Long tu kia bắt đầu không ngừng hiện lên trong đầu.
Như là mây đen trên đỉnh đầu, xua không tan.
Ngộ nhỡ cái râu rồng kia là vũ khí so với cây thương của mình tốt hơn thì sao?
Hắn cũng không cho rằng đối phương ẩn nấp thân thể, cầm trong tay một sợi râu rồng, càng không ngừng nhích lại gần mình là muốn đánh một trận cận chiến. Nếu muốn cận chiến, ngay từ đầu đối phương sẽ không có khả năng cho hắn cơ hội kéo dài khoảng cách.
Đối phương hiện tại làm như vậy nhất định là muốn trực tiếp đánh ra một kích trí mạng.
Hiện tại có khả năng là đang tụ lực.
Cũng có thể là đang chờ đợi cơ hội.
- Đi ra cho ta!
Tư Đồ Tu Năng nghĩ như vậy, không bình tĩnh được nữa, lúc này khẽ quát một tiếng, sau đó tất cả xúc tu lửa biến mất, giống như là bị một cái tay túm hết thảy trở về, quay về trong ngọn lửa.
Thiên Dược Động • Đệ tam cơ cảnh —— ra!
Sau khi xúc tu lửa biến mất, khí tức tràn ngập hung ác tại bên trong hỏa trận cũng không còn sót lại chút nào, thay vào đó một cỗ khí thế ác liệt, tựa như là bị một thanh kiếm đặt ở trán.
Hỏa diễm ở giữa cột lửa lần này vẫn như cũ cháy rừng rực lên, sau khi mạch môn Tư Đồ Tu Năng chấn động, từng đợt từng đợt những sợi chỉ đỏ rất nhỏ bay ra.
Hàng trăm hàng ngàn!
Thậm chí hơn vạn!
Tường lửa xuất hiện từ giữa hai thanh hỏa trụ, không chút kiêng kỵ bay lượn tứ phương, kéo dài mười mấy hơi thở rồi mới chui vào bên trong tường lửa lân cận.
So với hỏa đằng, phạm vi bao trùm của nó liền rộng hơn nhiều lắm.
Có thể nói, chỉ cần chỗ nào hỏa trụ vây lại, không chỗ nào không có nó.
Vừa rồi hỏa đằng công kích còn có khe hở, nhưng nó lại không.
Lần này, trên mặt Tư Đồ Tu Năng cuối cùng lộ ra ý cười:
- Khi ‘Đệ tam cơ cảnh’ hạ xuống, đến con ruồi cũng trốn không được, lão phu nhìn ngươi trốn thế nào!
Dứt lời, Tư Đồ Tu Năng chăm chú quét mắt nhìn chung quanh, trong tay nắm chặt trường thương, mũi thương hướng phía trước, cùng với chuyển động của ánh mắt của mình mà điều chỉnh hướng đi.
Bỗng nhiên, một cỗ sát ý từ phía sau hướng đến.
Giống như có một cây châm đâm thẳng vào lưng.
Tư Đồ Tu Năng vội vàng giơ lên mũi thương, trường thương mạnh mẽ hướng sau lưng quét ngang, thân thể lui về sau đồng thời xoay người đối diện cỗ sát ý kia. Lúc quay người lại hắn thấy rõ.
Là một căn tiểu long tu!
Càng như vậy, hắn càng không dám thư giãn, cơ thể vung lên trường thương với sức lực càng lúc càng lớn, khiến cho gạch dưới chân đều thùng thùng rung động.
Ầm!
Tiểu long tu cùng mũi thương đụng vào nhau.
Khí lãng tựa như cụ phong tứ ngược, lướt qua tường lửa, cắt đứt liệt diễm vốn xộc thẳng lên trời.
Tiếp một chiêu, Tư Đồ Tu Năng liền lùi lại mười bước.
Ổn định thân thể xong, hai tay lại không kìm được, vô thức mà run rẩy.
- Nếu không có cây thương này, ta chỉ sợ không chết cũng phải bị thương nặng. - Tư Đồ Tu Năng thầm nói, không khỏi nhớ tới long tu vừa bay tới kia, trong lòng còn sợ hãi, lạnh cả sống lưng.
