- Chân Long hồ.
Biểu cảm của Hạ Kim nhất thời cứng lại!
Nụ cười vừa rồi ngay lập tức không còn nữa, phản xạ có điều kiện của cơ thể đột nhiên lùi ra sau, lùi về phía sau Lục Minh cùng với sáu người còn lại. Một tay để lên vai Lục Minh, giống như thể lúc nào cũng có thể đẩy về trước, sau đó hắn có thể điên cuồng chạy về phía sau.
Thấy thế, sáu người phía sau Lục Minh vội vàng đứng về phía trước Hạ Kim, tạo thành một bức tường người, cẩn thận đề phòng xảy ra việc ngoài ý muốn.
Nhìn thấy xung quanh phòng thủ kiên cố như vậy, Hạ Kim đột nhiên chỉ về Loan Nguyệt ba người:
- Sớm đã biết các ngươi có gì đó không ổn, quả nhiên là như vậy! muốn tính kế với bổn thiếu gia, đừng mơ!
Nói xong, trong lòng Hạ Kim liền thổn thức.
Cũng may, cũng may! Lần này mang theo bảy người, nếu không rơi vào bẫy của Tiềm Long tông chỉ dựa vào sức lực một mình hắn thì có lẽ hôm nay không những không bắt được gà mà còn mất thêm nắm gạo.
Bách Niệm Hương bị bắt thì cũng bị bắt rồi, bản thân cũng không có danh khí gì, chỉ dựa vào bản thân hắn có một người phụ thân giỏi, đơn giản chỉ là niềm vui hư danh. Nếu như hắn bị bắt, dựa vào thanh danh của hắn trong thanh niên tài tuấn ở Thiên Địa hồ lúc này, cứ cho là được phụ thân chuộc ra một cách an toàn, nhưng sau này cũng sẽ phải chịu sự chê cười của cả Thiên Địa hồ.
Quả thực hắn chịu không nổi sự ủy khuất này.
Lục Minh không quay đầu lại nhìn Hạ Kim, chỉ là trong đầu không tự chủ mà hiện lên hình ảnh của Hạ Kim vừa thông minh lại nghịch ngợm. Hạ Kim càng như vậy thì hắn lại càng chuyên tâm! Toàn bộ cơ thể bắt đầu căng cứng lại, hai chân đã phát lực, phần cơ bắp sau lưng cũng theo đó mà co rút lại, lúc hai tay nắm lại mạch khí của Thiên địa gian đã tụ hội trên người hắn.
Khởi động mạch môn, ngay lập tức có tác dụng!
Loan Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, vô lực cười nói:
- Các ngươi làm sao vậy?
Loan Nguyệt rất rõ lúc này tuyệt đối không thể tiếp lời, càng không thể giải thích điều gì.
Giải thích chính là che dấu.
Vì vậy nàng lựa chọn phản vấn.
Chỉ là phản vấn lúc này, hiển nhiên là có chút vô cùng lực.
Lục Minh hỏi:
- Ta đã sớm nghĩ tới, Bách Niệm Hương là một nữ tông chủ xuất hiện tại Thương Ngô thành, Thương Ngô thành không thể không tồn tại ai để thay thế Tiềm Long tông. Ba vị, xưng danh đi, ta Lục Minh rất muốn làm quen với ba vị diễn viên thích giả vờ giả vịt này.
Ba người này, hiển nhiên là chó ngáp phải ruồi mà đụng phải bọn họ.
Còn có phải giống như lời Hạ Kim nói không, đối diện tính toán với hắn, hắn không quan tâm, hơn nữa Lục Minh cảm thấy không đến mức ấy. Nếu như có bẫy, tại sao lại chỉ có mỗi hai Trấn Nhạc Cảnh. Không những vậy, còn đem theo tiểu lâu lâu bán bộ Trấn Nhạc như tự dâng đến cái chết vậy.
Còn nữa, Tư Đồ đại nhân vẫn còn ở trong thành, Tiềm Long tông sao dám cả gan làm loạn như vậy.
Hắn muốn biết ba người kia là người như thế nào, chỉ là hắn không vui vì sự xuất hiện trùng hợp này của ba người, làm hại hắn bõ công dùng tám gốc ẩn thần thảo, tổng giá trị cũng lên tới mấy trăm bạch tinh.
