Trấn Nhạc thượng cảnh, muốn giết một Thông Huyền cảnh, sau khi mở mạch môn, chỉ cần trong chớp mắt mà thôi. Dù là Long Kha ở bên cạnh hoặc thay nàng chống đỡ một hai chiêu, thế nhưng cũng không thay đổi được vận mệnh của Bách Niệm Hương.
Điểm này, Ôn Bình cảm thấy Bách Niệm Hương chắc rằng rất rõ ràng.
Bách Niệm Hương vẫn kiên trì như cũ:
- Tông chủ, ta sẽ không đi quá xa Bất Hủ Tông.
Hiển nhiên, nàng biết có nguy hiểm, nhưng vẫn quyết định làm như thế.
Ôn Bình nói:
- Không cần phải mạo hiểm như thế, ngươi đem Hắc Vũ chôn cất ở Phong Chi Cốc đi, chỗ đó thích hợp hơn so với rừng rậm che khuất bầu trời đây.
Nét mặt Bách Niệm Hương lập tức lộ vẻ vui vẻ bất ngờ:
- Tông chủ, thật sự có thể sao?
Nàng đã đi qua Phong Chi Cốc.
Đó quả thực là nơi đáng mơ ước.
Là một đồng bằng vô tận
Ánh nắng trên đỉnh đầu rất ôn hòa, không có độc hại.
Đồng thời rất dịu dàng, có gió mát không ngừng thổi qua trước mắt.
Dưới chân là bãi cỏ mềm mại, nằm trên đó, cả người bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Không nghĩ đến tông chủ vậy mà đồng ý để nàng chôn cất Hắc thúc ở đó.
Bản thân mình không nghe lầm chứ?
- Ừm.
Ôn Bình gật đầu đáp một tiếng, dường như nói nàng biết, ngươi không có nghe lầm.
Theo đó, Ôn Bình vung tay lên, ra hiệu mọi người quay về, sau đó bản thân sải bước đi về phía Ngàn Bậc Thềm.
Bách Niệm Hương bỏ thi thể Hắc Vũ vào trong tàng giới, sau đó dặn dò hai người Loan Nguyệt hai câu, vội vàng quay lại Bất Hủ Tông.
Lúc đi đầu, Long Kha như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên, ánh mắt ngẫu nhiên liếc Ôn Bình, quan sát nét mặt hắn. Phát hiện nét mặt Ôn Bình rất lạnh nhạt, so với lúc bình thườn không có gì khác nhau, nhịn không được nhắc nhở một câu.
- Tông chủ, Tư Đồ Tu Năng không đơn giản đâu.
Ôn Bình chỉ trả lời một chữ,
- Ừm.
Thấy Ôn Bình gần như không để trong lòng, không có xem trọng vấn đề này, Long Kha cho rằng Ôn Bình không hiểu rõ câu nói của mình.
Không đơn giản, cũng không phải là thực lực rất mạnh.
Long Kha tiếp tục giải thích:
- Một người có thực lực đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất chính là một người có thực lực, còn hiểu được cách ẩn nhẫn, loại người như thế, hắn khác xa so với kẻ địch rút đao xông đến. Bởi vì bọn họ sẽ không cùng ngươi xung đột chính diện, mà là dùng một cách thức khác khiến ngươi bị thương, ngươi muốn giết hắn, hắn cũngkhông để ngươi có cơ hội này.
- Yên tâm, ta sẽ chú ý.
Ôn Bình gật đầu, trước mặt Long Kha lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
…
Nửa canh giờ sau.
- Bắp rang, một ngày đệ tử mua một thùng, trưởng lão có thể mua hai thùng.
Ôn Bình đứng trước máy bắp rang, bên tay trái chuẩn bị hai thùng bắp rang để bản thân xem phim.
Tay phỉa bày ra mất tấm giấy trống.
Sau khi đơn giản nói một chút về quy tắc, Ôn Bình quét mắt nhìn mấy người đang chuân rbị xem Harry Potter, sau đó thúc giục nói:
- Muốn mua thì nhanh chân lên, đợi lúc ta không có thời gian sẽ không bán nữa đâu.
