Dương Nhạc Nhạc vừa chạy đi, cũng giống một dây đàn vừa gãy vậy, dao động lan ra làm cho đũa của mọi người cũng di chuyển nhanh hơn.
Thế cho nên đến cuối cùng, Hoài Diệp vốn nên thu dọn đồ đạc lại để rời đi, nhìn thấy mình đã là người cuối cùng, vội vã xin Vương Bá hỗ trợ mình thu dọn:
- Vương Bá, có thể giúp ta dọn đồ không? Lần sau ta giới thiệu bạn đời cho ngươi.
Vừa dứt lời đã tranh thủ thời gian chạy ra Nhiễu sơn.
Vương Bá đứng tại cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng Hoài Diệp chạy xa, miệng không khỏi nói thầm.
- Lúc nào cũng nói sẽ giới thiệu bạn đời cho ta.
- Cũng đã nửa năm rồi, cả cái bóng của bạn đời còn không thấy được.
- Một đám nhóc con, cũng chỉ có thể lừa gạt đám già như bọn ta thôi.
Cùng lúc đó, Dương Nhạc Nhạc đã đến phòng xem phim dưới lầu. Xem xét ảnh thất, ánh mắt hắn lộ vẻ chờ mong. Bây giờ nhìn phòng xem phim lớn hơn gấp mấy lần so với trước đây, theo hắn nghĩ, nhất định sẽ xuất hiện càng nhiều món đồ chơi tốt, nếu không tông chủ sao đến nỗi cơm cũng quên ăn?
Linh quang, còn có đồ ăn của Hoài Diệp, ai dám nói ăn ngán, ai dám lãng phí một hạt linh quang.
Theo đó, mắt Dương Nhạc Nhạc lướt qua lầu một, nhìn thấy khung cảnh trống trãi nên hắn cũng không chú ý, vội vàng leo cầu thang lên lầu hai. Lầu hai rất rộng rãi, liếc mắt có thể nhìn thấy bốn phòng, hai Phòng xem phim, hai khu vực cảnh giới kỳ lạ.
- Tông chủ ——
Dương Nhạc Nhạc tựa đầu thăm dò một gian phòng, ánh mắt trong bóng tối khao khát mà tìm kiếm đồ vật mới.
Ôn Bình lúc này vừa vặn bước từ trong phòng xem phim ra, tiếng bước chân khiến cho Dương Nhạc Nhạc nhanh chóng quay đầu lại, vẻ mặt hưng phấn đi đến.
Dương Nhạc Nhạc nói:
- Tông chủ, ngài đang làm gì đó?
Ôn Bình thuận miệng ứng tiếng nói:
- Xem phim.
- Điện ảnh?
Dương Nhạc Nhạc vẻ mặt khó hiểu.
Ôn Bình giải thích nói:
- Phim truyền hình, chính là mấy loại như Tru Tiên đấy, tương đối dài, kể về một câu chuyện rất dài dòng. Điện ảnh thì khác, điện ảnh bình thường chỉ ghi chép lại một câu chuyện, thời gian tương đối ngắn, tối đa cũng chỉ một canh giờ.
Dương Nhạc Nhạc nói:
- Điện... Điện ảnh, thời gian ngắn như vậy sao, chỉ một canh giờ. Tru Tiên ba tập cộng lại cũng chỉ có nhiêu đó.
Ôn Bình nói tiếp nói:
- Cân nhắc một thứ gì, cũng không phải dùng chiều dài của nó mà đo đạc, mà là những vật khác. Điện ảnh, thời gian mặc dù ngắn, thế nhưng mà câu chuyện rất chặt chẽ, tình tiết rất đặc sắc, có thể trong thời gian có hạn mang đến cho chúng ta những thứ vô hạn. Tóm lại, sẽ không tệ hơn Tru Tiên, đợi sẽ cơm nước xong xuôi, ngươi có thể tới xem, thuận tiện dẫn theo những người khác.
