Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 567 - 【Vip】 Hạ Kim Không Cam Chịu

【VIP】 Hạ Kim không cam chịu 【VIP】 Hạ Kim không cam chịu

Loan Nguyệt gặp hai người có chút do dự, trên mặt liền hiện lên sự tức giận, mắng:

- Nếu như tiểu thư và Hạ Kim xảy ra xung đột, Tư Đồ tu năng liều mạng giúp đỡ Hạ Kim hạ tiểu thư, việc này ngươi phụ trách sao?

Tiềm Long tông những năm gần đây đánh càng lợi hại, tranh giành địa bàn, cuộc chiến thế lực phụ thuộc, tầng tầng lớp lớp, cả hai bên đều có ý nghĩ tiêu diệt đối phương, cũng thường sẽ xuất hiện đại chiến. Bởi vì chiến trường này, bách niên gian, cường giả Trấn nhạc cảnh ở vùng chết không dưới năm vị.

Ai cũng đều biết, lại đánh xuống như vậy, hao tổn sẽ càng ngày càng lớn, cường giả chết cũng sẽ càng ngày càng nhiều.

Thế nhưng ai cũng đều không có cách nào dừng tay, vì phân tranh đã giằng co quá lâu rồi, muốn dừng lại, chỉ có một bên chấp nhận thua. Nhưng đều là thế lực đạt trình độ cao nhất trong Tứ Tinh Cự Đẩu thế lực, nhất cử nhất động toàn bộ Thiên Địa hồ đều đang nhìn, ai nhận thua chính là đang đại diện cho sự thất bại của bản thân.

Kẻ bại, rất khó ngẩng cao đầu trước kẻ chiến thắng, điều này đối với một thành viên của thế lực trình độ cao nhất mà nói, nó so với việc giết bọn chúng còn khó chịu hơn.

Vốn dĩ chiến cuộc luôn ổn định, nếu như lúc này nếu Bách Niệm Hương xảy ra chuyện, Tông chủ chắc chắn trong lòng đại loạn, mà Hạ gia nhất định sẽ nhân cơ hội này tiến công ồ ạt, vì Hạ gia nhất định sẽ dùng Bách Niệm Hương làm lá chắn, đi thu hoạch thành quả mà đến mấy trăm năm bọn chúng đều không đạt được.

Chiến cục ổn định, có thể sẽ phát sinh biến hóa trong hôm nay.

Sau khi nghe thấy tiếng mắng giận của Loan Nguyệt nhẹ đi, Hắc Vũ nhị nhân trong đầu cũng lướt qua cảm giác khủng hoảng giống như Loan Nguyệt, nhanh chóng nắm lấy cơ hội để cắt đứt những suy nghĩ do dự, giống như trống lắc gật đầu điên cuồng. Tiếp theo liền dẫn đầu lao vào mê trận.

Thấy thế, Loan Nguyệt cũng mang theo ánh mắt dứt khoát theo sau hai người xông vào trong mê trận.

........

Vân Lam Sơn.

Bữa sáng đã đến rồi.

Mọi người lần lượt đã kéo đến trù phòng, trọng lực trường, còn có ký túc xá thoáng một cái liền trống rỗng rồi.

Trong khoảng thời gian ở Bất Hủ tông, Bách Niệm Hương cũng dần dần hòa nhập vào đám đông.Từ dăm ba câu ban đầu đến mở rộng nội tâm sau này, đến bây giờ dần cùng với mọi người hòa thành một khối, những lời nói đã bắt đầu trêu đùa lẫn nhau, nói chuyện cũng không còn câu lệ như trước.

Sau khi Bách Niệm Hương mở rộng nội tâm, mọi người tự nhiên mà đưa Bách Niệm Hương trở thành sư muội, không còn giới hạn với việc giới thiệu và chỉ điểm.

Đương nhiên, việc này liên quan đến sự hào phóng của Bách Niệm Hương .

Mấy ngày nay, Bách Niệm Hương tiêu không ít bạch tinh để mời mọi người vào tu luyện trường tu luyện.

Dương Nhạc Nhạc đi về hướng trù phòng, bỗng nhiên đóng vai nhân vật đại sư huynh, hỏi:

- Bách Niệm Hương sư muội, thế nào rồi, phi kiếm có thể cao lên bao nhiêu rồi ?

