Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 573 - 【Vip】 Cho Dù Là Ai, Đánh Nhau Ở Đây Là Không Được!

【VIP】 Cho dù là ai, đánh nhau ở đây là không được! 【VIP】 Cho dù là ai, đánh nhau ở đây là không được!

Chẳng qua là, Ôn Bình chỉ nhìn thoáng qua hắn, chợt thu hồi ánh mắt, ánh mắt rơi trên tường thành bị sụp đổ.

Khiến Ôn Bình chú ý đến đầu tiên là, rất nhiều gạch đá rơi xuống, còn có thể nhìn thấy binh sĩ bị đè chết.

Hai chân bọn họ bị bụi đất nhuộm trắng, như là đồ vật chết giống như côn gỗ dũi thẳng ở bên ngoài. Chính là lúc nãy, hai chân còn quanh quẩn trên tường thành, vì bảo vệ Thương Ngô Thành, bảo vệ dân chúng Thương Ngô Thành mà đi lại.

Trong lòng Ôn Bình không khỏi cảm thán một tiếng, những Trấn Nhạc cảnh này vẫn thật cho rằng mạng người bình thường là cỏ rác.

Đánh nhau, không biết đi xa ra một chút sao?

Đồng thời, hắn cũng có chút khó chịu, nếu như hắn có thể sớm một chút, sớm một chút, có lẽ Thương Ngô Thành một chút cũng không xảy ra chuyện gì. Những binh sĩ bé nhỏ lại vĩ đại này cũng sẽ không vô cớ chết ở cái trận tai bay vạ gió này.

- Hoàn thúc, tình hình như thế nào rồi?

Thấy Hoàn Thành đi đến, Ôn Bình vội hỏi một tiếng.

Hoàn Thành thở dài, nói:

- Thương vong đa số là binh sĩ, trong thành bởi vì có tường thành giảm xóc, cho nên chịu tai họa cũng không nghiêm trọng, xem như là trong họa có phúc. Chỉ là, nhưng binh sĩ này không thể chết trong trận đấu cùng với yêu vật, mà lại chết trong trận tai bay vạ gió này, ít nhiều cũng có chút đáng tiếc.

- Đã rõ.

Trong đôi mắt Ôn Bình xẹt qua một chút phẫn nộ, chính là tinh thần lực so với trước đây càng mạnh mẽ hơn rồi, lần này vẫn là nhịn không được mà phẫn nộ, lúc xoay người, một bên đưa ra cam đoan,

- Ta sẽ khiến bọn họ có một sự bàn giao cho Thương Ngô Thành.

Long Kha đã giết năm tên Trấn Nhạc hạ cảnh của Bách Tông Liên Minh, bây giờ xem ra, chỉ năm tên vĩnh viễn là không đủ.

Ôn Bình tiếp tục nhìn về phía Tư Đồ Tu Năng đang đi từ bên đống tàn tích kia đến, nhưng lúc thấy hắn vừa chuẩn bị mở miệng, một âm thanh từ sau lưng truyền đến.

Hạ Kim, một ngựa xông lên phía trước Tư Đồ Tu Năng chạy đến, một bên chạy, một bên hét:

- Sư phụ, cứu ta!

- Chạy đi đâu?

Ôn Bình đưa tay mở ra một mạch môn, Phong Chi Cấm Cố thuật trực tiếp phóng thích, giam cầm Hạ Kim ngay tại chỗ. Trong nháy mắt, Tư Đồ Tu Năng bỗng xông về phía trước một bước, theo đó là một tiếng gầm phẫn nộ, một cỗ khí thế ác liệt ép lên xuông thẳng về phía Ôn Bình.

Chẳng qua khi nhận thức được bản thân không đúng, vội vàng thu hồi cỗ khí thế bức người này lại.

Tư Đồ Tu Năng nói:

- Chậm đã!

Lúc ngăn động tác của Ôn Bình đối với Hạ Kim, cảm giác của Tư Đồ Tu Năng lập tức phóng tìm kiếm vào trong rừng.

Chứng thực sống chết của Lục Minh.

Hạ Kim không thể có chuyện!

Lục Minh càng không thể!

Lục Minh vừa chết, chính là giống như mất đi một cánh tay.

Về phần năm tên tùy tùng Trấn Nhạc hạ cảnh, chết cũng chết rồi, không cần lại vì cái chết của bọn họ lại phẫn nộ không lý trí. Bởi vì như thế, vì thế không chỉ không thể giải quyết được vấn đề, mà còn mâu thuẫn vốn đã gay gắt trở nên kịch liệt hơn.

