- Biết rồi.
Ôn Bình thuận miệng đồng ý một tiếng.
Hoàn Thành thấy Ôn Bình gật đầu đồng ý, hòn đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng dỡ xuống được, gương mặt tỏ vẻ ân cần:
- Đúng rồi, tên tiểu tử Hoàn Sơn kia ra sao rồi?
Ôn Bình đáp:
- Có muốn ta gọi hắn đến không?
Hoàn Thành vội lắc đầu:
- Không được, không được, là mẹ hắn muốn biết thôi, ta cũng không có thời gian quan tâm đến việc tu hành của hắn.
Ôn Bình thấy thế, bất đắc dĩ cười cười, có điều hắn cũng hiểu được Hoàn Thành. Hoàn Thành muốn khiến tình thương của cha trở nên nghiêm khắc một chút, rất bình thường. Vì vậy đáp:
- Hoàn thúc, cái khác có thể ta nói không chính xác, tông môn đệ tử quá nhiều, ta cũng không có thời gian khảo tra thực lực của từng người một. Nhưng ta dám nói, thúc hiện tại nhất định không phải là đối thủ của Hoàn Sơn.
- Thật sao? Hoàn Thành lộ ra nghi ngờ.
Ôn Bình lên tiếng:
- Không tin, chờ hắn lần sau về nhà, thúc có thể thách đấu hắn.
- Tin, đương nhiên là tin.
Có được Ôn Bình khẳng định, Hoàn Thành vui vẻ ra mặt, trong lúc mơ hồ còn lộ ra một nét tự hào. Tiếp đó, Hoàn Thành cũng không nói gì thêm nữa, cáo biệt rồi quay người chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở một câu:
- Cẩn thận một chút!
Ôn Bình gật đầu, tiễn Hoàn Thành xuống núi.
Sau khi trở lại đỉnh núi, Ôn Bình trực tiếp đi tới phòng xem phim, chuẩn bị xem tiếp Harry Potter 2 – Mật thất biến mất. Mục đích thứ nhất là ôn lại một chút Harry Potter, mục đích thứ hai chính là vì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất: đạt được một vật phẩm trong thế giới ma pháp.
Lúc trở về, vừa vặn bắp rang đã làm xong. Ôn Bình dùng tiền mua một thùng, sau đó trực tiếp bên trên lầu hai xem Harry Potter. Xem hết Harry Potter phần 2, Ôn Bình lúc này mới rời khỏi phòng xem phim, đến Rừng Kiến Mộc tiếp tục tu luyện.
Điện ảnh mặc dù hay, tuy rất muốn xem, nhưng Ôn Bình cũng chỉ một ngày xem hai bộ.
Tổng cộng 8 bộ, cộng lại xem bốn ngày là đủ.
Trong bốn ngày nếu như không đạt được đồ vật của thế giới ma pháp, thì cứ tiếp tục xem lại từ phần một.
Chớp mắt đã sáng sớm hôm sau, mọi người đã bắt đầu một ngày tu hành mới, các đệ tử chưa nhập Thông Huyền cảnh sáng sớm đã đến trọng lực trường tu hành, hiện tại đã ở trên Thông Huyền cảnh rồi, bây giờ đang ở khu ký túc xá tu luyện Ngự Kiếm Thuật. Vừa tu luyện vừa chờ ăn điểm tâm.
Đối với bọn họ mà nói, một ngày ba bữa, ắt không thể thiếu. Linh quang mang đến chất dinh dưỡng cho linh thể, cần cho hằng ngày hơn cả tu luyện.
Cũng vừa lúc đó, từ Thương Ngô thành xuất hiện đoàn xe quy mô lớn chạy về hướng Vân Lam sơn.
Thương Ngô thành không lớn, Bách Tông liên minh có đại nhân vật đến, trong vòng một đêm đã có hơn phân nửa người trong thành đã biết được chuyện này. Dọc đường xe đi đến Bất Hủ tông, người của Thương Ngô thành cũng nhịn không được nhìn theo vài lần, lại không ai dám theo sau.
Ba người Loan Nguyệt không có rời khỏi Thương Ngô thành, lúc này đã sớm ở dưới chân Vân Lam sơn, muốn lên núi, lại bị mê trận cản trở. Mắt thấy đoàn xe khoảng cách Vân Lam sơn càng ngày càng gần, ba người không có biện pháp, rơi vào đường cùng chỉ có thể xa xa mà tránh né, giấu toàn bộ khí tức của mình, động cũng không dám động đậy.
Bởi vì Ngân cấp chủ sự của Bách Tông liên minh, cho dù không có cố ý phóng thích cảm giác, muốn phát hiện bọn họ cũng là chuyện dễ dàng.
Loan Nguyệt nấp vào trên mái hiên, trong nội tâm đã hiện lên một tia thoáng lo lắng, thầm nghĩ:
- Hi vọng Hạ Kim kia đừng nhìn thấy tiểu thư.
Hạ gia, Bách Niệm gia hoặc là Tiềm Long tông, chính là tử địch!
Mấy trăm năm qua, cuộc chiến tranh đoạt địa bàn căn bản chưa từng dừng lại, phân tranh đến giờ này ngày này đã là càng ngày càng nghiêm trọng.