Hắn muốn giải thích rõ cái gì là điện ảnh, nhưng dăm ba câu giải thích không rõ, cho dù có giải thích, Dương Nhạc Nhạc bọn họ cũng chưa chắc hiểu. Mượn điện ảnh hai chữ mà nói, giải thích rất phiền toái, thôi thì dứt khoát không giải thích.
Nghe xong lời Ôn Bình nói, Dương Nhạc Nhạc tuy không hiểu nhiều, nhưng vẫn vội hỏi:
- Tông chủ, ta đã ăn xong. Ngài tới trễ, mọi người cũng tìm không thấy ngài, Hoài Diệp sư muội lại làm cho ngài một phần nữa, ngài đi ăn trước đi, ta xem... điện ảnh.
Điện ảnh hai chữ, nghe là lạ đấy, càng nói tiếp Dương Nhạc Nhạc cảm thấy càng quái. Bất quá, tông chủ đã xem phim thấy vui đến quên cả trời đất, quên đi ăn cơm, sao hắn có thể xem nhẹ thứ điện ảnh này.
- Tông chủ... điện ảnh, thu phí như thế nào?
Dương Nhạc Nhạc hỏi xong, Ôn Bình còn chưa kịp trả lời, dưới lầu đã truyền đến tiếng bước chân, rất ầm ĩ. Đi theo chính là âm thanh mọi người bắt chuyện—— không cần nghĩ cũng biết, đây là tất cả mọi người đang đuổi tới.
Dương Nhạc Nhạc lập tức tỏ vẻ bất đắc dĩ cùng thất lạc, bởi vì hắn vốn muốn là người đầu tiên được thử qua, cũng học cách của Vu Mạch trưởng lão vậy, có thể nói khoác với người khác mình đã chứng kiến được thế giới mới.
Cảm giác kia, nhớ tới thật là tuyệt không thể tả.
Thế nhưng không nghĩ tới vẫn là đã muộn một bước, hiện tại tất cả mọi người đã đến dưới lầu, đoán chừng là không có cơ hội này.
- Tông chủ ——
- Tông chủ ——
Một đám người như ong vỡ tổ mà xông lên lầu hai, sau khi nhìn thấy Dương Nhạc Nhạc, nhiều người tỏ vẻ giận dữ.
Dương Nhạc Nhạc xấu hổ cười cười, nói là mình ăn cơm nhanh, chẳng có cách nào khác.
Mọi người bắt đầu rầm rộ hỏi thăm, Ôn Bình đưa tay quát:
- Yên tĩnh!
Một tiếng hô như vậy mới khiến mọi người lúc này yên tĩnh trở lại.
Vốn hắn muốn nói chuyện về phòng xem phim muộn một chút, muộn một chút mới để cho bọn họ đến xem phim, không có nghĩ rằng bọn họ vậy mà đều tìm tới. Xem ra, trong thế giới thiếu thốn hình thức giải trí, phim truyền hình Tru Tiên mang đến cho bọn họ rất nhiều kích động.
Ôn Bình nói:
- Khu xem phim, khu cảnh giới kỳ lạ đều được bảo giữ như cũ, chính là ở bên trái. Còn bên phải là hai khu xem phim, khu cảnh giới kỳ lạ mới, khu xem phim thu phí 2000 miếng kim tệ một canh giờ, khu cảnh giới kỳ lạ mới thì thu phí một viên bạch tinh một canh giờ. Các ngươi cứ theo ý mình mà lựa chọn.
Vừa dứt lời, đám đệ tử bắt đầu phát ra tiếng than vãn, tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng vẫn rót vào trong tai Ôn Bình.
- Mắc như vậy?
- Một viên bạch tinh một canh giờ, cái này cũng bằng Phong chi cốc.
Đương nhiên, những câu cảm thán này đều mang theo hiếu kỳ, hiếu kỳ phòng xem phim vì sao bỗng nhiên thu phí mắc như vậy.
