- Ta cùng Hắc Sơn bọn họ, bị dồn ép chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể phản kháng. Đối với sự tổn hại do Thương Ngô thành gây nên, thực sự là hành động bất đắc dĩ. Ta cùng Hắc Sơn sẵn sàng gánh chịu những trách nhiệm này và nhất định sẽ sửa chữa lại Thương Ngô thành một lần nữa. Nhưng hy vọng Ôn Tông chủ minh giám ý đồ Hạ Kim, là mưu đồ làm loạn với tiểu thư nhà ta.
Sau một tiếng thở dài nhẹ nhỏm, Loan Nguyệt nhìn Ôn Bình, trong đầu đang nghĩ lại ngày ấy Ôn Bình dưới chân núi đã hứa hẹn với nàng.
Nói thật , lúc trước nàng thực không dám tin vào lời hứa hẹn của Ôn Bình.
Nàng đã lăn lộn ở Thiên Địa hồ hơn trăm năm rồi, sao lại không biết nhân tâm xấu xí của hắn, rất ít người có thể thực sự giữ chữ tín. Vì vậy, nàng có thái độ sống không giữ may mắn, đêm khuya mới có thể đến chân núi Vân Lam.
Có điều bây giờ nhìn lại hành động của Ôn Bình, hắn tin , tin rằng Ôn Bình là một người lời nói có chữ tín.
Cũng ngay lập tức hiểu ra, vì sao Ôn Bình ở Thương Ngô thành nổi tiếng như vậy, người nọ truyền tai người kia, tất cả đều hết sức sùng bái. Còn, vì sao người của Thương Ngô thành lại có lực ngưng tụ như thế, trên đường mà người xung quanh xảy ra chuyện đều sẽ chọn cách giúp đỡ, mà không phải là nghĩ giống như thành trì khác, mọi người gặp chuyện là đi qua
Bởi vì Ôn Bình dám đảm đương Tu Đồ tu năng, mặt của vị ngân cấp chủ sự này là người bình thường, dám nói chuyện vì bọn họ!
Nguyên tắc hành động của Ôn Bình, là một chiếc đèn sáng của Thương Ngô thành.
Ôn Bình hỏi:
- Ngươi có dám bảo đảm lời mình nói là thật không?
Loan Nguyệt vội tiếp lời:
- Nếu có một nửa câu nói ngoa, Loan Nguyệt ta nguyện chết để tạ tội!
Sau đó, Hắc Sơn bên cạnh cũng nói tiếp một câu:
- Hắc Sơn ta, cũng giống như vậy !
Lời nói của hai người âm vang, để lộ một thái độ không thể nghi ngờ, so với lời Hạ Kim nói và vẻ mặt không có một chút sức thuyết phục, thì lời nói của Loan Nguyệt nhị nhân thật dễ dàng khiến cho người khác tin phục, càng dễ dàng khiến cho người khác tin sự thật giống như lời mà bọn họ nói.
Ôn Bình tin rồi.
Tư Đồ tu năng cũng tin rồi.
Tại khoảnh khắc tin tưởng đó, Tư Đồ tu năng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hạ Kim. Hắn còn tưởng rằng Hạ Kim thật sự nghe những lời khuyên bảo của chính mình, không ngờ rằng không có chút nào. Không chỉ đi theo con đường của mình mà còn mang Lục Minh đẳng nhân theo.
Khi trong lòng đang chán nản, Ôn Bình xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Hạ Kim rồi nói:
- Đến lượt các ngươi rồi....
Tai bay vạ gió của Thương Ngô thành, Loan Nguyệt nhị nhân vì thế bỏ ra một cái giá quá lớn.
Bất kể là xuất phát từ lý do gì.
Bắt đắc dĩ cũng tốt.
Bị ép phản kích cũng thế.
Cho dù Ôn Bình khiến Loan Nguyệt nhị nhân không cách nào làm cho người chết sống lại, cũng có thể coi như là trả nợ một vài thứ. Tiếp theo, nên để Hạ Kim đến trả nợ rồi, theo lời Loan Nguyệt, Ôn Bình có thể hiểu rất rõ, Hạ Kim mới là chủ mưu.
Về việc đằng sau Hạ Kim có người sai khiến hay không, Ôn Bình cũng không có ý định truy đến cùng, dù sao những người này không thể đến Vân Lam Sơn.