Nếu để cho Hạ Kim thấy được Bách Niệm Hương, ai biết sẽ phát sinh cái gì?
Lúc này, đoàn xe đã đứng dưới chân Vân Lam sơn!
Hạ Kim từ trên xe nhảy xuống, bốn phía không có một bóng người, trên mặt ít nhiều có vẻ không hài lòng. Hắn không tin đêm qua bọn họ vào thành Bất Hủ tông lại không biết. Nếu như thật không biết, thật không có người đi nói cho bọn họ, Bất Hủ tông kia chính là không có khả năng diệt đi Long Thần môn.
- Sư phụ, chúng ta cứ như vậy đến sao?
Hạ Kim vội vàng hỏi người đang ngồi trong xe kia.
- Nếu cứ như vậy đi vào, xấu hổ biết bao, làm như chúng ta đi bái tông vậy.
Lão già trong xe không có lên tiếng trả lời, chỉ dùng đôi mắt lạnh xuyên qua khe hở nhìn Ngàn Bậc Thềm, một lúc sau mới từ trên xe đi xuống, chỉ nói hai chữ:
- Lên núi!
- Thật muốn lên sao?
Hạ Kim dùng ánh mắt khó tin nhìn sư phụ của mình.
Sư phụ hắn là ai?
Ngân cấp chủ sự, Tư Đồ Tu Năng!
Thiên Địa hồ có 108 cái hồ nước, cho dù là Trấn Nhạc cảnh Dực Tộc Yêu Vương, nó muốn chính thức đi khắp toàn bộ Thiên Địa hồ, ít nhất cũng phải tiêu tốn hơn mười năm. Trên vùng đất rộng lớn này, những thế lực đứng đầu Tứ Tinh như Long Thần môn cũng có vài chục, trong đó lại càng không thiếu cường giả Trấn Nhạc thượng cảnh, cùng với Thiên Địa hồ cường giả ngạo nghễ.
Nhưng những cường giả kia lại hiếm có người trở thành Ngân cấp chủ sự, bởi vì Bách Tông liên minh từ khi thành lập tới nay, chỉ có bảy vị trí Ngân cấp chủ sự.
Muốn ngồi lên vị trí Ngân cấp chủ sự, chỉ đạo giang hồ, chỉ có hai biện pháp: hoặc là trở thành người nổi bật nhất trong đám cường giả trấn tông thế lực đứng đầu Tứ Tinh, hoặc là dùng thực lực của chính mình đứng trên được Bách Tông liên minh. Sư phụ hắn Tư Đồ Tu Năng chính là người thuộc quang vinh thứ hai, toàn bộ nhờ thực lực chính mình mà đi lên.
Hắn mới đầu không hiểu được tại sao sư phụ muốn đến Bất Hủ tông, cho dù là thuận đường đi qua Đông hồ, đường đường Ngân cấp chủ sự cũng không nên làm việc này? Hiện tại hắn càng không hiểu tại sao sư phụ mình lại phải đến Bất Hủ tông, dùng tư thế của một người bái tông để vào một thế lực Đông hồ.
Mặc dù hắn diệt đi Long Thần môn, thế nhưng không có nghĩa là là hắn có thể đủ chính diện đối mặt Bách Tông liên minh, có thể cùng Ngân cấp chủ sự ngang bằng
Nhưng cho dù là không hiểu, việc đã đến nước này, chỉ có thể lên núi.
Có điều Tư Đồ Tu Năng lại không phải loại người mặc kệ đệ tử không hiểu cũng không giải thích, lúc đến gần Ngàn Bậc Thềm, hắn từ tốn nói:
- Người hèn mọn, dọc theo con đường này đi đến, đối mặt Bất Hủ tông người hắn tự nhiên là hèn mọn. Nhưng một người có giá trị, một gã cường giả đi lên, hắn chính là cao thượng. Cho dù bên ngoài chính là bình dị gần gũi, nhưng hắn ở trong mắt người khác sẽ trở nên càng thêm to lớn cao ngạo.
- Đệ tử thụ giáo.
Hạ Kim cái hiểu cái không gật gật đầu.
Tư Đồ Tu Năng cười nói:
- Đợi ngươi ngày sau sẽ hiểu. Nhưng loại chuyện này, không thể thường làm..., giá trị hành động sẽ trở nên thấp, không có gì khác biệt với người bình thường đến Bất Hủ tông. Bất Hủ tông, trong vòng nửa năm có thể từ một thế lực không tinh đến trạng thái có thể diệt đi Long Thần môn, đáng cho chúng ta phá lệ bái tông một lần.
- Nửa năm!
Nghe được câu này, Hạ Kim có chút bàng hoàng.
Là giả?
Thế lực đứng đầu Tứ Tinh nào mà không phải trải qua hơn trăm năm, hơn một ngàn năm mới đạt được, máu và xương dưới chân chất thành đống. Trong vòng nửa năm khiến một thế lực không tinh phát triển đến bước này, cho dù là hắn, một thường dân chưa từng quản lý qua tông môn cũng vô cùng hiểu rõ là điều không thể.
Trừ phi là sau lưng có người!
Hạ Kim rốt cục hiểu được lời tối qua sư phụ nói rồi, cũng dần dần hiểu tại sao sư phụ cam nguyện dùng bái tông tư thái tiến vào Bất Hủ tông.