Ôn Bình thấy ánh mắt tò mò của mọi người, tiếp tục nói:
- Mắc, có đạo lý của cái mắc. Phòng xem phim mới thêm vào sê ri phim điện ảnh Harry Potter. Không giống với ngự kiếm phi hành, Tru Tiên thế giới chính tà đối lập, thế giới của Harry Potter là một thế giới hoàn toàn mới, cũng sẽ cho các ngươi một cảm giác hoàn toàn khác. Đương nhiên, thu phí tương ứng khẳng định cũng là hoàn toàn mới đấy. Nếu như là xem tại khu xem phim, 5000 miếng kim tệ một bộ, các ngươi có thể xem như là một tập. Nếu như xem tại khu cảnh giới kỳ lạ, thì sẽ thu ba viên bạch tinh một bộ. Ai muốn làm người đầu tiên?
Dương Nhạc Nhạc vội vàng đưa tay:
- Ta!
Vừa nghĩ tới mình cuối cùng cũng là người đầu tiên, Dương Nhạc Nhạc vui hết cỡ, hắn tin tưởng tông chủ, thu phí nhất định là đáng giá. Trước mắt mà nói, mặc kệ tông chủ thu phí mắc bao nhiêu, nhưng chỉ cần là dùng qua nhất định sẽ đáng giá.
Kim tệ, bạch tinh, những thứ này đều là vật ngoài thân, có thể nhận lợi nhuận từ nhiệm vụ, cũng có thể kiếm từ việc đi Phong chi cốc nhặt Hồng Thạch.
Hắn bây giờ rất hiếu kỳ, hiếu kỳ thế giới mới mà tông chủ nói, càng hiếu kỳ hơn nữa đối với hai chữ Harry Potter. Tuy không hiểu là thứ gì, nhưng cảm thấy đặc biệt rất ngầu!
Khi Dương Nhạc Nhạc móc ra kim phiếu 5000 kim tệ đưa cho Ôn Bình, Chiêm Đài Thanh Huyền cũng như những trưởng lão khác tranh nhau tiếp lời.
- Tông chủ, còn có ta ——
- Còn có ta.
Tất cả mọi người mang theo lòng hiếu kỳ, tràn đầy khát vọng đối với thế giới mới mà Ôn Bình nói.
Tru Tiên, đã phá vỡ nhận thức của bọn họ đối với thế giới, cho họ biết còn có một thế giới tru tiên. Tuy Ôn Bình chưa bao giờ nói nó có thật sự tồn tại hay không, nhưng pháp khí lại thật sự đến được trong tay hắn.
Sự bất phàm của nó, mọi người đều nhìn thấy.
Bất quá, có chút vội vàng, thì ra chính là bọn người mới vừa nhập tông Tử Nhiên vẫn không rõ sự tình.
Hoa Tiểu Chu, Hoài Diệp vội vàng tới lôi kéo Bách Niệm Hương, nói:
- A Hương, đi theo chúng ta cùng xem Harry Potter nhé.
- Ta...
Bách Niệm Hương đối với Ôn Bình mà nói đến bây giờ còn bó tay, muốn hỏi thêm vài câu, nhưng thấy Ôn Bình vội vàng thu tiền của mọi người, nàng vẫn chưa kịp thốt ra lời nào.
Hoài Diệp lại nói:
- Làm sao để nói cho ngươi đây... Tiến vào gian phòng kia, có thể chứng kiến thế giới bên ngoài Thiên Địa hồ. Người trong thế giới kia, bọn họ không tu hành mạch môn, cũng không dựa vào Dực Tộc yêu thú để đi lại, bọn họ có thể trực tiếp bay!
Tiếng nói vừa ra, hào quang hiện lên trong mắt Bách Niệm Hương, đến cả Tử Nghiên đứng ở đằng sau cùng Long Kha, người chưa từng vào phòng xem phim bao giờ cũng tỏ vẻ kinh ngạc…