Nếu là vũ khí bình thường, chỉ sợ đã nát.
Vũ khí vừa vỡ, tại thời khắc không có hộ giáp Trấn Nhạc hộ thân, linh thể của hắn làm sao cản được long tu do đối phương ném ra?
. . .
Hai Trấn Nhạc cảnh đại chiến, phát ra động tĩnh đã sớm truyền khắp toàn bộ Bất Hủ tông, mọi người từ trong trạng thái tu luyện đi ra, lập tức nghe tiếng chạy tới.
Lúc thấy lồng giam lửa , Bách Niệm Hương sớm bị kinh sợ.
Lưu phái Mạch thuật Thiên Dược Động, Mạch thuật này nàng lại biết rõ rành rành, bởi vì người của mình vừa mới bị chết bởi nó.
- Chúng ta đi lên xem!
Dương Nhạc Nhạc lập tức chỉ vào Chủ điện.
Tử Nhiên vội vàng ngăn mọi người lại, nói:
- Trận đại chiến này sẽ ảnh hưởng đến chỗ chung quanh ít nhất ngàn trượng, lấy cảnh giới của các ngươi, trong lúc chiến đấu phát ra dư âm đều không không chống đỡ được, mau lui về Xuất Nhiễu sơn đi.
Bách Niệm Hương cùng Tử Nhiên liền rút đi.
Dương Nhạc Nhạc sợ bỏ lỡ vở kịch này, vội vàng lên tiếng nói:
- Tử Nhiên trưởng lão, Chủ điện của chúng ta không thể bị phá vỡ. Yên tâm đi. . . Ngươi xem gạch đá xung quanh đi, tất cả đều không vỡ, chớ nói chi là đại điện này.
Tử Nhiên lúc này nhìn chăm chú gạch, cây cối dưới đất.
Xem xét xong, bỗng kinh ngạc.
Quả nhiên như Dương Nhạc Nhạc nói, mảy may không bị hao tổn!
Đang nghĩ ngợi trong đầu, Dương Nhạc Nhạc đã xông vào trong Chủ điện, rất nhiều đệ tử, trưởng lão cũng chạy theo.
- Mau nhìn xem!
- Triệu trưởng lão một chiêu liền đem kẻ địch đẩy lui vài chục bước.
Mọi người vừa lên tầng cao nhất liền nhìn thấy một màn Long Kha ra tay đẩy lui Tư Đồ Tu Năng, trong lúc mấy người sợ hãi kêu lên, đám người Tử Nhiên cũng chạy tới đứng bên cửa sổ.
- Sư phụ, người kia là ai vậy?
Bách Niệm Hương nhìn Tư Đồ Tu Năng, lộ vẻ nghi ngờ.
Vừa nhìn thấy, Tử Nhiên bật thốt lên:
- Hắn. . .
Khi nhìn đến khuôn mặt Tư Đồ Tu Năng xong, nàng lộ ra vẻ nghi ngờ. Kết hợp mạch thuật đang thi triển trước mắt… cùng với cảnh giới của người này, Tử Nhiên có được một kết quả.
Hẳn là Thiên Địa hồ Ngân cấp chủ sự Tư Đồ Tu Năng!
Tử Nhiên nói tiếp:
- Hắn chính là tên Tư Đồ Tu Năng kia.
- Tư Đồ Tu Năng!
Bách Niệm Hương vẻ mặt đột nhiên biến đổi.
Đám người Dương Nhạc Nhạc lúc này ngạc nhiên hô:
- Các ngươi nhìn thấy không? Hai tay Tư Đồ Tu Năng kia đang run.
Dương Nhạc Nhạc hô lên như thế, mọi người lập tức chăm chú nhìn sang.
Từ trên nhìn xuống, tình huống của Tư Đồ Tu Năng thu hết vào mắt.
- Đang run lên thật kìa!
- Triệu trưởng lão thật quá lợi hại.
- Xem ra hôm nay Tư Đồ Tu Năng này là đi không được. Ngươi nói xem, đồ đệ vừa bị giết, hắn lại chạy tới kiếm chuyện, hiện tại tốt rồi, ngay cả mạng mình cũng phải góp vào đây.