- Vẫn may không có chuyện gì.

Sau khi cảm ứng được sự sống của Lục Minh ở trong rừng, trong lòng Tư Đồ Tu Năng âm thầm thở nhẹ một hơi.

Theo đó, Tư Đồ Tu Năng liền đem ánh mắt rơi về phía Hạ Kim.

Ôn Bình liếc Tư Đồ Tu Năng một cái, thuận miệng nói một câu:

- Yên tâm, đối với hắn, bây giờ ta sẽ không ra sát chiêu.

Tư Đồ Tu Năng nói tiếp:

- Ôn tông chủ, vẫn xin ngài giơ tay đánh khẽ, thả liệt đồ của ta ra, có chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói. Nếu như người của ta không đúng, Tư Đồ Tu Năng ta tuyệt đối không nuông chiều.

- Tuyệt đối không nuông chiều… được, vậy thì từ từ nói.

Trong lòng Ôn Bình xẹt qua một chút hàn ý, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không thu hồi Phong Chi Cấm Cố thuật đối với Hạ Kim.

Theo đó, một cái bóng đen từ trong rừng rậm u ám bay ra, trong không trung xẹt qua một đường cong hoàn mỹ, sau đó bóng đen vừa hay đứng giữa hai người Ôn Bình và Tư Đồ Tu Năng, sau khi cuộn mình lăn vài vòng thì ngừng lại.

Hắc ưng này, tất nhiên là Lục Minh.

Lục Minh lúc này, sau khi bị Long Kha đá một cước, nửa khuôn mặt đều sưng lên, máu ở khóe miệng tràn ra nhuộm đỏ cả cái cằm. Binh sĩ của phủ thành chủ giơ cao bó đuốc phát ra ánh sáng vàng nhạt, rơi trên mặt hắn, cũng phần nào che dấu đi khuôn mặt nhợt nhạt của hắn.

Tư Đồ Tu Năng thấy thế, trong lòng thầm ngạc nhiên.

Linh thể Lục Minh không yếu, bị thương thành thế này, có thể thấy sức mạnh của người ra tay lớn đến thế nào, đồng thời đã phản ánh lại đối phương rồi, linh thể đối phương rất mạnh, xếp hạng tuyệt đối không thấp. Bởi thế có thể thấy được, lai lịch của nàng tất nhiên không tầm thường.

Hắn không dám xác định bản thân có thể dựa vào một chiêu đơn thuần của thân thể mà có thể đánh cho Lục Minh đến thảm như thế này.

Ánh mắt hắn không khỏi dừng lại trên người Long Kha mới từ trong rừng đi ra, đồng thời cẩn thận dò xét, trong đầu không ngừng tìm kiếm trí nhớ liên quan đến người trước mắt. Ý đồ dò xét thân phận thật sự của Long Kha.

Sau đó, cái kia giống như niên phong của Huyền Sắc hồ, đồng vị Trấn Nhạc thượng cảnh, lại không thể trong trí nhớ tìm được một góc liên quan đến Long Kha.

Nếu đã tìm không được, Tư Đồ Tu Năng trực tiếp bỏ qua, lực chú ý lại rơi trên người của hai người Hạ Kim và Lục Minh, lạnh giọng nói:

- Lẽ nào ta nói không rõ ràng sao? Các ngươi vì sao là ra tay với người của Bất Hủ Tông?

Một đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm vào hai người Hạ Kim, có một cỗ cảm giác muốn moi tim của hai người ra.

Lúc này Hạ Kim bị giam cầm, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu, vội vã giải thích,

- Sư phụ lời của ngài, ta luôn ghi nhớ trong lòng, bất kì ai trong chúng ta đều chưa từng ra tay với người của Bất Hủ Tông. Là bọn họ… Tiềm Long tông bọn họ phái cường giả Trấn Nhạc cảnh muốn làm hại ta, Lục tiền bối chúng ta là vì giúp đỡ ta nên mới đánh nhau.

- Hửm?

Ánh mắt Tư Đồ Tu Năng hình về phía hai người Loan Nguyệt.

Hắn còn cho rằng hai người Loan Nguyệt là người của Bất Hủ Tông, thế nhưng hai người đã chết bên cạnh, ngược lại cũng là Bất Hủ Tông đó.

Cùng lúc đó, bỗng nhiên một tiếng hét kinh hãi truyền đến.

