Đối với lời của Tư Đồ Tu Năng, nét mặt của Lục Minh khi cõng Hạ Kim kia Ôn Bình không cần nhìn, hắn cũng biết nhất định là rất kinh ngạc.
Bởi vì hắn cũng rất kinh ngạc.
Đồ đệ bị giết, người của bản thân cũng bị giết ngay trước mắt, Tư Đồ Tu Năng thân là Trấn Nhạc thượng cảnh, tại sao lại lựa chọn nhường nhịn không thể tượng tượng đến nhất như thế?
Lúc trong lòng Ôn BÌnh đang nảy sinh thắc mắc, thì nghe thấy âm thanh không cam lòng của Lục Minh truyền đến, chỉ là mới nói được vài chữ, đã bị Tư Đồ Tu Năng đưa tay cắt ngang,
- Đại nhân, cứ như thế…
Sau khi lời nói bị cắt ngang, nhìn thấy Tư Đồ Tu Năng nâng tay lên, cảm xúc không cam lòng của Lục Minh biến thành cảm xúc bất đắc dĩ lập tức dâng lên trong lòng, theo sự khó hiểu, loại cảm xúc này giống như mây đen vậy, càng lúc càng nhiều. Và sau đó thu hồi ánh mắt lại, chỉ cõng Hạ Kim đi về phía nội thành.
Cước bộ rời đi rất chậm, giống như vừa đi vừa nghĩ đáp án, tự hỏi và tò mò về vấn đề giống như Ôn Bình.
Lục Minh vừa đi, những cường giả Trấn Nhạc cảnh khác của Bách Tông Liên Minh cũng thi nhau thu hồi mạch môn, vốn dĩ ánh sáng mạch khí xua tan đêm tối một lần nữa dần dần bị đêm tối bao phủ. Bọn họ cũng có sự không cam lòng rất lớn, tuy nhiên Tư Đồ Tu Năng đã ra mệnh lệnh, bọn họ cũng chỉ đành theo Lục Minh đi về nội thành.
Trong lòng bọn họ, Bất Hủ Tông chỉ là tông môn ở một nơi nhỏ bé bỗng nhiên nổi tiếng mà thôi.
Bọn họ chính là người của Bách Tông Liên Minh.
Chính là nhóm người đang đứng trên đỉnh cao của Thiên Địa hồ.
So sánh cả hai, hiển nhiên cũng là thực lực của bản thân mạnh hơn.
Lại chịu thiệt thòi trước mặt Bất Hủ Tông thế lực bị cho là yếu thế hơn, trong lòng hiển nhiên biết rõ là hoàng liên, tuy nhiên không thể không cắn nát, sau đó cảm giác nuốt xuống cổ. So với cảm giác ăn hoàng liên còn khó chịu hơn.
Đợi đám người vừa đi, Ôn Bình nhìn ánh mắt của Tư Đồ Tu Năng quả nhiên đã thay đổi.
Có thể đưa ra quyết định như thế, Tư Đồ Tu Năng trước mắt này có thể là một gã đánh mất hoài bão, chỉ muốn ổn định tất cả người của bản thân.
Hoặc có thể là một người có mưu kế!
Một mưu sĩ xảo quyệt!
Tư Đồ Tu Năng chậm rãi vuốt râu, dùng một ánh mắt rất trầm ổn nhìn Ôn Bình nói:
- Kiếm pháp của Ôn tông chủ, khiến lão hủ thật sự mở rộng tầm mắt.
- Chỉ hi vọng Tư Đồ đại nhân, đừngkhiến ta ra tay lần thứ hai.
Ôn Bình lạnh nhạt trả lời một câu.
Hắn cảm thấy lão đầu này khẳng định là giả vờ.
Tư Đồ Tu Năng nghe thế, lộ ra một nụ cười trừ, nói:
- Cái này là tất nhiên… tuy rằng sự việc đêm nay liệt đồ kia của ta đã phải trả giá bằng tính mạng, vậy Ôn tông chủ chắc sẽ không truy cứu trách nhiệm của Bách Tông Liên Minh ta đúng không?
