Nghe được câu nói này, hai mắt Lục Minh lập tức lóe lên sự khát vọng.
Chỉ là, trong đêm tối, nó không đáng để mắt đến.
Cho dù người được đề cử không đại biểu rằng nhất định có thể trở thành ngân cấp chủ sự, nhưng vẫn như cũ là một cơ hội tuyệt vời. Cái thứ đồ vật như cơ hội này, trong cả một đợi cũng khó có thể gặp được một lần. Cường giả Trấn Nhạc cảnh của Thiên Địa hồ không nhiều tuy nhiên cũng không ít, cái danh ngạch của người đề cử này, có bao nhiêu Trấn Nhạc cảnh đều muốn liều mạng nghĩ cách để có được.
Đã có sự hứa hẹn của Hạ Kim, dù Hạ Kim không trả tiền cho sự tiêu hao của Ẩn Thần thảo, cho dù lại phải lấy thêm mấy cọng Ẩn thần thảo ra, đều có thể chấp nhận được.
Đương niên, đây cũng chỉ là giả thiết.
Ẩn Thần Thảo, giá trị xa xỉ không cần phải nói, có thể lấy được bảy tám gốc đã là cơ hội trời ban rồi.
Sau khi có được Ẩn Thần thảo, Hạ Kim vội vàng dặn dò đám người sau lưng, đồng thời bản thân cũng nhét một gốc vào trong miệng, lớn miệng mà nhai nuốt:
- Ăn nhanh lên, thời gian không đợi người.
Sáu người sau lưng và Lục Minh cũng theo đó nhét Ẩn Thần Thảo vào miệng, trong đêm tối dưới tường thành bắt đầu nhai nuốt, âm thanh nhai nuốt vang lên bên tái mấy người đó, cũng may tiếng côn trùng kêu và tiếng thú gầm đã át đi tiếng nhai của bọn họ. Sau khi ăn Ẩn Thần Thảo vào bụng, tám người đồng thời nảy sinh một số thay đổi.
Khí thế, khí tức theo đó từ từ yếu đi, giống như ngọn nến sắp cháy hết vậy.
Đến cuối cùng, âm thanh bước đi của tám người cũng hoàn toàn biến mất.
Hạ Kim thỏa mãn gật gật đầu, đối với Lục Minh biểu hiện một chút tán thưởng. Lục Minh cũng cao hứng, Ẩn Thần Thảo tiến vào bụng, ngay cả khi hắn phóng ra cảm nhận cũng hoàn toàn không cảm giác được khí tức của ngừoi bên cạnh, càng không nói đến người của Bất Hủ Tông, bọn họ cách nơi này cả trăm, nghìn trượng.
Theo đó, tám người đồng thời tiến lại gần núi Vân Lam.
Tám người yên lặng đi qua thành lầu, trên đỉnh đầu là trăm tên thủ vệ đang đứng cầm thương, bên cạnh bọn họ còn có yêu vật mãnh thú có thể nghe được động tĩnh nhỏ nhất ở cách xa nghìn trượng, nhưng bọn họ căn bản không nghe thấy bất kỳ động tĩnh từ đám người Hạ Kim phát ra dưới mí mắt bọn họ.
Rất nhanh, tám người đã đến chân núi Vân Lam.
Không nói gì, tám người không hẹn mà cùng đâm đầu vào trong rừng, hướng lên núi mà đi. Thân thể của bọn họ xẹt qua nhánh cây, kích thích lá cây, cỏ dại, nhưng chúng nó không phát ra bất cứ tiếng động nào. Xung quanh tám người, tất cả các tiếng động đều giống như mất tích vậy.
Tám người không khỏi cùng lúc đẩy nhanh cước bộ, cảm nhận cũng theo đó không kiêng dè gì mà phát tán ra ngoài.
Ẩn Thần Thảo,
Đã có thể che giấu thân thể, âm thanh, còn có thể che giấu cảm giác.
Cho nên mới gọi là ẩn thần.
Mà không phải là tàng hình.
Nhưng cảm giác vừa mới phóng thích này, tay của tám người vừa mới ngăn cản nhánh cây sum xuê trước mắt, nhưng tay lại bỗng nhiên lại trống không.