Loan Nguyệt liên tục lắc đầu, dùng thái độ và tư thế khúm núm, mở lời nói:
- Có phải mấy vị đây hiểu nhầm gì rồi không? Chúng ta chỉ là người từ hồ khác tới đầu nhập cho Bất Hủ tông mà thôi, nếu như có điểm nào mạo phạm, chúng ta có thể ngồi lại với nhau từ từ nói chuyện, ta tin nhất định có thể giải thích rõ ràng.
- Còn tiếp tục giả bộ!
Lục Minh khẽ quát một tiếng, sau đó quay đầu liếc mắt với Hạ Kim:
- Không Phi Bạch, Dực Vĩnh Phong, hai người các ngươi bảo vệ Hạ thiếu gia. Những người khác cùng ta bắt lấy ba tên có ý đồ làm tổn thương thành viên Tiềm Long tông thân truyền đệ tử của Tư Đồ đại nhân, đem về giao cho Tư Đồ đại nhân xử lý.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Thanh âm chấn mạch nương theo ba tiếng vang tận mây xanh, tam mạch môn Lục Minh liên tiếp mở ra, mạch khí như lớp sương màu đỏ nháy mắt nhộn nhạo lên, khiến cho Thương Ngô thành lập tức như được thắp sáng.
Trấn Nhạc trung cảnh!
Cảm nhận được cỗ khí tức phong tỏa của ẩn thần thảo đột phá ra, sắc mặt của Loan Nguyệt ba người lập tức biển ảo, ngay tức khắc lùi về sau. Mạch môn mặc dù cũng mở ra theo cũng trở thành ba mạch môn nhưng sự khác biệt có thể nhìn thấy rõ, hai Hạ Cảnh đối mặt thế nào với một vị Trung Cảnh?
Huống hồ còn có bốn người.
Bốn người kia cũng là Trấn Nhạc Cảnh!
- Hiểu lầm, hiểu lầm!
Loan Nguyệt vừa lùi về sau, vừa giải thích:
- Ba người chúng ta thực sự là không hề có chút ác ý nào với Hạ Kim. Ba người chúng ta chỉ là giúp Bất Hủ tông dò thám, đề phòng một số người có mưu đồ muốn làm loạn.
Lục Minh nghe xong liền cười, nói:
- Vậy các ngươi mở mạch môn làm gì?
Hắn không quan tâm lí do của đối phương là gì, tóm lại, khiến hắn công cốc sử dụng tám cây ẩn thần thảo. Nếu là người của Bất Hủ tông thì hắn chỉ có thể để đấy.
Nhưng đối phương là Tiềm Long tông, là kẻ thù của Tư Đồ đại nhân và Hạ Kim, vậy còn có gì để nói nữa.
Tùy tiện đổ tội hại người, đợi nguôi giận rồi nói tiếp!
Thiên dược động. Đệ nhất cơ cảnh!
Mạch môn theo đó chấn động một lần, từng hỏa trụ từ dưới đất chui lên, chỉ một thoáng lửa bỗng cháy mạnh vụt lên trời, chiếu sáng cả một vùng trời. Những hỏa trụ này ngay lập tức nhốt Loan Nguyệt ba người lại. Thoạt nhìn, giống như xây nên một trường đấu giác, muốn ra ngoài duy chỉ có đứng ở cuối cùng.
- Thiên dược động!
Loan Nguyệt ba người nhìn lối thoát xung quanh đã bị phong tỏa, sắc mặt có chút khó coi. Lúc vừa nghĩ tới mạch môn này là gì thì trong lòng càng thêm khủng hoảng. Đường đường là Huyền cấp thượng phẩm, lại dọa không nổi hắn, Tiềm Long tông không phải không có, nhưng thiên dược động ba từ này thì không giống.
Lưu phái mạch thuật uy danh hiển hách, hắn tiêu biểu cho đỉnh phong của một mạch thuật lưu phái!
Đại diện cho đỉnh phong huyền cấp mạch thuật!
Lúc này, ba người cuối cùng cũng biết người ở phía trước mặt là ai.
Lục Minh!
Tâm phúc của Tư Đồ tu năng!
Duy chỉ có tâm phúc mới có được Tư Đồ Đồ tu năng truyền thụ cho “bí thuật” gia tộc.
Cái lồng giam lửa này chỉ là đệ nhất cơ cảnh.