Lúc này Long Kha trợn trắng mắt.
Hiện tại mọi người đều đứng ở đây, mục đích là muốn đưa Bách Niệm Hương vào trong Phong Chi Cốc, không có suy nghĩ đi xem phim.
Lúc này ai sẽ có tâm tư đi xem phim chứ.
Cái tông chủ này vậy mà tự mình chạy đến Quan Ảnh thất, chuẩn bị xem phim rồi.
Không phải, nét mặt nghiêm túc vừa nãy đâu rồi?
Vừa rồi không phải rất coi trong Tư Đồ Tu Năng đấy sao?
…
Ôn Bình rao bán hai lần, không ai mua.
Liền lười chào hàngm dù sao thứ bắp rang này người tinh mắt nhất định sẽ mua, không thiếu người tiêu thụ.
Còn nữa, nhiệm vụ của hắn trong Quan Ảnh thất, cũng không có yêu cầu bán bắp rang.
Lúc này mang bắp rang đi lên lầu, chuyển tiến vào Quan Ảnh thất, lúc chọn bộ “Harry Potter 2 mật thất biến mất”
Trừ việc muốn nghĩ cách nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ra, đối với bộ thứ hai của Harry Potter, Ôn Bình muốn nói là, tinh linh Dobby ban đầu muốn ngăn cản Harry Potter quay về học viện không có xấu như thế.
Ở thế giới trước lúc xem phim hắn còn rất nhỏ, lúc nhìn thấy mặt của tinh linh Dobby cảm thấy có chút không thể tin được.
Tinh linh có thật xấu như thế?
Lòng trắng to, chính giữa chính là một chấm nhỏ màu đen.
Cái mũi giống như con dao, còn có đôi tai to kia.
Chính vì Dobby, lúc hắn còn nhỏ còn mơ thấy ác mộng một lần.
Bây giờ nhìn lại, cảm thấy bộ phim rất thân thiết, hắn cảm thấy Dobby cũng trở nên đẹp trai rồi.
Đối với suy nghĩ của bản thân, Ôn Bình cho ra một câu kết luận,
- Có lẽ nhìn thấy nhiều yêu quái rồi, cũng có lẽ là độc thân quá lâu rồi.
Xem một hồi, Ôn Bình đột ngột nảy sinh một suy nghĩ,
- Đúng rồi, hệ thống, ta xem Harry Potter có khả năng đạt được sinh vật bên trong đó hay không… Ví dụ như Dobby, còn có cây liễu roi đánh người của Hogwarts kia?
Hắn đối với cây liễu roi đánh người trong “Harry Potter 2 mật thất biến mất” có ấn tượng rất sâu sắc.
Quan trọng nhất là, theo sự hiểu biết của hắn ở Thiên Địa hồ này vẫn chưa có thụ yêu.
Bất Hủ Tông có một thụ yêu, có thể tăng tình tiết bên trong.
Đem nó trồng ở trên đường đến Bất Hủ Tông, người trên núi Vân Lam khẳng định đều sẽ thán phục.
Hệ thống nói tiếp:
- Quan Ảnh thất sau khi nâng cấp, trên lý thuyết mà nói, chỉ cần thứ trong thế giới điện ảnh, sau khi trải qua cải tạo có thể sử dụng trong thế giới này, những thứ cơ bản đều có thể thu hoạch được.
Ôn Bình vui mừng,
- Ta hiểu ý của ngươi rồi, có phải xem đến cuối có thể có được rồng không?
Loạt phim Harry Potter đều có sự tồn tại của rồng đấy.
Dực long phương tây!
Hệ thống nói:
- Về rồng mà nói, tỉ lệ đạt được cực kỳ nhỏ, ăn nhiều bắp rang hơn nữa, cơ bản cũng không làm nên chuyện.
- Vì sao?