Cơ thể theo đó mà mạnh mẽ nghiêng một bên, dường như bị ai đó đẩy một cái, tám người đồng thời dừng ở dưới chân núi, cái nơi lúc nãy vừa mới lên núi. Lục Minh thất thần, nhìn con đường quen thuộc trước mắt, và ngọn đuốc sáng trưng quen thuộc ở thành lầu cách không xa kia, tự nói một tiếng,
- Không thích hợp!
Hắn không ngốc, không có khả năng đi đoán bản thân mình đi nhầm đường, sau khi ở trong rừng lạc đường không cẩn thận lại đi xuống đây.
Luôn đi lên núi, đi lên phía trên, sao lại sau khi lạc đường lại đột nhiên qua về chân núi chứ.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên có người chọt chọt hắn, Lục Minh có chút mất kiên nhẫn mà nói một câu,
- Có gì đáng hoảng sợ đâu chứ!
Hạ Kim cũng thế, sau khi bị người bên cạnh chọt hai cái, cũng phát ra một tiếng gầm,
- Không có chuyện gì đừng có động tay động chân, miệng bị câm rồi sao?
Hai người đồng thời nhìn sang hai người bên cạnh, ánh mắt lập tức đông lại.
Ba người Loan Nguyệt, Hắc Vũ, Hắc Sơn đang đứng ở hai bên trái phải nhìn chăm chăm bọn họ
Mười mấy đôi mắt, thẳng thắn nhìn vào.
Còn có chớp chớp.
Hạ Kim thấy thế, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, trong lòng vô cùng lúng túng.
Ẩn Thần Thảo, quả thật có thể ẩn nấp rất nhiều thứ, có thể làm cho Trấn Nhạc thượng cảnh trong khoảng thời gian nhất định không cảm giác được sự tồn tại của bọn họ, Ẩn Thần Thảo lại không thể đem cơ thể bọn họ hoàn toàn ẩn giấu đi.
Người ở trước mắt, chỉ cần mắt không mù, vẫn có thể nhìn thấy được.
Lục Minh nhìn ba người, khí tức của Trấn Nhạc cảnh đập vào mắt, điều này khiến Lục Minh có chút đau khổ rồi.
Tám gốc Ẩn Thần Thảo lãng phí rồi!
Cái chân núi này sao lại xuất hiện Trấn Nhạc cảnh? Chỉ là đau khổ thì đau khổ, vẫn là nhanh chóng mạnh mẽ trấn tĩnh lại, dù sao hiệu quả của Ẩn Thần Thảo vẫn còn, đối diện vẫn không cảm giác được cảnh giới của bọn họ, rất có khả năng chỉ cho rằng là người đi lạc. Theo đó, Lục Minh vội vàng hỏi một câu:
- Các vị có chuyện gì sao?
Nói xong, chợt nghe Hạ Kim ở bên cạnh như trút được gánh nặng mà tiếp lời,
- Đi nhiều ngọn núi như thế, cuối cùng cũng đến được Thương Ngô Thành.
Vừa dứt lời, trong lòng Lục Minh đau như dao cắt.
Đây không phải là nơi này không có bạc ba trăm hai(*) sao?
(*)Nơi này không có bạc ba trăm hai: ý chỉ làm những điều ngu ngốc, muốn che giấu chuyện gì đó nhưng lại bị phơi bày ra.
Ở đây còn không lên núi, chính là đụng phải Trấn Nhạc cảnh của Bất Hủ Tông rồi, lại muốn lên núi chắc là không có khả năng rồi, hành động của tối nay cơ bản có thể tuyên bố thất bại rồi.
Chỉ là tám gốc Ẩn Thần Thảo của hắn.
Uổng phí rồi!
Cái này chính là hắn tốn mấy chục năm mới tích góp được đó!
Lúc này ba người Loan Nguyệt mặt đối mặt mắt nhìn mắt, cho dù trong đêm tối, khuôn mặt của Hạ Kim không thấy rõ ràng, nhưng bọn họ lại nhìn một cái là nhận ra Hạ Kim. Về đám người Lục Minh, Loan Nguyệt tuy rằng không biết bọn người đó tên là gì, thân phận là gì, nhưng cũng biết nhất định là cường giả theo chuyến này đến đây.
Nàng đoán được Hạ Kim khẳng định sẽ có hành động, cho nên đêm nay mới cố ý làm hộ vệ tuần tra trở về, dò xét tại xung quanh núi Vân Lam.
