Trong Thương Ngô Thành.
Thương Ngô Thành tối nay, chịu sự yên tĩnh mà nó không thích, người đi bộ trên đường chỉ còn lại những ngừoi mới vào thành.
Ở trong thế giới này chỉ cần đến được Luyện thể là có thể mấy ngày mới ngủ một lần, buổi tối là khung cảnh lạnh lẽo như thế này, là chuyện cực kỳ khó gặp.
Cùng lúc đó, Lục Minh cõng thi thể của Hạ Kim về đến khách sạn, theo sau hắn là một số người, mỗi một người đều giống như đang kìm nén bực bội giống như người muốn báo thù có thể tùy lúc mà bộc phát ra.
- Lão Lục, chúng ta thật cứ như thế mà bỏ qua?
- Chúng ta nên trực tiếp đánh trả, khiến bọn họ nhìn thấy sự lợi hại của chúng ta, cái Bất Hủ Tông này, thật cho rằng làm được hai việc rất ghê gớm, chính là rất ghê gớm rồi sao?
Mấy người định thể hiện sự bất mãn của bản thân.
Lục Minh một bên nghe, một bên cõng Hạ Kim lên lầu, bỗng nhiên dừng bước phát ra một tiếng cười giễu cợt,
- Bỏ qua? Không, mới vừa bắt đầu…
Thù, lúc nào lại có thể bỏ qua rồi?
Hắn tin tưởng, Tư Đồ đại nhân cũng không phải người có thù không báo.
Dứt lời, Lục Minh tiếp tục cất bước đi lên trên, nhưng vừa mới đi được hai bước, tiếng của Tư Đồ Tu Năng từ bên ngoài cửa truyền đến:
- Ngươi muốn tìm chết, lão phu tuyệt đối không ngăn cản ngươi.
Lục Minh biến sắc, ngừng bước.
Những người tỏ thái độ không đồng ý của bản thân lúc nãy đã vội vàng đứng lên ở hai bên, thi nhau cuối đầu, giống như hài tử đã làm sai việc gì đó.
Bọn họ biết rõ, lời nói ban nãy Tư Đồ Tu Năng đã nghe được rồi.
- Lục Minh, xem ra những năm đi theo ta này, thăng chức nhanh quá, đầu óc bắt đầu không dùng được nữa rồi.
Tư Đồ Tu Năng nét mặt lạnh nhạt nói ra một câu khiến trong lòng Lục Minh bất an.
Lục Minh vội mở miệng,
- Đại nhân, Lục Minh biết sai rồi.
Gì cần đến cuối cùng cũng đến.
Chuyện hắn giấu Tư Đồ Tu Năng đi giúp đỡ Hạ Kim, tóm lại không tránh khỏi một trận giáo huấn.
Bây giờ sự việc lại biến thành như thế này, có thể không chỉ đơn giản là một trận giáo huấn như thế.
Nhưng vẫn còn may, hắn có thể chịu được bất cứ trừng phạt nào.
- Biết sai?
Tư Đồ Tu Năng hừ lạnh một tiếng,
- Không, ngươi không sai. Sai là ta. Những năm gần đây, ngươi thay ta làm không ít việc, lão phu vốn cho rằng ngươi có thể đảm nhận chuyện lớn, nên liền đưa ngươi đến chức vị cao hơn, cũng dễ dàng giúp ta một tay… Không ngờ, ngươi lại khó mà đảm đương chuyện lớn như thế.
Tư Đồ Tu Năng lúc này, rất thất vọng.
Đối với Lục Minh cảm nhận được sự thất vọng từ trước tới nay chưa từng có.
Hắn không ngờ, Lục Minh sẽ là một người bị dục vọng khống chế, sẽ bị quyền lực hấp dẫn.
Ở dưới chân Bất Hủ Tông động đến Bách Niệm Hương, biết rõ không thể làm được, nhưng lại vì khát vọng sự hỗ trợ của thế lực ở phía sau Hạ Kim.
Hôm nay hắn đã nhận lấy sự nhục nhã, còn có sự bất mãn trong lòng đã bắt đầu nổi lên lần nữa.
Cái chết của Hạ Kim, bi thương cũng lại lần nữa bắt đầu nổi lên.
Sự thất vọng mà Lục Minh mang đến cho hắn, mới là khó chịu nhất.