- Tên Tư Đồ Tu Năng thối, ai bảo ngươi giúp đỡ Hạ gia kia, hiện tại chính mình cũng bại rồi.
Mọi người nhìn nhau cười một tiếng.
Đột nhiên, khiến cho người ta không nghĩ tới, lúc này Tử Nhiên bỗng nhiên nói một câu.
- Các ngươi chỉ thấy tình huống qua bên ngoài, kỳ thật trận chiến đấu này này vừa mới bắt đầu.
Mọi người lập tức đưa ánh mắt về phía Tử Nhiên.
Tử Nhiên nói tiếp:
- Linh thể của Triệu trưởng lão là cao đẳng linh thể, mà lại đến cảnh giới viên mãn, xác thực không kém. Được loại cao đẳng linh thể này gia trì, Mạch thuật của Tư Đồ Tu Năng nếu chiến đấu lâu dài tuyệt đối không có khả năng đánh thắng được Triệu trưởng lão. Thế nhưng là, ta nghĩ Tư Đồ Tu Năng để ngồi lên vị trí Ngân cấp chủ sự vốn là một người thân kinh bách chiến, tuyệt đối sẽ không để cho trận chiến này kéo dài.
- Dựa vào cái gì?
Đám trưởng lão Vân Liêu, tự nhiên không xem trận chiến này thành trò vui để tiêu khiển. Nghe nói như vậy, vội mở miệng hỏi thăm.
Tử Nhiên lên tiếng nói:
- Cây thương kia!
- Thương?
Mọi người một lần nữa đổ dồn ánh mắt về phía Tư Đồ Tu Năng, bắt đầu quan sát ngân thương đang được giữ chặt bởi đôi tay run rẩy của hắn.
Theo bọn hắn thấy, ngoại trừ thiêu đốt lên liệt diễm, cũng không có gì đặc biệt.
Ôn Bình không biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng mọi người, đi theo phụ họa một câu:
- Cây thương kia rất đặc biệt sao?
Ôn Bình lên tiếng khiến bọn người giật mình.
Mọi người vội vàng chuyển người qua.
- Tông chủ!
- Tông chủ!
Ôn Bình đưa tay:
- Tiếp tục nói chuyện của cây thương đi.
Tử Nhiên biểu lộ nghiêm túc nói ra:
- Cây thương kia là do Tam tinh Tuyền Qua thần tượng xuất sắc nhất của Thiên Địa hồ chế tạo ra bảy mươi năm trước, phía trên có Long Bích văn theo ta được biết hao phí 20 năm thời gian mới khắc xong. Khi nó cùng mạch môn Tuyền Qua Đồ, kết nối với nhau, sẽ trong một khoảng thời gian đem thực lực Tư Đồ Tu Năng tăng vọt. . . Có được chính thức sức mạnh của Bán bộ Địa Vô Cấm. Linh thể của Triệu trưởng lão có lẽ có thể cản được mấy lần, nhưng lại không chịu được nhiều lần lực lượng đến từ Bán bộ Địa Vô Cấm. Trừ khi vũ khí của Triệu trưởng lão cũng do Tam tinh Tuyền Qua thần tượng tạo ra.
- Sư phụ, long tu cảu Triệu trưởng lão không phải cũng là do Tuyền Qua thần tượng rất mạnh làm sao?
Bách Niệm Hương vội hỏi.
Tử Nhiên nói ra:
- Ngươi nói không sai, Tam tinh Tuyền Qua thần tượng xác thực không có cách nào đem long tu làm thành vũ khí, chỉ có thể là Tứ tinh Tuyền Qua thần tượng trở lên. Thế nhưng người làm thương kia, khi làm xong này thương liền lập tức trở thành Ngũ tinh Tuyền Qua thần tượng. Nói cách khác, hắn liền dựa vào cây thương này, dựa vào 20 năm kia, thành công từ một cái Tam tinh Tuyền Qua thần tượng đột phá đến Ngũ tinh Tuyền Qua thần tượng.
Một bên Chiêm Đài Thanh Huyền kinh sợ hỏi:
- Chúng ta Thiên Địa hồ sao có thể có Ngũ tinh Tuyền Qua thần tượng? Mà lại, hai mươi năm từ Tam tinh đến Ngũ tinh, cái này. . .
