Khoảnh khắc ôm lấy đứa trẻ từ trong góc phòng, Hoàn Thành đứng trên đống hoang tàn, nhưng bỗng nhiên lại xoay về phía trung tâm thành, về nhà trọ nơi Tư Đồ tu năng ở, mưu tính thông qua viễn điểu nhìn thấy nó, nhưng lại bị nhưng cao lầu chặn lại.
Tại sao lại hướng nhìn về phía đó?
Bởi vì hắn cảm thấy tai nạn lần chắc chắn có liên quan tới Bách Tông liên minh.
Cũng vì trừ Bách Tông liên minh ra, ở khu vực Đông Hồ này, không ai dám gây chiến ở trong Thương Ngô thành.
Người của Bách Tông liên minh, hắn một kẻ Thông Huyền cảnh hèn mọn đương nhiên là không có cách nào để trừng trị được bọn họ, đi làm việc mà một người thành chủ phải làm, Ôn Bình nhất định sẽ lấy lại công bằng cho Thương Ngô thành.
Mặc kệ cho đại nhân vật nào của Bách Tông liên minh tới.
…
Trong thành
- Có chuyện gì vậy?
Thời khắc thanh âm lớn truyền tới, Tư Đồ tu năng liền từ trong phòng đi ra ngoài, còn chưa kịp hỏi đám người Mộ Dung ở ngoài cửa xảy ra chuyện gì thì thấy đoàn người ở phía trước không ngừng đi lại trên phố.
Nhìn thoáng qua, ít nhất cũng phải tới hơn nghìn người.
Hơn nghìn người, mỗi người một câu, thanh âm ầm ào như tiếng sấm trong đêm mưa, giống như đàn cá nối đuôi nhau chui tọt vào tai. Khiến cho Tư Đồ tu năng có một cảm giác giống như Thương Ngô thành xuất hiện tai họa ngập đầu.
Nhưng hiển nhiên điều này là không thể. Ở Đông Hồ, kể cả Yêu tộc mạnh hơn Nhân tộc nhưng phía sau Thương Ngô thành còn có Bất Hủ tông có thể hủy diệt được Long Thần môn, thì ở đây Đông Hồ tuyệt đối an toàn hơi bất kì một nơi nào, không chút khoa trương mà nói, thành trì Huyền Sắc hồ có thế lực tứ tinh trấn thủ cũng không an toàn được bằng Thương Ngô thành.
Chỉ là có khả năng yêu vật tập kích thành bị phủ quyết rồi, vậy rốt cuộc là nguyên nhân do đâu khiến cho những người kia bối rối không thôi.
Tu Đồ tu năng vì nghi hoặc mà lông mày nhíu lại, nhảy dựng lên, đứng ở trên mái hiên của nhà trọ, phóng tầm mắt nhìn về hướng âm thanh truyền tới, liếc mặt nhìn thì thấy thành biên đột nhiên bị một ánh sáng đỏ chói mắt trong màn đêm. Tư Đồ tu năng vội vàng phóng thích ra cảm tri, cảm tri trực tiếp lướt qua Thương Ngô thành, lướt qua đống đổ nát thê lương của thành biên, dồn thẳng tới mà lao tới đấu trận.
Dư âm chiến trận đến từ Trấn Nhạc cảnh, thậm chí lúc này tất cả những gì đang xảy ra lập tức phần hồi vào trong não bộ, giống như hắn đang đứng ở đó vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn rốt cuộc cũng có một đáp án.
Ở bên ngoài thành có rất nhiều Trấn Nhạc cảnh đang đánh nhau!
Lúc đang tò mò muốn nhìn thấy thế lực ở bên kia, khí tức quen thuộc liền xộc thẳng vào trong óc.
Tư Đồ tu năng kinh hãi kêu lên một tiếng:
- Lục Minh!
Lúc này hắn mới hiểu ra ánh sáng màu đỏ chói mắt phía chân trời là cái gì.
Đó là mạch thuật- Thiên dược động!
- Nguy rồi!
Tư Đồ tu năng thầm kêu lên, cơ thể bỗng nhiên khẽ động, hướng về phía ngoài thành nơi xảy ra chiến tranh, đồng thời ánh mắt hướng về phía Vân Lam sơn.
- Vẫn đang trong lúc đàm phán quan trọng, tên Lục Minh đáng chết kia lại đang đi làm loạn?
