Tử Nhiên đưa mắt ngắm nhìn Vân Lam sơn, nội tâm tràn đầy hi vọng cùng chờ mong!
Thế nhưng trong mắt của một nam một nữ Trấn Nhạc cảnh kia thì vẻ mặt của nàng lại mang ý tứ khác. Suốt hành trình, bọn họ quả thực nghe không ít truyền kỳ về Bất Hủ tông, thế nhưng cũng là lời đồn đãi mà thôi.
Mà có là thật thì đã sao?
Thiết Sơn các là thế lực gì, sao bọn họ lại không rõ chứ? Một thế lực tứ tinh căn cơ mỏng như miếng bánh tráng, quá lắm cũng chỉ nằm ở vị trí trung bình, phá hủy sơn môn của bọn họ cũng chẳng phải chuyện đại sự kinh thiên địa, khiếp quỷ thần gì.
Huống hồ, Bách Tông Liên Minh đã phát động liên quân, sớm muộn Bất Hủ tông cũng bị đại quân công hãm, hết thảy chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Việc của hai người bọn họ là bảo vệ Tử Nhiên cùng Bách Niệm Hương, trong khoảng thời gian này cố sức giải quyết xong chuyện.
Đang đi tới, chợt có một lão giả cầm trường tiên nhích lại gần;
- Mấy vị bằng hữu phương xa, đi xe thú không?
- Không đi!
Gã Trấn Nhạc cảnh kia lạnh lùng đáp, dọa lão giả lui về sau vài bước, ngã ngồi xuống đất.
Người xung quanh nhao nhao nhìn về phía này, lúc nhìn thấy những… khuôn mặt lạ lẫm, bọn họ lập tức nổi giận đùng đùng vây lại.
Có Bất Hủ tông ở đây, vậy mà có người dám rống người Thương Ngô thành bọn họ?
Bất quá, thời điểm đám người còn chưa vây lại, Bách Niệm Hương đã lên tiếng:
- Loan Nguyệt, ngươi làm gì?
Giọng nói tràn đầy nộ khí.
Thấy nàng tức giận, Loan Nguyệt thật sự hết nói nổi, vội vàng đáp:
- Tiểu thư, hắn bất quá chỉ là một lão già Luyện thể tam trọng mà thôi.
Thế nhưng vừa dứt lời, đám người đã xông tới.
- Ngươi làm gì hả? Hảo ý gọi mấy người… từ bên ngoài các ngươi ngồi xe thú, rống gì mà rống!?
- Các ngươi đến từ thành nào, sao lại hùng hổ vậy hả?
- Mau xin lỗi!
...
Âm thanh mắng nhiếc nổi lên bốn phía.
Loan Nguyệt đang định nổi giận thì chợt nghe tiếng cười của Tử Nhiên:
- Quả là không giống với bình thường, nếu ở nơi khác, gặp phải chuyện này, quá lắm họ cũng chỉ làm quần chúng vây xem mà thôi, nào có ai ra mặt bênh vực? Bất Hủ tông… Xem ra ta đến đúng nơi rồi.
Dứt lời, Tử Nhiên bước đến đám người, đỡ lão giả dậy.
Là một Tam tuyền Tuyền Qua thần tượng, dù cho Trấn Nhạc cảnh có hành lễ với nàng, nàng cũng sẽ không đỡ hắn lên, vậy mà bây giờ lại đỡ một lão nhân bình thường… Cảnh tượng này quả khó có thể tưởng tượng được.
- Ngại quá!
Tử Nhiên xuất ra một viên bạch tinh, kế đó, nàng xoay người đi về phía Vân Lam sơn, bọn người Bách Niệm Hương vội đuổi theo sau.
Lão giả kia trợn tròn mắt.
Còn có người vây xem.
Vừa ra tay là một viên bạch tinh!
Quá dọa người!
Trên bầu trời mãi vẫn quanh quẫn tiếng cười của lão nhân.
Lại nói đến bọn người Tử Nhiên, một đường đi thẳng đến chân Vân Lam sơn, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc. Trống rỗng, hoàn toàn không có bộ dạng của một cái tông môn.
Không có người trông coi lối vào tông môn.
Cũng chẳng có ai ra ra vào vào.
Ngoại trừ âm thanh phát ra từ con đường phía sau lưng thì không còn bất kỳ tiếng động nào khác.
- Bất Hủ tông!
Tử Nhiên nhìn kiếm bia, kế đó giữ chặt đám người Bách Niệm Hương đang dợm bước lên núi, khẽ lắc đầu.
Mấy người dừng bước ở tầng thứ nhất Ngàn Bậc Thềm, không hiểu vì sao Tử Nhiên lại ngăn bọn họ lại.
- Tử Nhiên đại sư, sao vậy?
Trước cái nhìn tò mò của đám người, vẻ mặt Tử Nhiên ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn Vân Lam sơn, nói:
- Chúng ta không đi lên ngọn núi này, cứ đứng đây chờ người xuống đón.
Bách Niệm Hương cũng vội học theo bộ dáng sư phụ, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, thế nhưng lại chẳng thấy gì cả.
- Sư phụ, vì sao?