Nghe đồn, thiên dược động tổng cộng có bốn cơ cảnh, Tư Đồ tu năng có thể từng thể hiện việc hắn chống lại được bán bộ địa vô cấm cường giả.
Loan Nguyệt nhìn về Hắc Sơn, Hắc Vũ hai người biểu cảm liền ngưng tụ:
- Bây giờ phải làm thế nào?
Nàng không còn cách nào nữa.
Hắc Vũ vội nói:
- Kiên trì, chỉ cần đợi được đại sư, tiểu thư phát hiện ra động tĩnh nhất định sẽ đến cứu chúng ta!
Hắc Sơn vội vàng gật đầu:
- Đúng, kiên trì lên!
Hai người cùng nói cố gắng, nhưng lúc nhìn ra xung quanh, trái tim kiên trì kia lại kiên trì thế nào đây.
Loan Nguyệt nói:
- Trước tiên chúng ta phải tập trung lực lượng để vượt qua hỏa lao này, tập trung sức mạnh của ba người, chắc sẽ có thể rung chuyển nó. Chỉ cần lao ra được “lồng giam” này mới có thể tranh thủ được nhiều thời gian hơn cho chúng ta.
Hắc Vũ hai người gật đầu, không còn thời gian để suy nghĩ, trực tiếp xuất ra chiêu thức lực bạo phát cao nhất của mình. Loan Nguyệt xuất chiêu, một cây trường đằng màu đỏ xuất hiện trên không trung, nhúc nhích, hướng về phía hỏa trụ. Mặc dù uy thế không nhỏ nhưng so với hỏa trụ phóng lên trời thì nó vẫn có chút thế đơn lực bạc.
Theo đó, đuổi theo mạch thuật của Hắc Vũ, Hắc Sơn hai người.
Hắc Vũ hóa thành con cá khổng lồ dài trăm mét, lộ ra phần cơ thể đen kịt, ánh mắt của yêu tộc hung hãn kia bỗng nhiên hiện ra. Dưới hai con mắt, màu đen của vảy cá trong màu đỏ thẫm của lửa phản chiếu ra từng đốm hào quang, vô số những sắc đen của vảy cá bị ánh sáng của lửa chiếu vào đang động lên, hội tụ về phía đầu.
Là yêu tộc, điều mạnh nhất không phải là mạch thuật mà là yêu thể và yêu tộc thần thông.
- Hám sơn!
Thần thông này của hắn nếu là Trấn Nhạc Cảnh ở Cảnh giới thì có thể trực tiếp mà làm đắm một hòn đảo từ dưới nước.
Lực bạo phá của Bán bộ Trấn Nhạc cảnh cũng có thể nói là khủng khiếp.
Có yêu tộc thần thông của Hắc Vũ, Hắc Sơn lại không cảm thấy đủ, cùng lúc đó cũng phát huy ra mạch thuật mạnh nhất lực bạo phát của mình. Hai tay nắm chặt, chỉ là khi một quyền đánh ra không nhanh cũng không chậm, nhưng sau quyền này, đột nhiên một chiếc gai nhọn màu đen đâm từ dưới chân lên.
Sau khi đã đuổi kịp Hắc Vũ, bắt đầu nhanh chóng tuyên truyền, mang theo một cỗ gió lốc cùng lúc đó với ba người đánh về phía một hỏa trụ.
Oành!
Thanh âm vang lên như sấm đinh tai nhức óc.
Một chiêu đánh xuống, toàn bộ Thương Ngô thành bất kể già trẻ gái trai đều bị tỉnh giấc.
Cách chiến trường vẫn còn phải tới hàng trăm mét tường thành. Sóng dư sinh ra từ một chiêu như vậy trực tiếp làm xói lở. Là điểm trung tâm của lực bạo phát, một cái hố lớn ở hỏa diễm, đầy khói bụi cũng dần xuất hiện. Loan Nguyệt, Hắc Sơn hai người đứng ở đó, sắc mặt lộ ra một cỗ chờ mong, nhưng theo ngọn lửa, lớp bụi dày ngày một mỏng đi, sắc mặt hai người ngày một trở nên khó coi.
Hỏa trụ, vẫn sừng sững ở đó.
Ngược lại về phần Hắc Sơn thì ngã dưới hỏa trụ, không có động tĩnh.