Bây giờ hắn không có thời gian suy nghĩ về việc Lục Minh tự ý hành động, việc làm sai lầm này để sau này khiển trách cũng không muộn. Bây giờ hắn chỉ hi vọng Lục Minh không ra tay với người của Bất Hủ tông, như vậy còn tốt một chút. Trái lại cục diện ngày hôm nay sẽ tiến triển như thế nào, hắn cũng không dám chắc.
Bởi vì bây giờ việc gì cũng đều có thể hễ động là liên lụy toàn thân!
Bất Hủ tông có thể tiêu diệt Long Thần môn, ngộ nhỡ trực tiếp ra tay giết chết Lục Minh…
Nghĩ tới đây, Tư Đồ tu năng lập tức gia tốc nhanh hơn.
Đúng vào lúc này, cảm tri vốn đang định thu trở về đột nhiên lướt qua đỉnh Lam Vân sơn, cảm nhận được trên không có hai luồng khí tức đang không ngừng rơi xuống, khí tức của một người rất quen thuộc, sờ không được, nhìn không ra, chính là Ôn Bình tông chủ Bất Hủ tông gặp ngày hôm ấy.
Còn có một người, khí tức cũng rất xa lạ.
Nhưng cỗ khí tức này, rất hiển nhiên không thần bí như khí tức của Ôn Bình, người này tuyệt đối là cường giả Trấn Nhạc thượng cảnh!
Lần trước đi Vân Lam sơn, hắn muốn gặp cường giả sau lưng Bất Hủ tông, nhưng nghĩ đủ mọi cách cũng không thể nào gặp được. Hôm nay trong tình huống này mà gặp được họ. Điều này có nghĩa là việc này rất có khả năng liên quan tới Bất Hủ tông.
Trong lòng Tư Đồ tu năng liền trở nên lo lắng, đang muốn tăng tốc bộ pháp bên ngoài thành.
Thật sự là sợ điều gì thì điều đó tới!
…
Cũng vào lúc này, thiên dược động đệ nhị cơ cảnh ở giữa mỗi hỏa trụ hình thành nên bức tường lửa, lúc này đều giống như làn sóng biếc, bập bềnh lên, lấy trung tâm của bức tường lửa thành điểm tròn tản ra bên ngoài, hỏa diễm không còn hướng lên trên nữa.
Theo đó, mỗi mặt của bức tường đột nhiên nhô ra một cây hỏa đằng khổng lồ, phóng tầm mắt ra chí ít cũng phải có tới hai ba mươi cây. Mỗi cây hỏa đằng sau khi đâm ra từ bức tường lửa, giống như mọc thêm hai mắt trực tiếp xông tới Loan Nguyệt hai người.
Trước sau đều có!
Loan Nguyệt hai người tránh cũng không tránh nổi, chỉ có thể liều mạng.
Thấy vậy, hai người vội vàng dựa lưng vào nhau, đem phía sau giao cho người tin tưởng nhất. Dưới sự rung động của mạch môn, hai người không ngừng phô diễn ra những mạch thuật đang bị hỏa đằng đánh úp tới, nhưng bất kể là mạch thuật gì đánh ra, gặp phải hỏa đằng đều bị dập tan.
- Làm sao bây giờ, mạch thuật của chúng ta chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản hỏa đằng?
Nhìn mạch thuật của chính mình bị mấy cây hỏa đằng dập tan, Hắc Sơn vốn là một Trấn Nhạc cảnh sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Cùng lúc, Loan Nguyệt cũng không ngừng giải phóng ra mạch thuật, thấp giọng nói:
- Vậy cũng không dược dừng lại, dùng tất cả sức lực nhanh chóng để giải phóng mạch thuật.
Phẩm cấp mạch thuật mà Loan Nguyệt hai người tu luyện không thấp, cảnh giới tu luyện cũng không thấp, nhưng đối diện với hỏa đằng đệ nhị cơ cảnh, đồng nghĩa là hàng chục người Trấn Nhạc cảnh đang cùng lúc tấn công bọn họ, sự phản kháng của hai người quả thực không còn chút sức lực nào.
Trí mạng nhất, còn phải xuất từng chiêu mạch thuật ra, thuộc về kiểu đơn nhất công kích. Nhưng lưu phái mạch thuật là có thể chồng lên, hơn nữa còn có thể hỗ trợ lẫn nhau. Dưới sự gắng gượng của mạch môn nó sẽ mạnh mãi không suy.