An nguy của Bách Niệm Hương không cần phải lo lắng.
Dù có người lên, phá vỡ hệ thộng đưa mê trận ra, vậy hắn cũng không có gì phải lo lắng cả, trước mắt thực lực của Bất Hủ tông đủ sức để chống cự kẻ thù bên ngoài. Đủ để chống cự toàn lực tiến công của tất cả cường giả Tứ Tinh Cự Đầu thế lực.
Bây giờ hắn phải làm, dù cho Thương Ngô thành một cái công bằng.
Sát ý, lên !
Tư Đồ tu năng sau khi cảm nhận được luồng sát ý này, liền vội vàng đến trước người Hạ Kim, rồi sau đó nói:
- Ôn Tông chủ, xin hãy chậm lại, nghe lão phu một lời .
Ôn Bình đáp:
- Nếu như là vì gỡ tội cho Hạ Kim, những lời đó căn bản không cần phải nói.
Tư Đồ tu năng nói tiếp:
- Lão phu cũng không phải là vì gỡ tội cho tên liệt đồ này của ta, việc này thực sự là hắn làm không đúng. Nhưng Ôn Tông chủ, xin người hãy hiểu, việc này cuối cùng là ân oán giữa Tiềm Long tông và Hạ Quý. Tên liệt đồ này của ta cho dù có chút quá đáng, thiệt hại đến người của Thương Ngô thành, nhưng cũng không thiệt hại đến một người của Bất Hủ tông!
Nghe thấy lời của Tư Đồ tu năng nói, Ôn Bình mỉm cười.
Nụ cười khiến người khác khó hiểu.
Sau đó Ôn Bình đáp:
- Ngươi lầm rồi, hôm nay ta không phải là giúp đỡ Tiềm Long tông, chỉ là lấy lại công bằng cho những binh sĩ chết oan uổng ở Thương Ngô thành, bất kể là Tiềm Long tông hay là Hạ gia, ta đều sẽ như vậy.
Vừa nói xong, Tư Đồ tu năng liền biến sắc.
Lúc còn chưa kịp nhớ rõ câu nói, Ôn Bình lại tiếp tục lên tiếng:
- Triệu trưởng lão, tên Hạ Kim kia giao cho ngươi đó.
Dứt lời, Ôn Bình liền đi về hướng Thương Ngô thành.
Trong Thương Ngộ thành, vẫn có người được cứu.
Nhìn theo bóng của Ôn Bình, Long Kha gật đầu, cho dù Ôn Bình không nói, nàng cũng biết ý của hắn.
Hạ Kim, phải giết!
Thực ra nếu là nàng, sẽ không vì sự sống chết của người bình thường mà đắc tội với một thế lực lớn, bởi vì Bất Hủ tông còn yếu. Có điều, đây đều là cách nghĩ trước đây, sau một thời gian chờ đợi ở Bất Hủ tông, nàng đã thay đổi rồi.
Tất nhiên, không phải là tấm lòng cảm thông nhiều hơn.
Mà là một phần hiểu, tán thành về Ôn Bình nhiều hơn.
Phần này ai cũng đều không để ý đến thái độ, hắn chưa từng thấy ai có.
Điều này cũng thể hiện, người đứng sau Ôn Bình, có thể lớn mạnh đến nỗi đủ để nhìn toàn bộ Thiên Địa hồ bằng nửa con mắt.
Thu hồi suy nghĩ, Long Kha theo ba tiếng gọi mạch môn mà ra. Một luồng khí tức vô cùng lớn mạnh của Trấn Nhạc Thượng Cảnh lập tức cuốn ra. Sau đó, thanh vũ khí trường thứ nàng luôn mang bên cạnh cũng từ trong tàng giới lại thấy ánh mắt trời.
Thanh trường thứ này đã giết không ít Trấn nhạc cảnh, với một kẻ như Hạ Kim, sao lại dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
Đương nhiên, Hạ Kim không xứng để nàng lộ vũ khí ra, thậm chí cũng không xứng để cho nàng mở mạch môn ra.
Mở mạch môn, lấy vũ khí ra chỉ là lý do để Tư Đồ tu năng đứng trước Hạ Kim như trước, một thái độ muốn bảo vệ hắn, vì thế, muốn giết Hạ Kim, đương nhiên là phải đại chiến với Tư Đồ tu năng một phen, thậm chí là phải giết Tư Đồ tu năng trước.
