Dứt lời, Ôn Bình trực tiếp điều khiển Phi chu rồi rời đi.
Thực ra nói hay nói lai lịch của mình đều như vậy, đợi lát nữa Bạch tông liên minh cũng vẫn sẽ tra được, cứ cho là không điều tra, bọn họ hậu tri hậu giác mà nhớ ra sự tồn tại của Phi chu. Dù sao lúc ở Thiết Sơn các, cũng bại lộ chuyện về Phi chu rồi.
Chỉ là bây giờ chưa kịp phản ứng lại.
Sau khi rời khỏi Long Tích sơn mạch, Ôn Bình lại trở về Thiên Nghiệp thành một chuyến. Dưới cảnh đêm tìm được nơi ở của Trấn Đại, nhưng Trấn Đại lúc này vẫn chưa nghỉ ngơi, vẫn còn đang đối chọi với một cây thiết trang.
Bởi vậy, mặc dù không cần kim bốc mục khán, Ôn Bình cũng biết hắn nhất định tu hành chí ít đơn giản cũng phải tới Hoàng cấp công pháp.
Trong Hoàn cấp công pháp, luyện thể phổ biến chính là loại này, từ năng lực kháng, kích, đả bắt đầu liên kết, có chút khác biệt so với công pháp Huyền cấp trở lên. Luyện vào đó để tu luyện, bình cảnh rất nhiều, trưởng thành cũng rất chậm, nếu muốn đạt tới Thông Huyền thượng cảnh, e là cũng phải mất mấy chục năm.
Mấy chục năm sau, tiểu thư của vạn gia chắc cũng đã gả cho người ta, cứ cho nàng không muốn thì người của vạn gia cũng sẽ ép.
- Trần Đại!
Trần Đại đang đánh ầm ầm vào thiết trang bỗng nhiên dừng lại, dần dần quay về hướng thanh âm, vốn đang ở trạng thái cắn răng tu luyện, sau khi nhìn thấy Ôn Bình, khóe miệng nở một nụ cười:
- Ôn tông chủ, không phải là người đã đi rồi sao?
- Lập tức đi ngay.
Lúc Ôn Bình nói ra bốn chữ, rõ ràng cảm nhận được sự thất vọng trên khuôn mặt của Trần Đại. Với việc này Ôn Bình chỉ có thể giả vờ như không thấy, từ trong Tàng giới lấy ra một cuốn Huyền cơ công pháp từ chỗ Long Thần môn cầm tới.
- Cầm lấy.... nhớ đáp lại chuyện của ta!
Khi Trần Đại tiếp nhận công pháp, Ôn Bình trực tiếp nắm chặt tay của Trần Đại, đem công pháp chứa ngọc thạch đặc biệt nghiền nát.
Công pháp trong nháy mắt chui vào trong đầu Trần Đại, hắn đứng lại.
Một lúc lâu, khóe miệng lại run lên, khuôn mặt đột nhiên lộ rõ vẻ kinh hãi.
- Huyền cấp công pháp!
Vừa lộ vẻ kinh hãi, mắt lại nhìn phía trước, Ôn Bình đã biến mất rồi. Trần Sơn vội vàng đuổi theo vài bước.
Thế nhưng trong ngõ nhỏ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu quắc quắc.
Ngoài tiếng này ra, thì chẳng có bất kì thứ gì.
Lại nói đến Ôn Bình, sau khi trở lại đường đi, trực tiếp nói với Long Kha đang đứng ở lối ra của ngõ nhỏ:
- Triệu trưởng lão, đi thôi !
Long Kha nhìn không thấy Trần Đại cùng đi ra, sắc mặt có chút phức tạp. Liền hỏi:
- Tông chủ, người vì sao không trực tiếp đưa Trần Đại đi?
- Phi chu không thể ngồi.
Dứt lời, Ôn Bình bước lên một cỗ xe thú.
Long Kha nhìn theo bóng Ôn Bình, trong lòng cảm thấy cay đắng. Hắn sao lại không biết lời của Ôn Bình là bịa đặt. Mặc dù không hiểu tại sao Ôn Bình cuối cùng lại chọn cách không đem Trần Đại theo, nhưng nàng biết tâm trạng hiện tại của hắn.
Lúc này, nàng lại tự hỏi bản thân một câu – Có nên nói ra chân tướng cho Ôn Bình nghe không?
Đáp án lần này không giống với lần trước.
Lần này, nàng tự mình gật đầu một cái.
Sau khi Phi chu ra khỏi thành, nàng trầm mặc, không nói lời nào, thi thoảng nói một lời cũng đều có chút ngượng ngùng.
Bời vì nàng đang chuẩn bị từ ngữ.
Chuyện này đối với Ôn Bình mà nói không nhỏ, vì thế mỗi một chữ nàng đều phải thận trọng.
Làm như vậy đồng thời cũng làm trái với nguyện vọng của tỷ tỷ nàng, làm trái lời hứa hẹn, nàng đang nghĩ làm thế nào mới có thể mang lại tổn thương ít nhất cho Ôn Bình.
Sau khi tiền vào Yêu Hoàng hồ, Long Kha bỗng nhiên lên tiếng:
- Ôn tông chủ, haiz, ta từ khi đến hình như chưa từng nghe thấy ngươi nói tới gia nhân.
- Gia nhân của ta?
Ôn Bình liếc nhìn Long Kha một cái, nhận lại ánh mắt u ám:
- Bọn họ giống như Trần Đại đó, vì hạnh phúc của bản thân đang làm tranh đấu, vì vậy không ở Đông hồ.Yêu một người ở thế giới khác, chỉ có thể trả giá nhiều hơn nữa mới đạt được kết cục hoàn mỹ.