Không nghĩ đến thật sự bắt được đám người Hạ Kim.
Chẳng qua là nàng cũng chỉ có thể giả vờ không nhận ra.
Đối phương người đông thế mạnh!
Ba người Tiềm Long tông bọn họ ở đây, không phải vạn bất đắc dĩ, ba người bọn họ không thể ra tay.
Chỉ là, khí tức của tám người đều không có, điều này rất kỳ lạ. Hơn nữa hình như bọn họ vừa đi ra từ trong rừng nhưng lại không có tiếng của lá cây, của nhánh cây, đứng ở đây lại giống như hòa nhập vào bóng đêm. Ba người Loan Nguyệt ngay lập tức nhớ đến, đám người này khẳng định là đã ăn cái thiên tài địa bảo gì đó rồi.
Về phần là cái gì, bọn họ không biết.
Dù sao ba người cũng không phải linh thiện đại sư.
Nhưng bọn họ biết cái loại thiên tài địa bảo này giá cả rất xa xỉ, thời gian có tác dụng cũng có hạn.
Không thể động thủ, nhưng nhất định muốn nghĩ cách để thời gian dược hiệu qua đi, nếu không bọn họ có khả năng sẽ lại lên núi.
Mê trận của Bất Hủ Tông rất mạnh, nhưng khó chắc ngỗ nhỡ!
Loan Nguyệt vội vàng thuận theo lời của Hạ Kim mà nói,
- Mấy vị là từ đâu mà đến?
Trong lòng Hạ Kim nhất thời vui mừng, theo đó nói:
- Một cái tiểu thành ăn bữa nay lo bữa mai, một lời khó nói hết, chẳng qua may là đến được Thương Ngô Thành.
Những ngày này, hắn ở trên đường nghe được có người cảm khái như thế, dứt khoát bê toàn bộ mang qua.
Loan Nguyệt mỉm cười:
- Một lời khó nói hết, xem ra yêu vật của nơi các bạn đến rất hung hãn. Thương Ngô Thành tuy rằng không phải là thành lớn gì, chẳng qua chúng ta có thể đến, thiết nghĩ cũng biết được rất nhiều chuyện. Thương Ngô Thành bây giờ có chỗ dựa là Bất Hủ Tông, những cái khác có thể không đảm bảo được, nhưng nhất định có thể đảm bảo sự yên ổn cho dân chúng.
Hạ Kim nghe thấy Loan Nguyệt tán thưởng Bất Hủ Tông như thế, trong lòng xẹt qua một chút khinh thường, chẳng qua trên mặt vẫn như cũ là mang theo nụ cười, một bên đi về phía Thương Ngô Thành, một bên nói:
- Đúng rồi, không biết ba vị xưng hô như thế nào. Chúng ta lần đầu đến Thương Ngô Thành, thật sự chưa quen thuộc cuộc sống ở đây.
- Không quen? Có cần ta giới thiệu cho ngươi một chút không?
Trong lòng Loan Nguyệt lập tức bắt đầu nhớ về những chuyện nghe được, thấy được trong những ngày tháng ở Thương Ngô Thành, tóm lại là có thể nói bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, kéo thời gian càng lâu càng tốt,
- Vậy thì bắt đầu nói từ thành chủ đi ha. Thành chủ của Thương Ngô Thành tên là Hoàn Thành, cảnh giới không cao, thông huyền cảnh. Chẳng qua dưới trướng có thu nạp rất nhiều cường giả thông huyền cảnh đến từ các nơi, cũng được mười mấy vị. Mười mấy vị thông huyền cảnh, bảo vệ Thương Ngô Thành chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì. Bây giờ phủ thành chủ còn muốn mở rộng ra bên ngoài, vì mở rộng ranh giới Thương Ngô Thành, dù sao trong tương lai người ở đây sẽ rất nhiều…
Loan Nguyệt thao thao bất tuyệt nói, hai người Hắc Vũ cũng dần đần thả lòng rồi, theo đó chêm thêm những thứ mình nghe được, nhìn thấy được. Hạ Kim ở một bên gật đầu đáp ứng, một bên bị dắt đi về phía Thương Ngô Thành, đối với những thứ mà đám người Loan Nguyệt nói ngoài trừ xem thường ra, thì không còn cảm xúc gì khác.