Loan Nguyệt hai người không ngừng phóng thích ra cao phẩm cấp mạch thuật, mặc dù mạch thuật có thể không ngừng hấp thu mạch khí ngưng tụ mạch thuật, nhưng sẽ lại tiêu hao lực lượng linh thể nhanh hơn. Trái lại đối diện, một mực giữ vững việc cân đối tiêu hao có đánh mười năm nửa tháng cũng sẽ không vấn đề gì.
Loan Nguyệt hai người biết, đây là vật đủ trí mạng, nhưng hiện tại thiên dược động đệ nhất cực cảnh thậm chí là đệ nhị cơ cảnh đều đã phát huy ra. Hai người hỗ trợ lẫn nhau, phòng ngự, công kích gần như đánh đâu thắng đó. Do vậy hai người họ chỉ có thể làm là không ngừng phóng thích mạch thuật, tiêu hao năng lượng để ngăn cản hỏa đằng, trước hết phải đảm bảo hai người không bị tách ra.
Hễ bị tách ra, thì phía sau hai người không có ai bảo vệ, hỏa đằng nhất định sẽ không ngừng công kích vào những nơi mà họ không thấy. Vậy thì thắng bại rất có thể sẽ được phán định chỉ trong chốc lát, không thể kéo dài tới khi người của Bất Hủ tông kéo tới.
Khi đó, kiên trì chính là một loại xa xỉ.
Không chết, cũng đã chỉ là một khát vọng.
Lục Minh thân kinh bách chiến, sao lại không nhìn ra được mưu đồ cuả hai người, không ngừng dùng lời nói để quấy nhiễu hai người:
- Đừng dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại nữa, ta chỉ sử dụng mạch thuật bình thường, hai người các ngươi cũng không phải là đối thủ, huống hồ là lưu phái mạch thuật. Đóng mạch môn, đầu hàng, Tư Đồ tu năng đại nhân còn có thể sẽ tha cho các ngươi một mạng.
Ngoại trừ việc quấy nhiễu bằng lời nói, hỏa đằng cũng không ngừng công kích khoảng không gian giữa hai người, như thế phòng ngự cũng không được thuận lợi.
Vừa rồi, một hai cây quấy rối cũng không có tác dụng gì.
Cho nên lúc này Lục Minh đang muốn tăng thêm vài cây.
Lúc năm cây hỏa đằng ở phía trước hỏa đằng khác đang xông lên về phía Loan Nguyệt, chuyển chiến đánh về phía bên trái Loan Nguyệt. Tình hình bên Hắc Sơn cũng không khá hơn là mấy, hỏa đằng ở phía trước không ngừng tấn công, điều này khiến hắn trở nên luống cuống tay chân, lúc này bên phải lại có thêm năm cây hỏa đằng lao tới.
Nếu muốn ngăn lại, hai người chỉ có thể cùng lúc phóng thích mạch thuật.
Phía sau lưng chính là khe hở!
Loan Nguyệt thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ tình thế không ổn, vội vàng nói:
- Chuyển!
Hắc Sơn gật gật đầu, cơ thể bắt đầu chuyển động theo Loan Nguyệt, hai người đã tới cực hạn, tư thế vừa rồi đứng không vững nữa, nhưng ngay khi bắt đầu chuyển động phóng thích mạch thuật. Như thế khiến hai người đang ở thế yếu đột nhiên mạnh lên rất nhiều.
Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa là linh thể đang bị tiêu hao càng lớn.
Vừa rồi có lẽ còn có thể chống đỡ được một phút đồng hồ.
Tình thế bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ khoảng 500 lần hít thở.
Nhưng bây giờ còn suy nghĩ nhiều tới chuyện đó làm gì, chỉ cần không bị tách ra, bất kể là thủ đoạn gì cũng không tiếc.
- Muốn chết!
Lục Minh thấy vậy, giận dữ giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, hét lớn một tiếng, ngoắc ngón tay về phía năm người bên cạnh, ra hiệu cho năm người có thể hành động rồi:
- Đã không đầu hàng, vậy thì chết đi!
Lời vừa thốt ra, nét mặt của Loan Nguyệt hai người vốn còn đang nghiêm nghị, lúc này đột nhiên trong ánh mắt lướt qua một tia tuyệt vọng. Chính lúc nhìn thấy vóc dáng đứng quan sát của năm tên Trấn Nhạc Cảnh cường giả, mạch môn phát ra âm thanh rung động.