- Bởi vì rồng nếu như bị kí chủ thu hoạch được, sự xuất hiện của nó sẽ tạo sự hỗ loạn chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên của thế giới này, nó như một vương giả mới xuất hiện ở thế giới này, rất có khả năng sẽ tạo thành một loạt các hiệu ứng cánh bướm, làm cho một loài khác bị tiêu diệt. Cho nên, bên trong xác suất thu hoạch, tỷ lệ của rồng là cực kỳ nhỏ.
Ôn Bình lại hỏi,
- Một con hai con chắc không có vấn đề gì đi?
Hệ thống trả lời:
- Vấn đề không lớn, cho nên rồng là xác suất thu hoạch được. Nếu như nhất định sẽ tạo ra sự diệt tuyệt của một loài nào đó, vậy tỉ lệ thu hoạch được rồng nhất định sẽ là 0.
Ôn Bình hiểu ra gật gật đầu.
Hệ thống nói tiếp:
- Kí chủ thật ra không nhất thiết nhớ đến rồng hay cái gọi là thụ yêu trong “Harry Potter”, Yêu ở thế giới này, có nhiều loài so với bọn chúng còn tốt hơn.
- Nhưng dù nói thế nào, ở thế giới này vẫn không có, không phải sao?
Ôn Bình khoát tay, không cùng hệ thống nói chuyện nữa.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, một thùng bắp rang cũng theo tiếng kết thúc phim mà trống rỗng.
Ôn Bình không vội xem bộ thứ 3, mà “cày” lại bộ thứ 2 một lần nữa.
Người liễu, Ôn Bình vẫn rất muốn đó.
Nhưng mà, không như mong muốn, đến khi kết thúc rồi, không chỉ người liễu không thấy đâu, những thứ khác cũng không thấy luôn.
Đều đã gia tăng 10% xác suất rồi.
Xác suất này không thấp nha?
- Đều đã ăn hai thùng bắp rang rồi.
Một viên bạch tinh một thùng, hắn cũng ăn không nổi nhiều như vậy.
- Đúng rồi, xém chút nữa quên.
Sợi dây chuyền Mệnh Hạch.
Hắn còn có một cái pháp bảo vận khí!
Lúc này Ôn Bình lấy sợi dây chuyền Mệnh Hạch trên cổ ra, một tay nắm lấy, ánh mắt nhìn chằm chằm sợi dây, sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc nó.
Sợi dây chuyền mang theo quầng sáng màu tím, sau đó bắt đầu đong đưa.
Khóe miệng Ôn Bình lập tức lộ ra sự vui mừng.
[Vận may hiện ra, gia tăng tỷ lệ xem phim thu hoạch được đồ vật trong thế giới điện ảnh lên 10%]
[Thời gian duy trì: 3 tiếng]
- Tỷ lệ 20% rồi.
Ôn Bình không chút suy nghĩ, trực tiếp ra yêu cầu xem lần thứ 3.
Phát theo yêu cầu tuy có chút đắt đỏ, nhưng hắn vẫn còn chịu được.
Ba tiếng, vừa hay có thể xem lại một lần nữa.
Lại một lần nữa xem Harry Potter, Ôn Bình không có trầm tĩnh trong tình tiết của bộ phim, mà trong mỗi một hình ảnh đều phóng thích sự mong chờ.
Cho đến khi Harry Potter đi vào trong mật thất.
Lúc hắn nhìn thấy muội muội của huynh đệ Ron của bản thân nằm trên mặt đất, vừa hay lúc cây đũa phép bị lãng quên ở trên sàn…
Hình ảnh bỗng nhiên dừng lại.
Tim Ôn Bình lúc đó bỗng nhiên đập nhanh hơn.
[Đạt được đũa phép lông vũ Phượng Hoàng]
Ôn Bình không khỏi nghẹn ngào hô lên,
- Đũa phép của Harry Potter!
Nói như thế nào đây, đây tuyệt đối là thần khí.
Dù sao đũa phép được của Boss trong phim Harry Potter sử dụng, tài liệu chế tác giống với tài liệu chế tác đũa phép của Harry Potter.