Cảm xúc nhiều nhất, chính là Lục Minh.
Dù sao tám gốc Ẩn Thần Thảo cũng uổng công lấy ra rồi.
Việc này không hoàn thành, chuyện Hạ Kim hứa tất nhiên là không thực hiện.
Khiến hắn đau đầu nhất là, lần này giấu Tư Đồ Tu Năng đi giúp đỡ Hạ Kim, đợi sau khi đi, khí tức chấn động của sau khi ăn Ẩn Thần Thảo sẽ khiến Tư Đồ Tu Năng vừa liếc là đã nhìn ra. Chuyện làm xong, còn dễ nói, gạo sống nấu thành cơm, Tư Đồ Tu Năng nhiều lắm cũng chỉ trách cứ hai câu.
Không làm xong, vậy Tư Đồ Tu Năng sẽ như thế nào, hắn không dám nghĩ.
Điều duy nhất đáng ăn mừng, chính là cường giả Trấn Nhạc cảnh trước mắt tin lời của Hạ Kim, thật sự xem bọn họ là người cầu xin sự sống đến từ bên ngoài thành.
Không đến mức đánh rắn động cỏ, khiến Bất Hủ Tông có phản ứng.
Bên tai, âm thanh của Loan Nguyệt lại tiếp tục vang lên, ánh lửa của cửa thành của đã gần kề rồi,
- Nếu như trên người đủ kim tệ mà nói, có thể trước hết thuê khách sạn, không cần vội mua phòng. Đợi một hai tháng thứ, bên ngoài thành sẽ kiến tạo một số phòng mới, đến lúc đó hắn mua.
Tất cả lời nói của Loan Nguyệt, đều là một chút tiếng phổ thông, nhưng Lục Minh đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Nhìn sang nụ cười trên mặt Hạ Kim, trong lòng lập tức nói thầm. Không thích hợp, hôm đó hắn lên Bất Hủ Tông, người của Bất Hủ Tông đều mặc đồng phục của Bất Hủ Tông.
Ba người này, không có.
Cái này cũng không phải là điểm mà hắn cảm thấy kỳ lạ nhất, dù sao chỉ là đồng phục tông môn mà thôi, đêm khuya muốn mặc chính là mặc thôi, không muốn mặc có thể cởi ra mặc đồ của mình. Giống như Bách Tông Liên Minh cũng có đồng phục, nhưng hắn rất ít khi mặc, chỉ thích mặc áo dài do tự mình đặt may thôi.
Điểm lạ nhất là khẩu âm!
Thiên Địa hồ có kim phiếu thông dụng, tất nhiên cũng có ngôn ngữ thông dụng.
Trước mắt mọi người đều dùng ngôn ngữ phổ thông để nói chuyện, cảm giác không có gì khác biệt, chỉ là khẩu âm có chút khác biệt.
Người không có vào nam ra bắc, kiến thức không nhiều, chính là nghe không ra đấy.
Nhưng hắn những năm gần đây là giúp Tư Đồ Tu Năng làm việc, vào nam ra bắc, hồ nước đi qua không dưới bảy tám chục cái, thời gian lãng phí không dừng lại ở trăm năm. Khẩu âm lạ, hắn cũng có thể nghe được một chút, cho dù nó rất nhỏ bé!
Lục Minh theo đó vội vàng kéo Hạ Kim, ngưng mắt nhìn Loan Nguyệt, sau đó nói:
- Ba vị, các ngươi đều không phải người của Thương Ngô Thành đúng không?
Hạ Kim sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Lục Minh. Nét mặt Loan Nguyệt cũng theo đó cứng lại, vội nói:
- Quả thật không phải, chúng ta là từ nơi khác đến.
Hạ Kim cười một tiếng tiếp lời,
- Đều là người lưu lạc ở phương xa.
Lúc Hạ Kim cho rằng có thể mượn những lời này kéo gần quan hệ với đối phương, Lục Minh cười lạnh một tiếng, theo đó nói:
- Vậy các ngươi thật đúng là có ý tứ, loại địa phương phồn hoa không đợi như Chân Long hồ không đến, lại muốn đến những nơi vắng vẻ, cằn cỗi như Đông hồ này.
- Chân Long Hồ!
Nét mặt Hạ Kim ngưng trọng!