Đây là dấu hiệu của việc chuẩn bị phóng thích mạch thuật!
Loan Nguyệt dự đoán chừng 500 lần hô hấp lập tức về 0, rồi biến thành 50 lần hô hấp.
- Cùng nhau đi chết đi!
Dứt lời, Lục Minh lạnh lùng nhìn Loan Nguyệt hai người, khóe miếng khẽ nhếch lên, không khỏi quay đầu lại nhìn Hạ Kim. Dù sao trận chiến này cũng vì Hạ Kim, vì hắn diệt trừ kẻ địch nguy hiểm.
Không ngoài dự tính, là người của Hạ gia, Hạ Kim lúc này rất vui mừng và đắc ý, khóe mắt lóe lên một tia điên cuồng.
Cũng chính vào lúc này, một thanh âm cực lớn vang lên!
Ầm!
Giống như thiên thạch rơi xuống mặt đất!
Bên cạnh hắn đột nhiên tóe lên một lượng lớn đất đá, giống như một trận mưa to ập tới hắn.
Đột nhiên xuất hiện sự biến hóa khíên Lục Minh theo bản năng vội lùi ra sau, cách vị trí ban đầu rất xa, mà sau đó liền nghe thấy tiếng kêu đau ở phía trước. Nhưng thanh âm ấy đều rất ngắn, giống như trong nháy mắt liền biến mất.
Lúc cảm tri vừa lục soát, sắc mặt của Lục Minh đột nhiên thay đổi – năm tên Trấn Nhạc Cảnh bỗng biến mất ba tên.
Cũng chính vào lúc đang dò xét, thì lại một tên biến mất.
- Cái gì?
Lục Minh hoảng hốt, lần đầu tiên thất kinh, hơn nữa còn cảm thấy sợ hãi. Trấn Nhạc Cảnh giống như con kiến bị người ta giết chết, điều này có nghĩa là trong mắt đối phương còn không mạnh bằng con kiến.
Lập tức, một suy nghĩ trong đầu liền vụt lên.
Lui!
Nhanh chóng rút lui!
Chính vào lúc ý niệm này xuất hiện trong đầu, thì khí tức của sinh mệnh cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất. Cát bụi trong phi trường, có một cỗ khí tức đột nhiên lao tới hắn, tốc độ nhanh tới mức khiến tim hắn trở nên nguội lạnh.
- Trấn Nhạc thượng….
Thanh âm sợ hãi bỗng im bặt, Lục Minh liền cảm thấy mặt mình giống như bị cả một ngọn núi va vào, hai mắt tối lại, cả cơ thể mất kiểm soát mà bay ra xa, lao vào trong khu rừng rậm.
Vào lúc này, thiên dược động mạch thuật cũng phát sinh biến hóa, Loan Nguyệt hai người mồ hôi đầm đìa lưng tựa lưng vẫn đứng tại đó, nhìn hỏa đằng dần tiêu tán, cuối cùng sắc mặt cũng nở ra một nụ cười, và sau cùng là ngồi bệt xuống đất.
- Cuối cùng cũng sống rồi!
Hai người cùng đồng loạt phát ra một tiếng cảm thán.
Có thể nói như thế, chỉ cần cường giả Bất Hủ tông đến muộn mười lần hô hấp, thì dưới sự công kích của mạch thuật thiên dược động cùng với năm tên Trấn Nhạc hạ cảnh thì hai người bọn họ coi như đi đời nhà ma, cùng Hắc Vũ đi xuống suối vàng.
Liên tục không ngừng phóng ra cao phẩm cấp mạch thuật thì ai chịu nổi.
Cũng may, cường giả Bất Hủ tông xuất hiện kịp thời.
Theo đó, thanh âm của Ôn Bình xuất hiện.
- Long trưởng lão, đem những tên Trấn Nhạc trung cảnh chưa chết lại đây, ta đi xem tình hình thương vong ở thành biên thế nào trước đã.
Lời vừa dứt, Ôn Bình từ dưới chân Vân Lam chậm rãi đi tới đống hoang tàn ở phía tường thành, đang định quan sát kĩ tình hình tai họa liền nhìn thấy một thân ảnh ở trên gác mái đang nhanh chóng hướng về đây, Ôn Bình tập trung ánh mắt, chính là Tư Đồ tu năng!