- Cho dù không như mong muốn, không có được cây liễu đánh người, nhưng đũa phép của Harry Potter, cũng xem như một điều vui mừng rồi.
Lúc Ôn Bình đang vui mừng, một cây đũa phép màu hồng xuất hiện trên bàn tay.
Ngay lúc mà Ôn Bình chạm tay vào nó, một cơn gió bay ra, đập thẳng vào mặt.
Kỳ diệu!
Cực kì kỳ diệu!
Âm thanh của hệ thống lại vang lên bên tai,
- Đũa phép chọn chủ nhân, kí chủ, bây giờ ngươi đã là chủ nhân của nó rồi.
- Ài, nhưng ta hình như không biết ma pháp nha?
Ôn Bình vung đũa phép hai cái, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất quan trọng.
Hệ thống nói:
- Kí Chủ xem nhiều lần Harry Potter, cũng có thể thu hoạch được ma pháp đấy.
- Chỉ có thể như thế thôi.
Ngay lúc này trong lòng Ôn Bình đã có một kế hoạch điên cuồng rồi.
Trừ thời gian tu luyện, và thời gian xử lý sự vụ tông môn ra, thời gian khác hắn đều dùng để luyện [Harry Potter]
Không biết ma pháp, cho dù có được đũa phép đẳng cấp nhất cũng không để làm gì.
Có được đũa phép, Ôn Bình đối với đêm nay đã đủ hài lòng rồi, vừa hay thời gian may mắn cũng trôi qua, Ôn Bình cầm đũa phép bằng một tay, đi ra khỏi Quan Ảnh thất.
Sau đó lại đi về phía Kiến Mộc Lâm, ở trong Kiến Mộc Lâm tu luyện đến sáng sớm.
Mặc dù yên tĩnh trong sự vui sướng có được đũa phép, nhưng Ôn Bình vẫn không quên đi đến chủ điện một chuyến, nhìn xem vị cường giả Địa Vô Cấm kia có được phục sinh thể kia.
Không hề ngoài ý muốn, cường giả Địa Vô Cấm kia không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ là theo như hắn dùng tinh thần lực xem xét, trong đầu người này nhiều hơn một ít ý thức, cũng chính là tinh thần lực.
Cho dù nó giống như cá nhỏ trong biển lớn, nhỏ bé đến tận cùng, nhưng nó vẫn tồn tại ở đó.
Nói tóm lại, Hải Niệm Nùng trà không có phí công làm.
- Hệ thống, ngươi có thể tính được phải mất bao lâu hắn mới tỉnh lại không?
- Không xác định bởi vì nhân tố quá nhiều, không có cách nào tính toán.
- Còn có việc ngươi không làm được?
Ôn bình cười thầm.
Hệ thống không để ý sự mừng thầm của Ôn Bình, thuận miệng đáp một câu,
- Hệ thống cũng không phải chủ sáng thế, cũng không phải tiên tri.
Ôn Bình lại lần nữa cười, cũng đi ra bên ngoài.
Nói đến cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi.
Lúc đi ra ngoài, từ núi Vân Lam nhìn xuống, Ôn Bình chú ý đến Thương Ngô Thành.
Một lỗ trống cực kỳ khó coi đang bày ra trước mắt hắn, như một người hoàn chỉnh đột nhiên mất một cánh tay vậy.
- Đúng rồi, cứ tu tu bổ bổ như hiện nay cũng không phải là kế sách lâu dài.
- Vạn nhất có một ngày lại đánh nhau rồi, Thương Ngô Thành sẽ không bị phá hư như lúc trước chứ?
Cái gọi là, thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.
Trấn Nhạc cảnh ở chân núi đánh nhau, đủ để cho Thương Ngô Thành bằng phẳng rồi!
Ngay lúc đang suy tư, âm thanh của hệ thống lại lần nữa vang lên bên tai.
Tư Đồ Tu Năng lại đến nữa rồi.
Lại đến chân núi rồi!