- Ngọn núi này thiết lập mê trận rất cao cấp, với tạo nghệ Long Bích văn của ta cũng nhìn không ra nó sâu cạn thế nào, chỉ cảm giác được nếu như manh động tiến lên, muốn thoát khỏi e là còn khó hơn trời. - Nói đến đây, vẻ mặt Tử Nhiên chợt nghiêm lại.
Thành trấn phía sau lưng rất bình thường, ngoại trừ người dân có hơi khác biệt một chút thì so với đại thành… Chênh lệch không phải tí tẹo thôi đâu!
Thế nhưng ngọn núi này lại hơn xa so với thế lực tứ tinh cự đầu.
So với Hải Long sơn của nàng cũng không biết thần bí hơn bao nhiêu.
Nghe xong lời này, mấy người hai mặt nhìn nhau.
Nhất là bọn Loan Nguyệt, một bộ không thể tin được.
- Ngài cũng nhìn không ra?
Tử Nhiên không đáp lại.
Đúng lúc này, trên Ngàn Bậc Thềm bỗng dưng xuất hiện một người. Là một thiếu niên cầm chổi, đang bước nhanh xuống.
Nhìn bộ dáng hẳn là gã sai vặt.
Dường như hắn biết bọn họ sẽ đến, một đường đi thẳng đến trước mặt Tử Nhiên.
Người này dĩ nhiên là Triệu Dịch nhà chúng ta.
- Tông chủ nói, hai sư đồ Tử Nhiên đại sư có thể lên núi, những người khác tìm chỗ nghỉ lại ở Thương Ngô thành. - Triệu Dịch nói đến đây thì dừng lại. Thật ra, phía sau đó Ôn Bình còn nói một câu: Tránh để lát nữa ta phải đuổi bọn họ.
Bất quá, Triệu trưởng lão đã căn dặn, nhất định không được nói như vậy.
Ôn Bình không biết giữ mồm giữ miệng, ai cũng không sợ đắc tội, bởi vì người bị đắc tội luôn ít hơn người không bị đắc tội, thế nhưng vì tương lai phát triển của Bất Hủ tông, Long Kha cho là không cần thiết phải làm như vậy.
Loan Nguyệt vội lên tiếng, nhấn mạnh mấy chứ Tiềm Long tông:
- Chúng ta là người của Tiềm Long tông đấy!
- Tiền bối, đây là nguyên văn lời của tông chủ.
Dứt lời, Triệu Dịch bày ra tư thế mời, sau đó quay sang làm công việc quét lá của mình.
Tử Nhiên quay sang 2 vị Trấn Nhạc cảnh bên cạnh, nói:
- Được rồi, các ngươi chờ ở Thương Ngô thành đi. Nếu Ôn tông chủ có ác ý với ta thì cần gì ra tay cứu ta?
- Được rồi!
Loan Nguyệt bất đắc dĩ đáp, đưa mắt nhìn Tử Nhiên lên núi.
Lại nói, nhất định là tên sai vặt kia chưa từng nghe danh tiếng của Tiềm Long môn, nếu không, sao có thể lạnh nhạt quét bọn họ đi như vậy.
Suốt quãng đường đi, Hắc thúc vẫn luôn giữ im lặng, thế nhưng lúc này, hắn chợt lên tiếng:
- Tùy tiện tìm một gian khách sạn nghỉ lại vậy!
...
Nói đến Ôn Bình.
Hiện tại hắn đang ở trù phòng điều chế Hải Niệm nùng trà. Người ở tầng ba, cho nên tầng 1 và tầng hai để mở.
Dù sao thì Tử Nhiên cũng là Tam tuyền Tuyền Qua thần tượng, cho nên vừa lên núi, Chiêm Đài Thanh Huyền rất nhiệt tình tiếp đón.
- Tử Nhiên đại sư, đã lâu không gặp!
Với tư cách là người từng gặp qua Tử Nhiên, sau khi các trưởng lão đã chào hỏi xong xuôi, bọn La Mịch, Lâm Khả Vô cùng Uyển Ngôn cũng rất thân thiết bày ra động tác mời. Đương nhiên vẫn không quên vẫy tay với tiểu cô nương Bách Niệm Hương vốn từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm bọn họ.
Tử Nhiên mỉm cười, hàn huyên đôi câu:
- Mới mấy ngày không thấy, thực lực chỉ sợ tinh tiến không ít?
- Cũng không tệ!
Mọi người nhìn nhau cười.
Hàn huyên một hồi, các đệ tử liền rời đi, lưu lại các trưởng lão tiếp đón Tử Nhiên. Chiêm Đài Thanh Huyền biết rõ danh tiếng của Tử Nhiên, trước kia vốn chỉ nghe kỳ danh, nay đã gặp được bản tôn, hiển nhiên là rất nhiệt tình.
Bộ dạng chẳng khác nào fans hâm mộ vây quanh thần tượng, nàng còn tự tay châm trà nữa đấy.
Tử Nhiên cũng nhân cơ hội quan sát một lượt Bất Hủ tông. Chỉnh thể mà nói thì những trưởng lão này có cảnh giới không cao.
Thông Huyền cảnh, Thần Huyền cảnh…
Thoạt nhìn rất bình thường.
Bất quá, nàng lại không có bất kỳ ý nghĩ khinh thị nào. Bởi lẽ mạch thuật mà bọn người La Mịch sở dụng chính là văn sở vị văn (Mới nghe lần đầu).