- Chết đi....
Long Kha nói thầm, hai chân đạp một cái vào thân thể giống như mũi tên rời cung lao thẳng về hướng Hạ Kim, Tư Đồ tu năng thấy thế, biết rằng hôm nay đã vượt khỏi tầm kiểm soát, ngay lập tức mở ba cái mạch môn đỏ thẫm.
Khi mạch môn của Tư Đồ tu năng mở ra, thanh trường thứ của Long Kha đã thò ra phía trước, chỉ thẳng vào ngực Hạ Kim. Tư Đồ tu năng vội vàng đẩy một tay về phía sau, khiến Hạ Kim nhanh chóng bị đẩy ra xa hơn 10m.
Sau khi đẩy Hạ Kim đi, hai tay Tư Đồ tu năng trực tiếp thành quyền, một lượng lớn mạch khí đỏ thẫm hội tụ trong nắm đấm của hắn, cuốn theo chứng minh nắm đấm đang đón hướng trường thứ của Long Kha. Cả hai lập tức chạm trán nhau, đối mặt với nắm đấm của Tư Đồ tu năng, trường thứ giống như bó đậu phụ, lập tức phá vỡ mạch khí của nắm đấm cuốn theo.
Ánh mắt Tư Đồ tu năng biến đổi, đang nhìn vào da thịt muốn đâm đến của Tư Đồ tu năng, nắm đấm kia lao tới đấm một phát vào bên cạnh, khiến thanh trường thứ lệch hướng. Sau đó nhanh chóng lùi về sau vài chục bước.
- Đây là Long tu!
Tư Đồ tu năng nhìn trường thứ trong tay Long Kha, trong đầu vẫn là trường thứ, lập tức đâm thủng hình ảnh Trấn Nhạc hộ giáp hắn.
Long, trong Yêu tộc thuộc về Hoàng giả.
Cái đẩy đó của huyết thống cao nhất.
Đạt được một phần trong đó, nhất định lực lượng sẽ lớn mạnh, nếu không long cốt của Long Thần môn cũng sẽ không một ai có được. Mà một bộ phận trong đó được luyện chế thành vũ khí, thì cần nhiều năng lực lớn mạnh hơn, theo như hắn biết, tam tuyền Tuyền Qua thần tượng vốn dĩ không làm được.
Tứ tuyền hoặc là ngũ tuyền có thể mới có cơ hội.
Long Kha cười nhẹ nhàng, nói:
- Trái lại, ngươi rất biết hàng đấy, vì thế..... Nếu như ngươi lại dùng Trấn Nhạc hộ giáp để kéo dài thời gian của ta, ngươi có thế cũng không biết sẽ chết như thế nào... Không nói nhiều những lời vô ích nữa, trước hết chúng ta quyết sống chết một phen.
Vừa dứt lời, Long Kha ra tay một lần nữa.
Lúc này Loan Nguyệt nhị nhân biến sắc, vội kéo Bách Niệm Hương lùi về phía sau, đám người của Bất Hủ tông đột nhiên cũng vội vàng lùi về Vân Lam Sơn. Vân Lam Sơn có trận pháp của Bất Hủ tông ở đó, vốn dĩ không sợ dư âm chiến đấu của Trấn nhạc cảnh.
Lúc này, Tư Đồ tu năng, căn bản không muốn phân sống chết với Long Kha.
Thấy Long Kha lại tới, vội vàng lùi về phía xa Thương Ngô thành, đồng thời nói với Lục Minh:
- Lục Minh, đưa Hạ Kim rời khỏi đây.
Lúc trước Lục Minh mặc dù ăn một cước của Long Kha, Trấn Nhạc hộ giáp bị đánh tan, linh thể cũng đang chịu một vài chấn thương, nhưng lại không mất đi năng lực hành động. Sau khi Long Kha và Tư Đồ tu năng giao thủ, cũng đã lui về phía Hạ Kim.
Nghe thấy lời của Tư Đồ tu năng, hắn đột nhiên xé rách áo.
Ngay lúc xé rách áo đó, một đôi mắt đỏ chỗ bả vài bỗng nhiên lóe lên, lộ ra một luồng yêu khí huyết tinh. Sau đó, một cái vuốt yêu màu xanh thẫm bỗng nhiên khoác lên bả vai của Lục Minh, tựa như đang tá lực.