Đám người Bách Niệm Hương thong dong đến trễ xuống núi, vừa hay lời của Hạ Kim rơi vào trong tai Bách Niệm Hương. Ánh mắt Bách Niệm Hương rơi trên hai người Loan Nguyệt, sau đó lại nhìn về phía Hắc Vũ không động đậy nằm trên mặt đất.

- Hắc thúc!

Sau khi kinh hô, Bách Niệm Hương vội vàng chạy như điên qua, sau đó đứng bên cạnh Hắc Vũ, vẻ mặt kinh ngạc.

- Loan Nguyệt, Hắc thúc hắn làm sao thế?

Hai người Loan Nguyệt ủ rũ đắng chát nói:

- Tiểu thư, Hắc Vũ đã chết trong trận chiến rồi.

Bách Niệm Hương tức giận hỏi, đồng thời ánh mắt vừa chuyển, liền chuyển sang nhìn Hạ Kim,

- Là ai làm? Có phải là hắn!

Loan Nguyệt thấy thế, vội bắt lấy tay Bách Niệm Hương, sợ nàng làm việc ngu ngốc gì đó, nói:

- Tiểu thư người đừng vội, chuyện hôm nay rất phức tạp, một hai câu không nói rõ được, người trước quay về Bất Hủ Tông. Có mê trận của Bất Hủ Tông bảo vệ ngài, chúng ta mới có thể yên tâm.

Hôm nay, Bách Tông Liên Minh ngân cấp chủ sự Tư Đồ Tu Năng ở đây, tất nhiên chẳng khác nào có chỗ dựa như trụ bách ngọc chống trời.

Hạ Kim đã đảo ngược sự việc lại, hai người bọn họ đơn thân thế cô căn bản là hết đường chối cãi, chuyện này làm sao mà phát triển, hắn vẫn thật nói không chuẩn. Mạng của hai người nàng và Hắc Sơn tuy đã được đảm bảo rồi, nhưng nàng vẫn không dám thả lỏng.

Lúc này, chợt nghe Tư Đồ Tu Năng mở miệng,

- Ôn tông chủ, hóa ra bọn họ không phải là người của Bất Hủ Tông…

Lúc nói những lời này, sự tức giận trong giọng điệu cũng rất rõ ràng.

Nếu như là giết người của Bất Hủ Tông, năm vị Trấn Nhạc hạ cảnh bị giết, Lục Minh bị đánh, vậy hắn có thể bỏ qua, hắn vì đại cục mà nhẫn nhịn.

Nhưng đối phương không phải là người của Bất Hủ Tông, vậy Bất Hủ Tông giết năm tên tùy tùng của hắn, cho dù nó như thế nào cũng không phải.

Hiện tại hắn lại muốn nghe xem, Ôn Bình trả lời như thế nào!

- Bọn họ không phải là người của ta thì làm sao?

Ôn Bình lạnh nhạt nói một tiếng,

- Thương Ngô Thành là địa bàn của ta.

Lông mày Tư Đồ Tu Năng run lên, trong lòng đối với câu trả lời này cực kỳ không hài lòng.

Theo đó nói:

- Nhưng rốt cuộc là bọn họ làm hại đồ đệ của ta trước, Lục Minh ra tay, cũng chỉ là phản kích mà thôi. Đối với việc gây ảnh hưởng đến Thương Ngô Thành, Ôn tông chủ chắc là tính trên người Tiềm Long tông rồi, mà không phải Bách Tông Liên Minh ta. Năm tên Trấn Nhạc cảnh, cho dù là Bách Tông Liên Minh, bồi dưỡng ra cũng là chuyện không dễ!

Nghe được sự ép hỏi của Tư Đồ Tu Năng, trên mặt Ôn Bình vẫn như cũ không có biểu tình gì,

- Ta không biết giữa các ngươi có ân oán gì, ta nói rồi, Thương Ngô Thành là địa bàn của ta. Muốn đánh nhau, có thể! Cút xa một chút đánh. Tổn thương đến người của Thương Ngô Thành, cho dù ngươi là ai, đều không được!

Dứt lời, Ôn Bình lạnh mắt quét về phía mọi người.

Bỗng nhiên ngừng lại trên người hai người Loan Nguyệt - tính sổ, cần phải bắt đầu tính từng món từng món!