Còn có thứ gì có thể vượt qua, hắn bồi dưỡng vài chục năm, bỗng nhiên nhìn thấy người mà mình chuẩn bị ủy thác trọng trách lại là một phế vật có khiến người ta đau đớn vô cùng?
Sau khi nghe lời nói thất lạc của Tư Đồ Tu Năng, sắc mặt Lục Minh lập tức bị sự sợ hãi xâm chiếm, cái này so với việc mắng hắn một trận, trừng phạt hắn càng khiến người khác hoảng sợ hơn,
- Đại nhân, ta sai rồi… Ta nhất thời hồ đồ.
Tư Đồ Tu Năng hờ hững cười:
- Hồ đồ? Vậy một cái nhất thời hồ đồ của người, cái giá phải trả cũng lớn thật đấy.
- Đại nhân… Ta cũng không biết làm sao lại đột nhiên biến thành như thế.
Lục Minh luống cuống, cực kỳ luống cuống.
Hắn hoàn toàn không biết bản thân nên nói gì.
Giải thích?
Vô dụng.
Thừa nhận?
Hắn không muốn thừa nhận bản thân là người không chịu nổi trọng trách.
Tư Đồ Tu Năng đưa tay cắt ngang lời của Lục Minh, nói:
- Đợi sau khi quay về, ngươi quay về Lục gia đi, không cần phải theo lão phu nữa.
- Đại nhân——
Lục Minh trợn tròn mắt.
Tư Đồ Tu Năng vậy mà trực tiếp không cần hắn rồi.
Tư Đồ Tu Năng tiếp tục lạnh giọng nói:
- Đợi sau khi xử lý xong thi thể của Hạ Kim đến phòng ta.
Dứt lời, quét mắt một vòng quanh những người kia.
- Nếu như không muốn chết, thì đừng ra khỏi cửa… Trấn Nhạc cảnh ở Thiên Địa hồ tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không ít.
Ngụ ý, chết rồi, hắn không thể báo thù thay bọn họ.
Người thay thế bọn họ, lúc nào cũng có!
Mọi người vội vàng gật đầu, nhìn thấy kết cục của Lục Minh, hoàn toàn mất hết bộ dạng nén giận vừa rồi, đều không hẹn mà âm thầm thề - Không có việc tuyệt đối không ra khỏi cửa!
Tâm tình ủy khuất và oán hận vừa rồi, ngay lúc này đây đã hoàn toàn bị vứt ra khỏi đầu.
Tư Đồ Tu Năng sau khi lên lầu, vẫn bộ dạng như ngày thường, đứng ở cửa sổ nhìn về phía núi Vân Lam.
Chỉ là lúc này đây, hắn có nhiều thêm một vấn đề.
Một chút ý bị rất sâu xa.
Một chút khiến lần này hắn không thể không lựa chọn việc nhường nhịn.
Thùng thùng!
Tiếng đập cửa truyền đến.
Sau khi được Tư Đồ Tu Năng chấp thuận, Lục Minh mang vẻ mặt thất lạc đi vào, rất hiển nhiên, về Lục gia, không phải là trừng phạt hắn, đã khiến Lục Minh nản lòng thoái chí.
Nhưng mà, hắn không muốn để ý xem Lục Minh nghĩ cái gì.
Bởi vì không phải việc gì cũng có thể tha thứ.
Lúc này hỏi:
- Hạ Kim, còn có Hắc Văn chết như thế nào?
Nghe thấy vấn đề mà Tư Đồ Tu Năng hỏi, mặc dù sắc mặt Lục Minh như tro tàn, nhưng vẫn dựa theo tình hình lúc đó mà nói,
- Bị một đạo ánh sáng trắng giết chết. Ánh sáng trắng ấy đột nhiên xuất hiện, trên không trung xuyên qua người Hắc Văn, một kích liền giết chết. Sau khi chúng ta rơi xuống đất, nó lại đột nhiên vòng vèo giết chết Hạ Kim. Ánh sáng trắng ấy rất nhanh, ty chức căn bản cả thời gian phản ứng cũng không có. Trong chốc lát giết chết Hạ Kim, sau đó biến mất.
Nói đến đây, trong lòng Lục Minh lập tức kích động muốn mắng người.
Hắn đoán chừng Tư Đồ Tu Năng khẳng định sẽ không tin tưởng lời của hắn.
