Tử Nhiên cũng nhân cơ hội quan sát một lượt Bất Hủ tông. Chỉnh thể mà nói thì những trưởng lão này có cảnh giới không cao.
Thông Huyền cảnh, Thần Huyền cảnh…
Thoạt nhìn rất bình thường.
Bất quá, nàng lại không có bất kỳ ý nghĩ khinh thị nào. Bởi lẽ mạch thuật mà bọn người La Mịch sở dụng chính là văn sở vị văn (Mới nghe lần đầu).
Hết thảy tin tức về Bất Hủ tông đều rất mơ hồ.
Đương nhiên, nhìn sơ qua thì tư liệu về Bất Hủ tông rất rõ ràng, không phải chỉ là một thế lực nhị tinh bình thường thôi sao? Thế nhưng càng tìm hiểu sâu thì càng phát hiện có vài người trong tông lai lịch không rõ ràng cho lắm.
Nếu chỉ đơn thuần như thế thì cũng chẳng có gì đáng nói, thế nhưng Bất Hủ tông lại đột nhiên quật khởi, khiến cho điểm này càng trở nên thần bí.
Tử Nhiên khách sáo nói vài câu, ngẩng đầu nhìn phía trên trù phòng, lên tiếng hỏi:
- Chiêm Đài trưởng lão, Ôn tông chủ còn ở trên đó bao lâu nữa?
Mấy người đều lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Chiêm Đài Thanh Huyền giải thích:
- Tử Nhiên đại sư, nếu tông chủ bận việc, thông thường sẽ chẳng để ý đến ai cả. Bất kể là ai đến cũng vậy! Bất quá, tông chủ nếu đã bảo Triệu Dịch truyền lời cho ngài, vậy thì ngài ấy sẽ sớm ra thôi!
- Được, lão thân sẽ chờ. - Ai cũng có lịch trình của mình, nàng tùy tiện tới, Ôn tông chủ không lập tức ra gặp cũng là lẽ thường. Bất quá, loại cảm giác này khiến Tử Nhiên cảm thấy có hơi bất đắc dĩ.
Trước kia nàng toàn để đám đại nhân vật kia chờ… Giờ thì hay rồi, đến lượt nàng chờ.
Phong thủy luân chuyển rồi!
Lúc này, bước chân Hoài Diệp vang lên bên ngoài trù phòng, Vu Mạch vội vàng đứng dậy đón bình trà trên tay nàng, cẩn thận từng chút một đặt nó lên bàn đá:
- Tử Nhiên đại sư, thử trà của Bất Hủ tông ta nào.
Lúc nói những lời này, động tác châm trà của Vu Mạch vô cùng cẩn thận, e sợ đổ dù chỉ là một giọt.
Hành động này khiến Tử Nhiên cảm giác có hơi lạ, bất quá, nàng cũng không nghĩ nhiều, tiếp nhận chén trà, mùi trà thơm ngát truyền vào mũi. Nàng cũng thường xuyên uống trà, cảm thấy rất hài lòng đối với mùi hương này, cùng với tác dụng nâng cao tinh thần.
- Loại trà này ở Huyền Sắc hồ cũng không gặp nhiều. - Tử Nhiên khách sáo tán thưởng một câu, sau đó khẽ nhấp một ngụm.
Nước trà vừa vào miệng, một mùi hương đặc biệt từ đầu lưỡi truyền thẳng vào hải não, sau đó chậm rãi lan toàn thân.
Qua mấy hơi thở, nhìn trà trong chén lại khiến cho người ta có loại khát vọng muốn một hơi uống cạn.
Đây là lần đầu tiên nàng uống trà mà sinh ra cảm giác như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt say mê cùng khát vọng của Tử Nhiên và Bách Niệm Hương, bọn người Vu Mạch cười cười. Chiêm Đài Thanh Huyền uống một hơi cạn sạch trà trong chén, có hơi kiêu ngạo nói:
- Tử Nhiên đại sư, linh thủy của Bất Hủ tông chúng ta tuyệt đối được xưng là thiên hạ nhất tuyệt, ngài cảm thấy thế nào?
- Tốt quá! Không hổ là thiên hạ nhất tuyệt! Khó trách vừa rồi Vu Mạch trưởng lão lại cẩn thận như vậy! - Tử Nhiên giật mình, uống cạn trà trong chén.
Uống xong, không khỏi thở hắt ra một hơi, tinh thần vô cùng phấn chấn, hai mắt cũng trở nên thanh minh hơn rất nhiều.
- Có thể thêm một ly không?
Tử Nhiên chậc lưỡi, đưa chén trà tới.
- Ta cũng muốn!
Bách Niệm Hương cũng đưa chén tới.
...
Ngay lúc đó, Ôn Bình đang ở tầng 3 trù phòng, lần trước, sau khi thăng liên tục ba cấp, trù phòng đã có được năng lực chế tạo linh thiện cấp cao hơn, sữa chữa hoàn mỹ cùng với khả năng chỉ điểm, còn có tăng phúc độc nhất vô nhị.