Bách Niệm Hương suy nghĩ một lúc, trên mặt lộ ra một sắc mặt tự hào, đáp:

- Muội cảm thấy kiếm của muôi rất nhanh đã có thể bay lên trời.

Dương Nhạc Nhạc gật đầu, tiếp tục nói:

- Đúng rồi, muội có thể tìm La Mịch sư huynh bọn họ mượn kiếm. Trảm Long kiếm của họ, còn có Thiên Gia, đều là người tu tiên trong Tru tiên thế giới sử dụng pháp khí. Ngự Kiếm Thuật thuộc loại pháp thuật, dùng pháp khí tu luyện càng muốn sao được vậy.

- Huynh sao lại không nói tay bắt tay giáo nhỉ?

La Mịch liếc mắt nhìn Dương Nhạc Nhạc một cái, có điều hai người lại cũng rộng lượng, theo lời Dương Nhạc Nhạc nói tiếp:

- Nếu như Bách Niệm Hương sư muội thật sự muốn, phi kiếm của bọn ta có thể cho muội mượn . Dùng Trảm Long kiếm hoặc là Thiên Gia tu luyện Ngự kiếm thuật, cũng thực sự dễ dàng hơn nhiều. Chỉ là, nhất định không có tay bắt tay giáo của Dương Nhạc Nhạc muội học càng nhanh hơn, tốt hơn.

Dương Nhạc nhạc vội vàng hỏi:

- Tự mình hiểu lấy cái này thì tốt, ta cũng có thể tay bắt tay giáo, ai bảo ta là đại sư huynh ?

Vừa nói xong, Dương Nhạc Nhạc nhận ra là không đúng, liền vội vàng nhìn về phía Triệu Tinh.

Nhìn sắc mặt của Triệu Tinh cũng không có sự khác thường, lúc này mới thở nhẹ một cái.

- Đa tạ hảo ý của sư huynh, có điều hay là thôi đi. Ta cảm thấy huynh đệ chúng ta có thể sẽ truyền cho ta một luồng pháp khí, hì hì, ai làm huynh đệ của ta đều là Đại sư huynh. Vừa đẹp trai, vừa lợi hại, tấm tắc khen. Ta ở Tiềm Long hồ đều chưa từng thấy mấy người trẻ tuổi tài năng tuấn tú ngang với sư đệ của ta.

Bách Niệm Hương vui vẻ ra mặt mà nịnh nọt.

Tất nhiên, ngược lại cũng không phải là thật sự muốn giành tình cảm của mọi người. Chỉ là sau khi quen thuộc, có thể đùa giỡn thôi.

La Mịch nhị nhân đành cười một cái, bọn họ biết rõ đây là bộ sách võ thuật của Bách Niệm Hương , cũng biết là lời nịnh nọt, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái, còn đối với La Mịch mà nói, thoải mái thì thoải mái, lại không thể không trêu trọc hai câu:

- Ít đến , hai ngày trước vẫn đang kêu phải đánh bại ta.

- Thôi đi ...... đồ keo kiệt.

Bách Niệm Hương ánh mắt khinh bỉ nhìn La Mịch, làm cho mọi người cũng cười ầm lên . Sau đó, Bách Niệm Hương nói:

- Nhạc Nhạc sư huynh, đêm nay muội mời các huynh xem phim, ăn bỏng nhưng không mời một người La Mịch, hừm , đồ keo kiệt.

La Mịch đành lắc đầu.

Mọi người lại nhìn nhau cười một cái.

Tuy nhiên nàng rất hào phóng, là sư huynh sư tỷ của Dương Nhạc Nhạc bọn họ không thể lại muốn nữa, dù sao bọn họ không phải là không có bạch tinh.

Cùng người khác chung sống, người khác hào phóng là một chuyện, ngươi lúc nào cũng muốn ăn người ta, dùng người ta lại là một chuyện khác.

Dương Nhạc Nhạc lắc đầu:

- Nhạc nhạc sư muội, nhà muội có mỏ à?