Làm một cái Tuyền Qua thần tượng, Chiêm Đài Thanh Huyền biết độ khó tăng lên tay nghề.
- Ngoài sáng xác thực không có, cũng xác thực không có khả năng nghe, nhưng mọi người cũng không nhất định biết hết mọi chuyện, thật giống như lão thân, thanh danh hiện lộ rất rõ ràng, thế nhưng có bao nhiêu người ở Thiên Địa hồ thật sự hiểu rõ ta. Liên quan tới thanh thương này sự tình, chỉ có ta biết. Bách Tông Liên Minh biết, còn có Tư Đồ Tu Năng cầm thanh thương này hắn cũng biết, nhưng bọn hắn chỉ biết nó là do Tam tinh Tuyền Qua thần tượng chế tạo. . . Chỉ có ta biết rõ, nó thuộc về Ngũ tinh Tuyền Qua thần tượng, là một tác phẩm giúp Tam tinh Tuyền Qua thần tượng thăng chức đến Ngũ tinh Tuyền Qua thần tượng. - Trong lúc nói những lời này, hai mắt Tử Nhiên lóe lên tia sáng đặc biệt.
Nhưng lại không phải là sùng bái, ngược lại lộ ra một loại cảm giác đau buồn, thật giống như việc trở thành Ngũ tinh Tuyền Qua thần tượng, không phải là một việc vui, ngược lại là một chuyện hết sức đáng buồn.
Ôn Bình thu tất cả những thứ vào mắt, không dùng đầu gối nghĩ cũng biết trong này khẳng định có chuyện xưa, bất quá hắn cũng không muốn hỏi.
Bởi vì không có hứng thú.
Ngũ Tinh cũng tốt.
Dù cho là Thập Tinh, không tại Bất Hủ tông, vậy cũng là. . . người ngoài.
Những vũ khí Long Bích văn này, có đương nhiên tốt, không có nó, tại Bất Hủ tông cũng có thể dùng pháp khí thay thế.
Bất quá qua lời Tử Nhiên, Ôn Bình cũng rõ ràng một chút, vốn dĩ không phải giới hạn của mê trận quá thấp, mà là gặp "Người thường mang thần trang" .
Gián tiếp nhắc nhở hắn… lại phải tốn tiền rồi.
Thời điểm Ôn Bình đang mơ màng, Dương Nhạc Nhạc bên cạnh bỗng nhiên cả kinh nói:
- Vậy không phải nói, Triệu trưởng lão có thể sẽ thua sao?
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng.
Tử Nhiên lắc đầu:
- Theo thời gian, Tư Đồ Tu Năng cuối cùng sẽ phát hiện hắn có thể dựa vào cây thương chiến thắng.
Tử Nhiên liếc nhìn Ôn Bình.
Nàng muốn nhìn xem Ôn Bình có biểu lộ gì.
Trước mắt Triệu Kha là người mạnh nhất Bất Hủ tông, nếu như nàng thua, Bất Hủ tông nên làm cái gì bây giờ?
Tử Nhiên thấy được Ôn Bình một mực xem trò vui, tựa hồ không thèm để ý chút nào thắng bại phía dưới.
Chung quanh rất nhiều đệ tử Thông Huyền cảnh vậy mà cũng là như thế.
Tử Nhiên hiểu ra Bất Hủ tông còn có người mạnh hơn, một người đủ khả năng giết cường giả Tư Đồ Tu Năng.
Kỳ thật lúc Ôn Bình xem phía dưới, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ lại phải thả Giao Long rồi sao?
Gần nhất nó giống như bị Đại Quai, Tiểu Quai giày vò đến quá sức.
Râu rồng buộc bím tóc.
Đuôi rồng làm cái chổi.
Còn kém dùng răng khui bình rượu.
Nếu như đưa nó thả ra, vì phát tiết uất ức suốt mấy ngày qua, động tĩnh e là sẽ lớn lắm.
Lúc Ôn Bình còn đang suy nghĩ có nên phóng thích Giao Long hay không, phía dưới Chủ điện lại lần nữa khai hỏa.