Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 568 - 【Vip】 Lời Hứa

【VIP】 Lời hứa 【VIP】 Lời hứa

- Này lên cơn rồi?

Ôn Bình líu ríu một câu, sau đó đi về phía trước mặt Bách Niệm Hương.

Ôn Bình hỏi:

- Có khúc mắc?

Bách Niệm Hương ngẩng đầu, khuôn mặt từ hoảng hồn dần chuyển về trạng thái ban đầu, bởi vì lúc nhìn thấy Ôn Bình, đột nhiên một cỗ cảm giác an toàn chợt dâng lên. Nàng cũng không biết là vì điều gì, nhưng lúc Ôn Bình đứng ở trước mặt nàng, làm cho nàng có một cảm giác an toàn giống như ngày ấy đứng ở sau lưng phụ thân.

Có cỗ cảm giác an toàn này, xem ra Bách Niệm Hương tốt lên rất nhiều, sau câu hỏi của Ôn Bình, thật chậm rãi, suy nghĩ một chút lắc đầu xong mới nói:

- Hắn là một người rất đáng ghét, là người không ai thích cả, trước kia có gặp vài lần, nhưng trước giờ ta chưa từng có chọc ghẹo hắn.

Lúc trước, mặc cho Hạ Kim ở nơi công cộng chê bai, khiêu khích nàng như thế nào, nàng nhớ rõ lúc ấy nhưng một câu cũng không hề nói gì, nhẫn nhịn cho qua.

Bởi vì nàng biết, chọc không nổi!

Hạ Kim mạnh hơn nàng rất nhiều.

Nàng chỉ là người đứng đầu trong danh sách Tân tú Thiên Địa hồ, mọi người đều nhìn vào Thiên Kiều, nàng chẳng qua chỉ là Thông Huyền hạ cảnh, cho dù thiên phú cũng bất phàm nhưng so với Hạ Kim thì còn kém xa. Khi còn ở độ tuổi của nàng đã là Thông Huyền thượng cảnh rồi, bây giờ sợ đã sắp lên tới bán bộ thần huyền rồi.

Ôn Bình nghe thấy lời này, gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa:

- Vậy có thể là vì điều gì khác, tóm lại hắn chắc chắn như vậy ắt là vì nguyên nhân khác, nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, Bất Hủ tông rất an toàn, hắn sẽ không có cơ hộ đến Bất Hủ tông lần thứ hai đâu.

Bách Niệm Hương gật đầu nói:

- Cảm tạ tông chủ.

- Các ngươi đi ăn cơm trước đi, lát ta tới sau!

Ôn Bình nói xong liền xoay người đi về hướng thiên tầng giai.

Lúc đám người Dương Nhạc Nhạc đưa Bách Niệm Hương trở về nhà bếp, Ôn Bình chỉ cần dùng một bước tới nơi cuối cùng của thiên tầng giai. Sau đó đi về nơi mà Loan Nguyệt ba người đang không ngừng xâm nhập vào mê trận. Giữa đường gặp Hoàn Thành, lúc Hoàn Thành hỏi thì Ôn Bình chỉ trả lời mấy câu qua loa, không nói cụ thể.

Với câu trả lời này, Hoàn Thành tin, nếu thật sự nói một lần là đã có thể đàm phán xong, dù sao thì cũng chỉ là có một cái kết giả, Ôn Bình không có xung đột gì với đối phương, còn không còn gì tốt hơn nữa. Sau này có đàm phán được hay không, thì lại là chuyện khác, sau khi Ôn Bình ứng phó xong với Hoàn Thành tiếp tục đi về một phía của Vân Lam sơn. Vừa hay đụng phải Loan Nguyệt ba người vừa bị mê trận truyền tống ra ngoài, ba người đang muốn xông vào trong, nhưng bị Ôn Bình gọi lại.

Loan Nguyệt ba người không kinh hãi như gặp phải Xích mục cự viên, ngược lại lại khiến cho tổng chủ Ôn Bình khinh ngạc, mừng rỡ sợ lại sinh ra hiểu lầm, vội vàng giải thích.

Bởi vì không giải thích không được, nếu không Ôn Bình sẽ đem các nàng trở thành kẻ địch, vậy ba người bọn họ khó mà chịu đựng được lửa giận của Bất Hủ tông.

Loan Nguyệt vội vàng nói:

- Ôn tông chủ, chúng ta không cố ý, thực sự là có chuyện gấp muốn gặp người, cực chẳng đã chỉ có thể chạy loạn ở mê trận.

Ôn Bình nhìn ba người đang quỳ dưới đất đầy áy náy, trong lòng nghĩ ba người này có phải thật không muốn sống nữa sao, lại không thể đổi một địa điểm khác? Hắn cũng không phải loại người ngu ngốc, nhìn không ra nguyên do ba người đang điên cuồng tổ chức, không có lí do chắc chắn, ba người có thể lỗ mãng đến thế.

Đáp án đương nhiên là không thể.

Ba người không có ngu, tu luyện đến nay, trong lòng nhất định đều có sự tính toán rồi, cũng đều có cách đối nhân xử thế của riêng mình.

Nhưng ba người đều chọn cùng một cách ngu ngốc, khiến cho Ôn Bình đột nhiên có chút tò mò rốt cục vì nguyên nhân nào mà tới.

- Có việc gì nói đi.

Loan Nguyệt tiếp tục mở lời nói:

- Ôn tông chủ, xin người bắt buộc phải bảo vệ thật tốt tiểu thư chúng ta, vừa rồi người trên núi, đều là Hạ Quý nhất phái là kẻ thù của Tiềm Long tông ta. Bây giờ để bọn chúng nhìn thấy Bách Niệm Hương tiểu thư ở đây, có khả năng sẽ trực tiếp ra tay bắt lấy tiểu thư, dùng đó để uy hiếp tông chủ.