Thanh âm của Lục Minh theo đó truyền tới, trực tiếp đem trái tim vốn đã không kiên định bỗng nhiên đập mạnh một vòng, làm cho lung lay.
- Một con đâm chết, đầu của yêu vật này còn có hố sao?
Lục Minh cười.
Hạ Kim ở phía sau cùng cười càng lớn tiếng hơn, xuyên qua ánh lửa có thể nhìn thấy hắn đang ôm bụng cười:
- Tiềm Long tông, toàn một lũ ngốc!
Loan Nguyệt và Hắc Sơn hai người nhìn di thể của Hắc Vũ, rồi lại nhìn đám người Lục Minh, sự tức giận trên khuôn mặt hóa thành ý chí chiến đấu. Hắc Vũ đã hi sinh tính mạng vì hai người họ, mối thù này bắt buộc phải trả, trước khi báo thù nhất định phải kiên trì. Hi vọng xa vời lao ra, tiếp theo sẽ là trận chiến sinh tồn.
Chỉ hi vọng vừa rồi có thể đánh thức tiểu thư trong mộng và Tử Nhiên đại sư.
- Kiên trì!
Hai người cắn răng khẽ lên tiếng, sau đó xoay người cùng nhau sánh vai, Trấn Nhạc hộ giáp theo đó đi cùng thân thể, nhìn thẳng vào ba người.
- Kiên trì, các ngươi dựa vào cái gì để kiên trì!
Mạch môn của Lục Minh lại một lần nữa rung lên, vầng sáng màu đỏ “thiên dược động- đệ nhị cơ cảnh”
Lời vừa dứt, giữa mỗi hai hỏa trụ, một cỗ bạo động dị thường bỗng nhiên truyền đến, theo đó hừng hực bốc cháy, hình thành lên một bức tường lửa kín. So với bức tường vô hình vừa rồi càng khiến cho Loan Nguyệt hai người trong lòng cảm thấy căng thẳng, không tự chủ mà sát lại gần nhau hơn.
Nhìn từ phía ngoài, lồng lửa vừa rồi đã trở thành một cái thùng tròn lớn.
Chỉ là, cái thùng này không phải để đựng nước mà là lửa.
...
Thành chủ phủ.
Động tĩnh cực lớn, hỏa diễm ngút trời khiến đám người Hoàn Thành ngay lập tức tỉnh giấc, mặc khôi giáp, lập tức tập kết quân đội hướng về phía chiến đấu. Nhưng, không phải bọn họ đi chống lại kẻ thù bên ngoài, động tĩnh lớn như vậy, Hoàn Thành đều không thể chắc chắn được rằng ai đang đánh nhau.
Điều bọn họ cần làm là nhanh chóng đi cứu người, đồng thời sơ tán dân trong thành.
Bên trong đống hoang tàn, một người đàn ông mặc ngân giáp đi tới trước Hoàn Thành, đôi mắt mang theo một chút bối rối, nói:
- Thành chủ, chính vào lúc nãy, tường thành nam đã không còn nữa, đường đi cũng bị phá hủy mấy cái. Số người thương vong đang được thống kế, nhưng cũng may tường thành mất đi một ít lực chấn động, cư dân trong thành chắc không thương vong nhiều, chỉ là mấy trăm tướng sĩ thủ thành đều bị tường thành chôn một chỗ rồi.
Sắc mặt của Hoàn Thành ngưng trọng, ngữ khí cũng không còn mạnh mẽ như thường ngày:
- Sơ tán cư dân trong thành, hướng sát về phía Bất Hủ tông…Ôn tông chủ, sẽ cho người ở ngoài thành nợ máu trả bằng máu.
Nói xong, Hoàn Thành trực tiếp cởi khôi giáp, cảm giác nhanh chóng được phóng ra, chạy như điên cuồng về phía tiếng khóc ở đống hoang tàn.
Một tay tóm lấy một cây cột, tay còn lại kéo những tấm gỗ, cột gỗ khác có thể sẽ bị lún xuống.
Binh sĩ ở xung quanh nhìn thấy liền vội vàng đi tới giúp đỡ, từng chút từng chút một di dời căn nhà nhỏ đang đè lên người một tiểu nữ hài.
Cả mặt đứa trẻ đều là máu, ngồi xổm ở một góc tường khóc nức nở, lúc nhìn thấy Hoàn Thành thì lại càng khóc lớn hơn.