Nói thật, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng sẽ không tin.
Tư Đồ Tu Năng nhẹ nhàng gật đầu, động tác rất nhỏ, trong đầu hiện lên hình ảnh Ôn Bình cầm kiếm trong tay hóa thành ánh sáng trắng bay ra, trên mặt lập tức hiện lên vẻ suy tư.
Rồi sau đó chuyển thành thán phục.
- Thiên hạ này vậy mà còn có kiếm pháp đáng sợ như thế.
- Kiếm pháp?
Lục Minh ngây ra một lúc, không rõ lời của Tư Đồ Tu Năng là có ý gì.
Tư Đồ Tu Năng lườm Lục Minh đang không biết gì cả một cái, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Ánh sáng trắng kia là một thanh kiếm, từ trong tay Ôn Bình Ôn tông chủ của Bất Hủ Tông bay ra đó.
- Kiếm?
Lục Minh kêu nhỏ một tiếng thán phục.
- Lão phu tận mắ nhìn thấy hắn sử dụng… vốn không cho rằng sẽ có chuyện gì, ai biết được lại gây ra một sai lầm lớn.
Trong lòng Tư Đồ Tu Năng xẹt qua sự tự trách, nếu như không phải hắn tận mắt nhìn thất thanh kiếm hóa thành ánh sáng trắng bay ra ngoài mà không để ý đến, Hạ Kim tuyệt đối sẽ không chết.
Trong lòng Lục Minh lúc này dù kinh ngạc, trên mặt vẫn hiện lên vẻ không tin tưởng, bỗng nhiên quên mất chuyện bản thân bị đuổi về Lục gia, vội hỏi:
- Đại nhân, thật sự là một thanh kiếm?
Một thanh kiếm, ở bên ngoài hai ba chục dặm liền giết chết Hắc Văn.
Sau đó lại có thể vòng vèo, lại giết Hạ Kim?
Làm sao có thể?
Theo hồ sơ ghi chép của Bách Tông Liên Minh, ở Thiên Địa hồ kiếm tu Vương Dã là mạnh nhất. Một đời tu luyện kiếm, kiếm khí mà hắn có thể phóng thích cũng không quá nghìn mét mà thôi.
Lúc này, sau khi Tư Đồ Tu Năng nói tiếp vài câu nữa, chẳng muốn giải thích sự nghi ngờ của Lục Minh, lại bắt đầu tự mình lầm bầm nói:
- Kiếm pháp đáng sợ như thế, cộng thêm cường giả Trấn Nhạc thượng cảnh không rõ lai lịch, còn có thuyền biết bay, và có được năng lực đặc thù của Tuyền Qua đồ… Bất Hủ Tông, càng nghĩ càng không đơn giản. Xem ra sự nhẫn nhục của ta, là một lựa chọn rất đúng đắn.
Hạ Kim chết rồi, hắn chỉ là không dễ ăn nóivới phụ thân hắn mà thôi, không phải là chuyện đại sự khó khăn gì.
Nếu quả thật nảy sinh xung đột chính diện với Bất Hủ Tông, hắn có thể đi được không, hiện tại bỗng suy nghĩ lại, thật là khó nói đó.
Ai dám cam đoan, sau lưng Bất Hủ Tông có cường giả mạnh hơn nữa hay không?
Dù sao tên cường giả Trấn Nhạc thượng cảnh kia, vậy mà lại nghe theo sự phân phó của Ôn Bình, không phải là một phương thức xuất hiện có chỗ dựa.
Tư Đồ Tu Năng bỗng nhiên nhìn về phía Lục Minh nói:
- Vẫn may Ôn Bình kia giữ lại một cái mạng cho người, nếu không dù ngươi chết một nghìn lần vạn lần cũng không đủ.
Ôn Bình không giết Lục Minh, liên hệ của hắn và những chủ sự Ngân cấp khác cũng không bị đứt đoạn.
Đây là việc may mắn duy nhất trước mắt của hắn.
Nếu như Lục Minh tại thời điểm mấu chốt này chết đi, vậy thì cái giá phải trả của đêm nay quá lớn rồi, dùng chim đưa thư truyền tin, vậy thì chuyện đàm phán hòa bình có thể được tiếp tục trong thời gian nửa năm.
Nếu như bình thường, nửa năm chính là nửa năm.