Bách Niệm Hương thành thật trả lời:

- Tiềm Long tông chúng ta tổng cộng nắm giữ 12 mỏ bạch tinh lớn, 33 mỏ bạch tinh nhỏ. Trong đó có hơn một nữa là của Bách Niệm gia muội đó.

Lúc nói ra những lời này, nét mặt Bách Niệm Hương rất chân thực, dường như là đang trả lời câu hỏi rất nghiêm túc.

Dương Nhạc Nhạc mỉm cười:

- Chẳng trách .

Giữa lúc nói, trù phòng đã đến rồi.

Vu Mạch trưởng lão từ trù phòng đi ra, hướng về phía mọi người nói:

- Các con đi tìm Tông chủ, sau đó chuẩn bị ăn cơm.

- Tông chủ lại không ở đây.

Dương Nhạc Nhạc tỏ vẻ nghi ngờ, bởi vì Tông chủ rất ít khi không tới ăn cơm, chỉ có thi thoảng mới cần bọn họ đi gọi.

- Tông chủ không phải đang xem phim một mình sao?

- Ta thấy có thể đó.

Mọi người ngươi nói một câu ta nói một câu.

Vu mạch vội đáp:

- Buổi sáng Tông chủ nên ở Kiến Mộc lâm hoặc là ở Thính Vũ các. Có thể là tu luyện đến quên thế giới của ta, các con nhanh đi gọi một tiếng đi.

- Vâng, trưởng lão.

Mọi người gật đầu, vội vàng tách thành hai nhóm đi tìm Ôn Bình.

- Tông chủ --------

Khi Bách Niệm Hương đẳng nhân tìm đến chủ điện kia , chuẩn bị đi về hướng Thính Vũ các, Bách Niệm Hương lập tức dừng bước, trong đôi mắt lóe lên một sự kinh hãi, bước chân cũng buộc phải dừng lại. Bởi vì ở Thiên tầng giai kia, một cái bóng dáng rất quen thuộc đứng ở đó, nhất là khuôn mặt kia.

Thật ra, số lần hai người gặp nhau cũng không nhiều.

Nhưng Bách Niệm Hương cam đoan rằng đời này đều không thể nào quên được mặt của người đó. Ngạo mạn, cuồng vọng, không coi ai ra gì, những cảm xúc này đều có thể bắt từ trên khuôn mặt hắn. Bây giờ nghĩ lại, nàng cũng không nhịn được muốn dùng hai chân giẫm lên cái bản mặt hung hăng đó, tốt nhất là vừa từ nhà xí đi ra lại giẫm.

- Sao hắn lại tới đây nhỉ?

Thật sự là âm hồn bất tán.

Không thích cái gì, hết lần này tới lần khác lại phải nhìn thấy cái đó.

Bách Niệm Hương đều không có lòng dạ nào mà đi nghĩ Hạ Kim vì sao lại xuất hiện ở đây và người bên cạnh đó là ai, nàng trực tiếp quay người lại chuẩn bị rời đi.

Nàng sợ lại phải nhìn vào đôi mắt đó, bản thân thì ăn không ít dư vị bất tận của linh mễ, cũng uống không ít nước ngọt trong cái giếng đó.

Nhưng mà, người đã đứng trên quảng trường, đối với quảng trường trống rỗng mà nói, bỗng nhiên xuất hiện vài người là sự phi thường dễ làm người khác chú ý. Hạ Kim cho dù là ai cũng đều nhìn không ra, cũng không muốn đi xem, nhưng sự chú ý vẫn sẽ bị một nhóm người hấp dẫn đi qua, quét qua vài đôi mắt.

- Sư muội...

Dương Nhạc Nhạc nhìn thấy Bách Niệm Hương liền vội đến hỏi thăm, nhưng vẫn không nói ra lời, tiếng Hạ Kim truyền đến.

- Bách Niệm Hương !

- Bách Niệm Hương !

Hạ Kim liền gọi hai tiếng, thấy hắn bỗng nhiên bỏ chạy, đứng bật dậy đi về chỗ Nghìn Tầng giai, Tư Đồ tu năng cũng ngẩn người.

- Đừng chạy !

Trên mặt Hạ Kim lộ vẻ vui mừng khôn siết, hai tay điên loạn lao về phía Bách Niệm Hương tóm lấy, nhưng lúc này lại bị một tiếng hét lên ngăn cản.