- Chẳng trách, ta nói ngươi sẽ giúp Trần Đại như thế nào.
Long Kha ngượng ngùng cười một cái, trong đầu đã chuẩn bị những lời tiếp theo muốn nói.
- Đúng rồi, ta trước kia ở Triêu Thiên hạp, cũng từ nghe qua một câu chuyện đại khái về Trần Đại. Hình như là một tiểu tốt vô danh ở Thiên Địa hồ, Tam tiểu thư của Long gia lúc lịch luyện ,hai người bỗng nảy sinh tình ái. Nói về nó, thứ ái tình, có lúc thật khiến con người suy nghĩ không thấu, đều không biết muốn có nó thì phải dùng cái gì, nhìn ta, không khát khao ái tình, chẳng phả càng ung dung tự tại sao?
Long Kha đang nghĩ cách đưa chính bản thân mình đi vào ngõ cụt, ý đồ mang chuyện của Long gia và chính mình bỏ qua một bên.
Bởi vì cuối cùng, nàng vẫn cảm thấy bản thân đừng để lộ thân phận thì tốt hơn.
Ôn Bình mặc dù bình thản, nhưng trong chuyện này vẫn có thể nhìn thấy một chút kích động, vì vậy nàng chỉ có thể biến chính mình thành người ngoài cuộc. Đợi đến khi nói nhiều hoặc nói sai, nàng có thể dùng tin đồn phủ quyết.
Ôn Bình theo đó tiếp lời:
- Đợi ngươi gặp rồi thì sẽ không nói như vậy. Sự thật chứng minh, phía trước ái tình không có cảnh giới nào có thể phân chia cao thấp, đúng rồi, Triêu Thiên hạp mà ngươi đang nói đến, có phải là nơi ẩn náu của Thiên lâu?
- Sao vậy, muốn đi xem một chút không?
Long Kha kinh ngạc, điều mà hắn sợ nhất đã đến rồi, có điều vẫn mau chóng giữ bình tĩnh.
- Không có, buột miệng hỏi vậy. Đúng rồi, sau khi Tam tiểu thư Long gia đến thì như thế nào?
- Sau này.... Sau này hình như là bị người trong gia tộc bắt lại. Những thứ truyền quá loạn, quá nhiều phiên bản, lại không nói rõ. Nhưng hình như nghe nói, vị Tam tiểu thư Long gia đó vô cùng ngang bướng, nói rằng chỉ cần động đến người nàng yêu, nàng sẽ tự tử. Về sau không còn cách nào, người Long gia chỉ có thể thuận theo ý nàng, có điều nàng cũng đã hứa rằng mãi mãi sẽ không gặp lại tên tiểu tốt vô danh đó, nhưng ta nghĩ , nàng nhất định là miễn cưỡng, trái lại nhất định vẫn đi tìm người nàng yêu đó.... So với việc của Long gia, Trần Đại hình như nhẹ nhàng hơn nhiều, có lẽ cũng sẽ rất khó nói tương lai của Trần Đại như thế nào.
Nói đến đây, Long Kha chuyển chủ đề, không dám nói lại nữa.
Ôn Bình nghe đến đây, trong long lập tức kinh ngạc, có điều khuôn mặt chắc chắn sẽ không thể hiện ra bên ngoài.
Xem ra bây giờ, phụ thân nhất định là bị mẫu thân mang đi rồi.
Theo phán đoán tin tức của nàng , mẫu thân giờ nhất định vẫn an toàn, chỉ có điều phụ thân ở đó sẽ rất tổn hại, dù sao một cái Thông Huyền cảnh, đang đối mặt với một thế lực siêu nhiên bên ngoài Thiên Địa hồ.
Khoảng cách trong đó giống như giữa trời và đất!
Ôn Bình đành phải tự nhắc nhở mình:
- Mạnh mẽ, nhất định phải tiếp tục mạnh mẽ, hơn nữa phải nhanh hơn!
Nguyện ước mạnh mẽ trong lúc này trở nên vô cùng mãnh liệt, trở về Tông môn lần này, đẳng cấp kiến trúc toàn diện nhất định phải tăng lên. Mở rộng không gian tu luyện, đồng thời kiến tạo nhiều hơn những kiến trúc mới, sau đó chiêu nhiều người hơn!
Việc của phụ thân, chính là việc của hắn.
Tương lai, hắn nhất định mang phụ thân đi khỏi Long gia đó, sau này khiến Long gia cam tâm tình nguyện đem phụ thân gả cho phụ thân.
Trầm mặc một hồi, Ôn Bình tiếp tục đón nhận lời nói bắt đầu của Trần Đại, hình như đối với việc của Long gia hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
- Ta lưu lại một cuốn Huyền cấp công pháp đưa cho hắn, tiếp theo xem chính bản thân hắn thôi.
- Cũng đúng, hắn đến Long Thần môn, cũng không gánh vác nổi những chi phí đó, tốt hơn là nên làm một điều gì đó thiết thực.
Long Kha cười nhẹ, sau đó đi đến một bên ngắm phong cảnh. Ôn Bình cũng không tiếp tục nói nữa, qua người đi vào khoang tàu.
Đúng lúc đó, trên bầu trời, một con Hắc Ưng đang mang theo một đám Dực tộc đại yêu bay lượn trên không, thà nói bay lượn còn hơn nói chúng hình như là đang dò xét lãnh địa của chúng.