Nhưng lần này không giống, vẫn còn thời gian hai tháng, lễ hội long trọng của Thiên Địa hồ trăm năm một lần sắp bắt đầu rồi.
Một khi bỏ qua, hắn có thể không còn mạng để đợi lần tiếp theo rồi.
Lục Minh nghe thấy lời Tư Đồ Tu Năng, không khỏi gục đầu xuống, đến lúc này, hắn thật sự hối hận rồi.
Trước kia Tư Đồ Tu Năng cực kì tán thưởng hắn, rất thích sự hỗ trợ của hắn, làm sao lại giống sự vô tình hôm nay?
Nếu không giúp đỡ Hạ Kim…
Đến lúc này, hắn không dám nghĩ rồi, bởi vì sự thật đã bày ra trước mắt rồi.
Chỉ là, hắn tự nhận sự trừng phạt của Tư Đồ Tu Năng không phải không có cơ hội thay đổi, tiền đề là hắn cần phải chứng minh được giá trị của bản thân.
Có thể bù đắp sự sai lầm!
Đột nhiên, một suy nghĩ từ trong đầu Lục Minh lóe lên.
- Đại nhân, người nói kiếm có thể chỉ có một lần đi một lần về hay không, vậy Ôn Bình kia có thể không phải không muốn giết ta, mà là giết không được ta. Nếu không hắn vì cái gì để lại ta?
Tư Đồ Tu Năng suy nghĩ, sau khi suy tư một phen, nói:
- Có khả năng… nếu không ngoài mấy chục dặm, kiếm vẫn có thể tùy ý giết người, điều này cung quá mức tưởng tượng rồi. Kiếm pháp tuy có thể vượt qua trạng thái bình thường, nhưng cho dù là kiếm tu, cũng tuyệt đối không thể khiến kiếm tùy tâm sở dục được.
Nghĩ vậy, sự sợ hãi trong lòng của Tư Đồ Tu Năng ngay lập tức đã giảm đi vài phần.
…
Lại nói về Ôn Bình.
Sau khi qua loa kết thúc việc ở Thương Ngô Thành, Ôn Bình đã có ý muốn quay lại tông môn.
- Hoàn thúc, nếu như có việc, người có thể trực tiếp lên núi tìm bọn người Vân trưởng lão, ta đi trước đây.
Hoàn Thành vội tiếp lời:
- Ôn tông chủ đi thong thả.
Đúng lúc Ôn Bình chuẩn bị rời đi, Bách Niệm Hương bỗng nhiên tiến lên hỏi,
- Tông chủ, ta muốn chôn cất Hắc thúc xong rồi mới về tông môn.
- Hửm?
Ôn Bình nhìn một cái lộ ra vẻ khó xử, nhưng không có ý ngăn cản hai người Loan Nguyệt, sau đó hỏi,
- Ngươi chắc chắn?
Bách Niệm Hương gật đầu,
- Hắc thúc không phụ mẫu, cũng không có người thân, không có cách nào lá rụng về cội. Từ lúc ta bắt đầu nhớ được hắn vẫn luôn làm hộ vệ của ta, đêm nay hắn bởi vì ta mà chết, cho nên ta muốn đích thân an táng hắn.
Ôn Bình nhìn nét mặt vô cùng nghiêm túc của Bách Niệm Hương, đáp lời:
- Bất Hủ Tông không có quy định buổi tối bắt buộc phải về tông môn… Chỉ là, vì an toàn, lúc này ngươi tốt nhất không nên rời khỏi tông môn.
Hắc Vũ hắn không thân, chỉ là đối phương nguyện dùng tính mạng của mình bảo hộ Bách Niệm Hương, vẫn đáng để tôn trọng.
Lúc này để Bách Niệm Hương đi an táng hắn, thật có chút không hay lắm.
Tư Đồ Tu Năng có thể lựa chọn nhường nhịn không thể tin nổi, nhưng khó có thể đảm bảo sẽ không có âm mưu.
Dù sao nhân tâm là thứ khó đoán nhất.
Trấn Nhạc thượng cảnh, muốn giết một Thông Huyền cảnh, sau khi mở mạch môn, chỉ cần trong chớp mắt mà thôi. Dù là Long Kha ở bên cạnh hoặc thay nàng chống đỡ một hai chiêu, thế nhưng cũng không thay đổi được vận mệnh của Bách Niệm Hương.
…