Ôn Bình dứt khoát lên tiếng:
- Oan có đầu nợ có chủ, tất nhiên sẽ không.
Tư Đồ Tu Năng mỉm cười nói:
- Như vậy là tốt nhất. Vậy lão hủ cáo từ trước, đợi sau khi bên trên trả lời, lại tiếp tục bàn chuyện hòa bình sau, cam đoan sẽ khiến cho Ôn tông chủ vừa lòng.
Dứt lời, Tư Đồ Tu Năng nhẹ nhàng ôm quyền, hơi khom người hướng về phía Ôn Bình và hai người Long Kha. Lúc nhìn thấy Long Kha, ánh mắt dừng trên người Long Kha một lúc, khóe miệng lại hiện ra vẻ nghi ngờ.
Tiếp đó, Tư Đồ Tu Năng xoay người quay về trong thành.
Tư Đồ Tu Năng vừa xoay người, nét mặt Mộ Dung Thanh kia phải gọi là phong phú.
Trong lòng âm thầm thề thốt, cái Đông hồ này tuyệt đối không thể ở lại nữa rồi, chỉ sợ từ nay về sau không làm chủ sự của Bách Tông Liên Minh nữa.
Bình thường, cũng tốt hơn ở lại Đông hồ.
Tư Đồ Tu Năng vừa đi, rất nhiều đệ tử ở sườn núi vội vàng xông xuống, đi theo Bách Niệm Hương muốn xử lý thi thể của Hắc Vũ.
Đám người Loan Nguyệt, theo đó tiến lên phía trước, bịch một tiếng quỳ ở trước mặt Ôn Bình.
Lúc Ôn Bình kịp phản ứng lại, hai người bỗng nói ra một đống lời lẽ hùng hồn.
- Đại ân của Ôn tông chủ, hai người chúng ta vô cùng cảm kích, ngày sau nếu cần nhờ đến, nhất định sẽ chết không từ nan.
Lúc nói ra những lời này, Loan Nguyệt và Hắc Sơn nhìn nhau, sau đó đều lộ ra vẻ mặt vô cùng thành khẩn, nghiêm túc.
Đối với chuyện này, Ôn Bình không biết nên nói cái gì.
Cần đến?
Chỉ sợ là không có gì cần đến cả.
Hai người tuy là Trấn Nhạc cảnh, nhưng lại không thể gia nhập Bất Hủ Tông.
Không thể gia nhập Trấn Nhạc cảnh của Bất Hủ Tông, Ôn Bình không cần họ giúp đỡ chuyện gì, Bất Hủ Tông càng không phải không có ai để dùng.
Hơn nữa điểm quan trọng nhất, Ôn Bình làm những việc này, không phải vì hai người bọn họ.
Sau khi suy tư vài giây, Ôn Bình trả lời một câu,
- Muốn cảm ơn ta, thì việc tu bổ Thương Ngô Thành cần phải tốn nhiều tâm tư. Tuy rằng cá ngươi bị ép ứng chiên, nhưng dù sao tất cả chuyện này cũng không khỏi có liên quan đến các ngươi.
- Đã rõ!
Hai người Loan Nguyệt vang dội đáp một tiếng.
Ôn Bình đối với Hoàn Thành ở bên cạnh nói,
- Hoàn thúc, hai ngươi này giao cho người rồi.
Hoàn Thành hơi gật gật đầu, trong lòng hiện lên một ít cảm xúc phức tạp, nhìn hai người Loan Nguyệt, chỉ đành ngượng ngùng cười một tiếng.
Hai người này, thực lực đối với hắn mà nói, là tồn tại của sự kính ngưỡng.
Bây giờ lại đưa hắn sai khiến!
Lúc đang thất thần, lời nói của Ôn Bình lại một lần nữa truyền đến,
- Hoài thúc, tài liệu sửa hành lần này, người viết thư gửi cho thành chủ Vân Hải Chi Đô, dùng danh nghĩa của ta khiến hắn dùng Dực tộc yêu vật đưa đến những vật liệu đá Bạn Tinh Thạch tốt nhất. Về việc thanh toán… ngươi để cho hai người đó, nếu như không đưa, ngừoi lại lên núi tìm ta.