- Hạ Kim!

Đây là âm thanh Tư Đồ tu năng phát ra.

Sau một tiếng hét của Tư Đồ tu năng, toàn thân Hạ Kim dần dần chậm lại, rồi sau đó ngừng lại. Đương nhiên, niềm vui trong lòng có thể vẫn chưa mất đi. Đối với hắn, Bách Niệm Hương kiêm chức chính là một miếng thịt trên thớt gỗ, đao của hắn chỉ cần chém xuống, bất kể là chém như thế nào đều sẽ rất ngon.

Hắn và Bách Niệm Hương giống nhau, cũng căn bản không muốn suy nghĩ đối phương vì sao phải biến mất sau vài năm bỗng nhiên xuất hiện và đối phương vì sao lại xuất hiện ở đây.

Dương Nhạc Nhạc đẳng nhân nói tiếp, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hạ Kim, cơ thể cũng trở lên căng thẳng:

- Ngươi muốn làm gì?

Hạ Kim xuống giọng lạnh lùng đáp:

- Tránh hết ra, đừng cản đường của lão tử.

Dương Nhạc Nhạc không hề sợ hãi, trực tiếp hỏi lại một câu:

- Ngươi có biết đây là nơi nào không ?

- Hừ!

Hạ Kim chỉ hừ một tiếng, mặt hắn có vẻ không quan tâm, nhưng đang chuẩn bị đi về phía trước, lại bị một người kéo lại. Hạ Kim vừa quay đầu, liền nhìn thấy sư phụ của mình là Tư Đồ tu năng:

- Sư phụ, đây là cơ hội tốt của mùa hạ ta!

Tư Đồ tu năng lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn về hướng Ôn Bình vẻ mặt lạnh lùng đang đứng phía sau, nói:

- Ôn Tông chủ, đứa trẻ này và Bách Niệm Hương đó quen biết, phát sinh một chút mâu thuẫn, dẫn đến hắn có chút kích động, nhưng đây đều là đùa giỡn đó, thực sự xin lỗi.

Ôn Bình đáp trả:

- Tốt nhất là kích động.

Hắn vừa có thể cảm nhận thấy, trên người Hạ Kim này có ác ý rất rõ ràng, nếu không cũng sẽ không vừa nhìn thấy liền xông vào Bách Niệm Hương, hơn nữa hai tay trực tiếp tóm . Nếu Hạ Kim lại xông về phía trước, hắn có thể không muốn lại nói bất kì điều gì về việc này, sẽ để cho Ác linh kỵ sĩ trực tiếp giết Hạ Kim.

Trong Bất Hủ tông, bất kể cái gì quá tiết, đều không phải là lý do hắn động thủ!

Tư Đồ tu năng lộ vẻ tươi cười như trước, nhìn không ra trong đầu đang nghĩ cái gì, trực tiếp kéo thẳng Hạ Kim về sau một cái, nói:

- Cáo từ ------

Nói xong, Tư Đồ tu năng đi về hướng Nghìn tầng giai, trong nháy mắt liền kéo Hạ kim xuống núi. Có điều, Hạ Kim cỏ vẻ không sẵn lòng xuống núi như vậy cho lắm, lại nhiều lần muốn thoát khỏi tay của Tư Đồ tu năng, hơn nữa ba bước hai lần quay đầu lại, nhìn Bách Niệm Hương ánh mắt không cam lòng.

Khi Tư Đồ tu năng vừa đi, Ôn Bình liền hướng ánh mắt về phía Bách Niệm Hương, dáng vẻ Bách Niệm Hương lúc này bị một phen hồn phiêu phách lạc, tựa vào thân cây kia, cho dù được Dương Nhạc Nhạc bọn họ bao quanh rồi ,đang an ủi, nhưng sắc mặt nàng vẫn có chút hoảng sợ.

Cùng lúc, thanh âm hệ thống truyền đến bên tai Ôn Bình.

Loan Nguyệt mấy người, lại đột nhiên xâm nhập vào mê trận, cho dù bị mê trận đưa đi bao nhiêu lần, bọn họ vẫn không ngừng xông vào trong mê trận như trước.

Kiên nhẫn !

Bình Luận (0)
Comment