, sửng sốt, nắm chặt tay, bởi vì nàng vừa mới nhớ tới vừa rồi lúc nhìn thấy vẻ mặt của Ôn Bình liền cảm thấy có gì đó lạ lùng. Ôn Bình khiến cô cảm thấy hắn giống như một tiểu đệ đệ vậy.
Lại nghĩ tới vừa rồi mình còn chửi thầm Ôn Bình, ngay lập tức thấy hối hận không thôi.
Bỗng nhiên, Thư Mẫn tâm sinh nhất niệm, vội vàng nói với người bằng hữu bên cạnh:
- Đúng rồi, chúng ta đi gia nhập với họ đi? Có thể giết chết môn chủ Long Thần môn, chúng ta mà gia nhập nhất định cũng sẽ trở nên mạnh hơn.
- Đúng!
- Vậy mau đi nghe ngóng thôi, lần này có đi một năm ta cũng không có ý kiến gì!
Mấy người vội vàng đi về phía trước, cũng chẳng quan tâm dáng vẻ gì, một tay vin lấy một người giống như đang dồn đàn bò sữa về phía trước.
Nhưng lúc này Ôn Bình đã chỉ còn lại ý muốn dời đi.
Hắn không muốn tiếp tục ở lại đây, làm ra những sự phô trương không cần thiết, bởi vì trong nhà còn có hai người đang nằm đó.
Nhưng lại có người muốn giữ ở lại, Ương Sạn dẫn đầu, chưa lại gần đã báo cáo tên mình:
- Bằng hữu, từ từ đã! Lão phu Ương Sạn, đệ nhật chủ sự Bạch Tông liên minh, không biết nên xưng hô với hai vị đây thế nào?
Mặc cho là đệ nhất chủ sự, theo sau là Trấn Nhạc thượng cảnh nhưng khi đứng ở trước mặt Ôn Bình và Long Kha hắn cũng không dám tỏ thái độ gì, thậm chí còn sợ hãi mà nói sai, khiến cho đối phương không hài lòng. Tóm lại, mỗi chữ hắn nói ra đều cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng, Ôn Bình lại không trả lời câu hỏi này, mà chỉ để lại một câu rồi lên Phi chu:
- Nữ thần Long Thần môn còn có Nhật Nguyệt Tinh Thần tứ đại trưởng lão đang trên đường trở về, chắc khoảng hai, ba ngày nữa sẽ tới thôi.