Ôn Bình nói:

- Hai người các ngươi, từ ngày mai bắt đầu tu sửa Thương Ngô Thành, nhất định cùng dân chúng Thương Ngô Thành xây lại Thương Ngô Thành như xưa. Sau đó lại đưa một đưa một ít tiền an ủi cho mỗi nhà bởi vì đã chết trong trận tai bay vạ gió này. Nhà của bọn họ ít nhất cũng phải được 1000 kim tệ, nếu như có một nhà không nhận được, hai người các ngươi… đừng mơ còn sống sót mà rời khỏi Đông hồ!

1000 kim tệ đối với mỗi một hộ gia đình ở Thương Ngô Thành mà nói là không ít. Cho dù không có cách nào đổi lại người thân đã mất, hài tử đã chết cho bọn họ, nhung cũng khiến cho những gia đình này có nửa đời sau không lo cơm áo.

Nghe nói như thế, Bách Niệm Hương biến sắc, đang muốn mở miệng phản bác Ôn Bình, đám người Dương Nhạc Nhạc ở một bên vội ngăn lại.

Đám người Dương Nhạc Nhạc vội nói nhỏ bên tai, tông chủ sẽ không thiên vị bất kỳ ai!

Lúc này Bách Niệm Hương mới ổn định cảm xúc.

Tư Đồ Tu Năng nhìn thấy một màn này, lạnh lẽo, phẫn nộ trên mặt, cuối cùng có thể tiêu bớt một ít, cho dù so với năm tên Trấn Nhạc cảnh chết đi, cái giá mà hai người Loan Nguyệt phải trả không phải là quá cao, nhưng đủ để chứng minh Ôn Bình hướng về hắn, cho hắn một sự bàn giao!

Đây cũng là một bắt đầu tốt.

Nhưng lúc đang nghĩ như thế, lời của Ôn Bình nói làm cho sắc mặt của hắn lại một lần nữa lạnh xuống.

Ôn Bình hỏi:

- Bây giờ, các ngươi có thể nói rồi, chân tướng chuyện này rốt cuộc là gì? Là ai khơi mào trận chiến?

Ôn Bình biết rõ hai người Loan Nguyệt không ngốc, mấy ngày trước vì đi nói quan hệ giữa Tiềm Long tông hắn và Hạ gia, lúc đó đều là trốn trốn tránh tránh, sợ Tư Đồ Tu Năng phát hiện. Đêm nay làm sao có thể ra tay với Hạ Kim người mà Tư Đồ Tu Năng bảo vệ chứ?

Loan Nguyệt nghe được lời của Ôn Bình, trong lòng nhất thời mừng rỡ, vừa nãy trong lòng còn tức giận vì cảm giác được sự trừng phạt của Ôn Bình là không công bằng bỗng chốc không còn sót lại chút gì. Lúc đó hai người đều như bắt được một cọng cây cứu mạng, chỉ muốn bò lên trên.

Loan Nguyệt vội nói:

- Là Hạ Kim! Hắn ta mang người lên núi gây chuyện với tiểu thư, vì thế còn sử dụng một loại thiên tài địa bảo đặc biệt gì đó, khiến khí tức hoàn toàn ẩn đi, tuy rằng đứng trước mặt bọn họ, đều không phát giác được bất kỳ khí tức nào của bọn họ. Ta và Hắc Vũ sợ Hạ Kim sẽ có mưu đồ bất chính với tiểu thử, cho nên đêm nay định đi dưới núi Vân Lam canh gác, không ngờ rằng vừa hay đụng phải bọn họ bị mê trận chuyển ra. Sau khi bị đoán ra thân phận, Hạ Kim còn có hắn một mực cho rằng chúng ta có mưu đồ với Hạ Kim, chính là xuống tay với chúng ta!

Dứt lời, Loan Nguyệt chỉ tay lên mặt Lục Minh.

Sự phẫn nộ trong mắt bộc lộ trong lời nói.

- Ta cùng Hắc Sơn bọn họ, là bất đắc dĩ bị ép chỉ có thể phản kháng. Đối với thiệt hại tạo ra cho Thương Ngô Thành, thật sự là bất đắc dĩ. Ta cùng Hắn Sơn nguyện ý gánh vác trách nhiệm này, cũng nhất định sẽ tu sửa lại Thương Ngô Thành. Nhưng mà, hi vọng Ôn tông chủ minh giám, là Hạ Kim có ý đồ làm loạn với tiểu thư nhà chúng ta trước

Sau khi một hơi nói xong, Loan Nguyệt nhìn Ôn Bình, trong đầu còn vang vọng lời hứa ngày đó ở dưới chấn núi Ôn Bình hứa với này.

Bình Luận (0)
Comment