Mấy cái năng lực trước vốn là năng lực trước đó được tăng cấp, cải thiện thủ pháp điều chế linh thiện của Ôn Bình, khiến một tiểu bạch như hắn cũng có thể trong nháy mắt biến thành đại sư linh thiện cao cấp.
Có thể ví von một phen, đó chính là từ đầu bếp hóa thân thành bếp trưởng.
Về phần năng lực tăng phúc cuối cùng… Đơn giản mà nói, đó chính là tăng cường dược hiệu. Có hiệu quả tăng phúc tất cả linh thiện mà Ôn Bình chế tác ở tầng 3 trù phòng dựa vào đẳng cấp danh vọng.
Hiện tại, danh vọng của Ôn Bình là cấp 2, cho nên thứ hắn chế tạo có hiệu quả tăng phúc gấp 2 lần, tương đương với bội số hệ thống tăng phúc thế lực cho Ôn Bình. Bất quá, bởi vì năng lực tăng phúc có tác dụng sau khi linh thiện cải thiện, cho nên hiệu quả thực tế vượt xa bội số 2 lần kia.
Ôn Bình cầm một con dao nhỏ, không ngừng tách từng đốm đen trên một loại quả màu đỏ. Mỗi một đốm đen bị lấy ra đều mang theo một sợi tơ màu trắng bay vào trong mâm.
Sau khi tất cả đốm đen đều được tách xong, Ôn Bình lại đổi một con dao mới, cắt quả màu đỏ thành từng khối lớn bằng ngón cái, ném vào cái nồi màu hồng ngọc đặt trên hỏa diễm.
Hỏa diễm nhẹ nhàng vuốt ve nồi ngọc, những… khối quả to bằng ngón cái kia rơi vào nồi, sau đó hòa hợp với những thứ có sẵn bên trong. Dưới nhiệt độ cao bắt đầu hòa tan ra, sau đó tô điểm nước trong nồi ngọc bằng sắc hồng bảo thạch.
Xong việc, Ôn Bình buông dao xuống, đem những đốm đen vừa tách ra đổ vào thùng rác, miệng lẩm bẩm:
- Dường như sau khi thả Hồng Tỷ quả khó hòa tan kia vào, kế tiếp là chờ đợi. Quá trình hòa tan cần nửa giờ, trong nửa giờ này, ta tranh thủ gia công hết các tài liệu khác.
Căn cứ thông tin từ trù phòng, mấy thứ tài liệu hắn phải gia công đều là những thứ rất dễ hòa tan.
Gần như vừa chạm nước liền tan ngay.
Kế đó, Ôn Bình chọn một thanh sắc bén nhất trong số những dụng cụ bên cạnh. Bởi vì tài liệu này có vỏ vô cùng cứng rắn, vì để bảo hộ phần bên trong, trình độ cứng rắn của vỏ căn bản không thua gì khoáng thạch, sắt thép.
Vừa cầm dao, Ôn Bình chợt nhớ ra một chuyện:
- Đúng rồi, hệ thống, còn nhớ lúc trước ngươi đã nói gì không?
- Cái gì?
- Lúc trước, khi ta mua cách điều chế Hải Niệm nùng trà, ngươi nói “Kí chủ, xin chú ý suy nghĩ của ngươi, trên thế giới này, người có thể pha được Hải Niệm nùng trà, bổn hệ thống gọi hắn bằng bố”, chắc ngươi không quên đâu nhỉ?
Ngày đó hắn vốn định nói vậy, thế nhưng bị chuyện Lan Bằng tìm được khu thí luyện mới trong Phong Chi cốc cắt ngang, khiến đề tài này bị bỏ dở. Hiện tại, hắn nhớ ra rồi, lần trước đào hố hệ thống còn chưa thu hoạch đây này.
- Đúng, lời này là ta nói, vì trong đầu ngươi luôn không tin lời hệ thống. Cách điều chế Hải Niệm nùng trà dù cho có vứt trên đường cái cũng không ai pha ra được, đây là sự thật! - Hệ thống vô cùng tự tin, không ý thức được có vấn đề ở đâu.
Ôn Bình lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói:
- Nhớ rõ là tốt rồi, đợi lát nữa Hải Niệm nùng trà pha xong, nhớ gọi ta là bố nhé! Không cần nhiều, tùy tiện gọi một, hai tiếng là đủ rồi.
- Hả? - Hệ thống phát ra âm thanh nghi vấn, kế đó lập tức phản ứng. - Bổn hệ thống có ý là trừ ngươi ra, ở thế giới này không có ai khác!
Ôn Bình cười ha hả:
- Nhưng ngươi không nói rõ, trách ai bây giờ.
Để hệ thống gọi hắn một tiếng bố.
Thực kích thích làm sao!
Nhưng không ngờ là hệ thống bỗng đáp lại một câu lạnh như băng:
- Bổn hệ thống có trách nhiệm phụ trợ Kí chủ, thiện tâm nhắc nhở ngươi một chút, chớ có luôn tìm đường chết!