Hai người theo lời Ôn Bình nói tất nhiên là hai người Loan Nguyệt.
Hoàn Thành vội vàng gật đầu.
Nhìn vào mắt hai người Loan Nguyệt, lúc này không hề có ý cười, mà là nghiêm túc nói một câu,
- Nếu như không đưa, ta nhất định lên núi.
Hai người Loan Nguyệt vội vàng nói:
- Ôn tông chủ xin yên tâm, hai người bọn ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa, chính là giống như thực hiện đối với lời hứa của chúng tôi vậy.
Vật liệu đá Bạn Tinh Thạch, tên giống như ý nghĩa, làm bạn với đá bạch tinh.
Ở trong lòng đất một thời gian dài cùng với bạch tinh, ít nhiều cũng hấp thụ một ít năng lượng, cứng rắn lạ thường.
Cho dù dùng Bạn Tinh Thạch lấp kín một tường thành, có thể sẽ tốn không ít bạch tinh, ít nhất cũng một hai vạn viên bạch tinh, nhưng hai người cam tâm tình nguyện.
Dù sao tính mạng cũng là do Ôn Bình cứu.
Ôn Bình tiếp lời của Thành Hoàn,
- Còn có, Hoàn thúc, ngày mai người nhớ thống kê xem số người thương vong, tiền an ủi một nhà là 1000 miếng kim tệ, cũng tìm bọn họ mà lấy, cho dù không trả lại được tính mạng của những binh sĩ kia, nhưng cũng có thể khiến gia định bọn họ không lo cơm áo.
- 1000 miếng!
Hoàn Thành nghe được con số này, đầu tiên là ngạc nhiên.
Bởi vì 1000 miếng kim tệ, cũng không phải là con số nhỏ.
Thương Ngô Thành, một binh sĩ bình thường một tháng nhận được 5 miếng kim tệ mà thôi.
1000 miếng kim tệ, đủ để người nhà của một số binh sĩ kia ấm no sống qua một đời rồi.
Chỉ là nghĩ lại, cái này chính là quyền lợi mạnh mẽ mang lại.
Nên lấy!
Nếu như Ôn Bình không mạnh mẽ, Thương Ngô Thành hôm nay bị hủy rồi, đoán chừng cũng không còn ai vì đó mà rơi lệ.
1000 miếng kim tệ, cũng xem như là có một sự bàn giao rồi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hoàn Thành đang muốnnói tiếp, thì nghe thấy Ôn Bình mở miệng nói:
- Nếu như cảm thấy ít, thì lại tăng thêm.
- Đã đủ rồi! Đã đủ rồi!
Hoàn thành vội tiếp lời nói.
Lại muốn thêm, thật sự là quá nhiều rồi.
Bởi vì 1000 lại 1000, cứ thế tính lên đã là một con số rất đáng sợ rồi, hai người Loan Nguyệt tuy có trách nhiệm, nhưng dù sao bọn họ cũng là người bị hại.
Thương Ngô Thành có thể muốn, nhưng không cần thiết.
Theo đó, Hoàn Thành đột nhiên khom người xuống, nói:
- Ôn tông chủ, ta thay mặt bách tính Thương Ngô Thành cảm ơn ngươi.
Hắn không phải là người không phân biệt tốt xấu, bởi vì Ôn Bình giúp đỡ dân chúng của Thương Ngô Thành là phần tình cảm, không giúp đỡ là bổn phận.
Hắn may mắn!
May mắn sau khi Ôn Bình cường đại, đã có được tấm lòng nhân ái của mẫu thân hắn!
Trước kia, mẫu thân Ôn Bình vì dân chúng mà miễn phí chữa bệnh.
Hiện tại, ôn bình vi dân chúng đòi công đạo.
Thương Ngô Thành dựa vào Bất Hủ Tông, tương lai khẳng định có thể an toàn, thành trì yên bình, cho nhiều người hơn nữa một nới trú ẩn ấm áp.