Vỗn dĩ là hình xăm yêu vật trên người Lục Minh, vậy mà sống lại.
Trong nháy mắt, một đôi cánh bằng thịt của con Dực tộc đại yêu dài hơn mười mét từ bề mặt da của Lục Minh thoát ra. Con yêu vật này, có màu da xanh thẫm lúc nào cũng bị che khuất trong rừng rậm, ngoài điều này, điều khiến người ta nhìn chăm chú chính là đầu của nó.
Là một khuôn mặt người nhợt nhạt mà lại dữ tợn, dường như thổi vào thời gian tất cả những căm hận, dưới khuôn mặt đó, lại vẫn có một cái đầu thú bị lông bọc nửa mặt. Lúc gào rú, những cái lông đó sẽ không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy nó, mọi người xung quanh đều lộ vẻ kinh hãi.
- Có thể Dực Tộc đại yêu bám trên cơ thể người!
- Lần đầu tiên nhìn thấy à...
Mọi người thì thầm.
Khi đang nghi ngờ, đôi cánh bằng thịt của con đại yêu mở rộng đập mạnh, vung mạnh một cái, trong đêm đen mang đến một trận cuồng phong. Sau đó, một cái móng vuốt chụp vào Lục Minh, cái móng vuốt khác chụp vào Hạ Kim bên cạnh.
Tiếp theo đó, đôi cánh bằng thịt vung vẩy tăng tốc, liền lên như diều gặp gió.
Ôn Bình ở Thương Ngô thành nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt cướp đoạt một tia sát ý:
- Đã phá hủy thành còn muốn chạy sao?
Ác linh kỵ sĩ, đột nhiên xuất hiện!
Ngọn lửa xanh cuốn theo bạch cốt không có cớ gì mà xuất hiện, mang theo u ám mà lại bướng bỉnh kiêu ngạo cười như điên.
Kiệt-----
Kiệt-----
Trong tiếng cười đó, một chiếc xích sắt đỏ thẫm trực tiếp bay thẳng lên không trung, nó dường như được buộc trực tiếp vào con Dực tộc đại yêu sắp bay đi. Theo tốc độ của cả hai, Dực tộc đại yêu vốn dĩ không thể trốn khỏi xích sắt của Ác linh kỵ sĩ.
Nếu là Trấn Nhạc thượng cảnh, có lẽ vẫn có thể đập bay xích sắt.
Nhưng con Dực tộc đại yêu mặc dù có năng lực đặc biệt bám trên cơ thể người, nhưng thực lực bản thân lại không phải là rất mạnh.
Trấn Nhạc hạ cảnh nhỏ nhoi này, Ác linh kỵ sĩ vốn dĩ không cần phí thời gian làm gì.
Có điều, lúc này Ôn Bình chú ý đến sắc mặt của Tư Đồ tu năng, trong khi cố gắng kéo Long Kha, toàn thân của Ác linh kỵ sĩ khiến biểu cảm của hắn lướt qua ý nghĩ kinh ngạc, nhưng lại chưa từng xuất hiện vẻ lo lắng.
- Xem ra vẫn có hậu chiêu.... Cũng đúng, trời đất rộng lớn, yêu vật đặc biệt nhiều vô kể. Nó đã có thể bám trên cơ thể người, xem ra còn có năng lực khác.... một loại năng lực có thể thận trọng trốn thoát.
Ôn Bình than thở một tiếng, bỗng nhiên, đám đen xung quanh Dực tộc đại yêu bị xua tan, đột nhiên méo mó, xích sắt của Ác linh kỵ sĩ muốn quấn nó đi, nó mang theo Hạ Kim, mang theo Lục Minh, không thể biến mất ngay tại chỗ được.
Chỉ nghe thấy tiếng xích sắt rơi, sau đó là tiếng gọi ngập ngừng của Tư Đồ tu năng.
- Ôn Tông chủ, lão phu sẵn sàng vì việc liệt đồ làm mà gánh vác trách nhiệm, muốn bao nhiêu bạch tinh, ta đều có thể đưa... Con yêu vật đó, tên là Hắc Văn, ngoại trừ có thể bám trên cơ thể người, có có thể lập tức độn đến hai mươi dặm bên ngoài. Hai mươi dặm xa, trừ khi Dực tộc đại yêu của Trấn Nhạc thượng cảnh, nếu không ai cũng đuổi không kịp.