Ôn Bình hỏi:

- Hạ gia?

Loan Nguyệt giải thích:

- Một thế lực có sức lực tương đương với Tiềm Long tông chúng ta, còn mạnh hơn cả Long Thần môn, mấy trăm năm trở lại đây liên tục xảy ra chiến tranh với Tiềm Long tông chúng ta.

Ôn Bình hiểu ra gật gật đầu, nhưng hắn không có hứng thú với những mâu thuẫn giữa các thế lực lớn, nên cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp đáp một câu:

- Không cần các ngươi nói thì Bất Hủ tông cũng sẽ bảo vệ Bách Niệm Hương, tất cả đi đi, đừng dây dưa xung kích mê trận nữa.

- Có câu nói này của Ôn tông chủ, chúng ta cũng yên tâm hơn nhiều rồi.

Có được câu trả lời của Ôn Bình, Loan Nguyệt dần dần cũng lộ ra một nụ cười. Nàng thấy rằng, Bất Hủ tông có thể tiêu diệt được Long Thần môn, trong tay của Ngân cấp chủ sự, bảo vệ Bách Niệm Hương chắc không thành vấn đề, chỉ cần không phát sinh việc ngoài ý muốn.

Nghĩ tới Tư Đồ tu năng, vẫn cứ là có chút lo lắng, nhưng sau khi nghe được câu trả lời của Ôn Bình, sự lo lắng này cũng được giảm đi một chút.

Lúc vừa muốn mở lời nói, Ôn Bình lập tức cắt đứt:

- Có người muốn động tới Bách Niệm Hương, bổn tông chủ sẽ trực tiếp giết chết.

Câu nói này tương đương nhất ký cường tâm châm, mạnh mẽ vào đâm vào trong lòng ba người.

Khiến cho cảm xúc của ba người trở nên ổn định!

Lời này nếu như là người khác nói thì giống như lừa gạt, khoác lác, nhưng Ôn Bình nói ra thì bọn họ tin!

Đang muốn một lần nữa biểu thị cảm ơn thì Ôn Bình đã chuẩn bị trở về rồi, Loan Nguyệt ba người cũng không tiếp tục nói nữa, quay người đi về hướng ngược lại. Ba người không dám đi về phía thiên tầng giai xem thiên mã xa đội có dời khỏi Bất Hủ tông không, chỉ muốn trốn đi thật xa, nghĩ tới thời gian gần đây tốt nhất là ở tại thành biên.

Ban ngày đường đi ồn ào náo động không ngớt, xe kéo thiên mã từ trung tâm đường chạy qua, hàng người bất kể là nói chuyện phiếm hay là mua đồ cũng lần lượt nhường đường. Không kịp tránh thì bị thiên mã dọa cho một trận, ngồi ở bên đường một hồi cũng không hoàn được hồn lại, khi đoàn xe đã đi qua vẫn còn nghe thấy tiếng lục tục.

Cùng bị dọa với hàng người cũng còn có Hạ Kim, sau khi bị Tư Đồ tu năng kéo trở về nhà trọ, trong lòng là một trận tức giận bất bình. Bởi vì một cơ hội rất lớn lại để vụt mất như vậy, quả thực là đang tiếc. Hạ gia, Tiềm Long tông tranh chấp hàng trăm năm cũng không nắm bắt được tay cầm này.

Biết bao nhiêu lần Hạ Quý muốn bắt Bách Niệm Hương, nhưng Bách Niệm Hương được bảo vệ quá kỹ càng. Sau đó liền trực tiếp mất tích, loại cơ hội này thì lại càng khó tìm.

Nhưng Tư Đồ tu năng dù sao cũng là sư phụ của hắn, có tức giận hắn cũng không dám xả ra, chỉ có thể giả bộ như không có việc gì, tâm tư đang đặt trên bàn tính làm sao có thẻ tóm lấy cơ hội này.

Cơ hội cũng không phải mỗi năm đều có.

Một khi đã bỏ lỡ, lần sau có cơ hội như thế này, nói không chừng là bao nhiêu năm sau.

Đang dựa bên cửa sổ suy nghĩ, một thanh âm vàng lên cách đó không xa:

- Hạ thiếu gia, ngươi làm sao vậy?

Nói chuyện là một gã đàn ông đầu trọc mặt đầy vẻ nịnh nọt, trên người khoác áo dài hắc kim. Nhìn khí chất mà nói thì cũng không phù hợp khi mang một vẻ mặt tốt lành, bởi vì bất kể là khuôn mặt hay thân thể vóc dáng thì khí chất đều không bằng nô tài. Bởi thế biểu cảm nịnh nọt kia xem ra có chút gượng gạo.

Hạ Kim quay đầu lại, đáp:

- Lục tiền bối.

Lục Minh này là cánh tay phải đắc lực của Tư Đồ tu năng, ở Bách Tông liên mình thì địa vị cũng không hề thấp.

Nhưng Lục Minh này cũng muốn sự ủng hộ của Hạ gia, nên trong số những lần gặp mặt, Lục Minh luôn tỏ ra một vẻ nịnh nọt, Hạ Kim cũng thấy nhiều rồi.

Lục Minh vẫn mang vẻ mặt nịnh nọt, sau đó nói:

- Tư Đồ đại nhân có chuyện tìm ngươi, bảo ngươi mau đi tới phòng hắn một chuyến.

Hạ Quý gật đầu, mỉm cười.

Trong lòng nghĩ thầm.

Bỗng nhiên sư phụ tìm gặp hắn có việc gì?

Bình Luận (0)
Comment