- Không phải ta đến lúc lễ hội bắt đầu rồi mà vẫn chưa học được ma pháp chứ?
Đối với vận khí của mình, áp lực trong lòng Bách Niệm Hương lại lần nữa đánh úp đến, ép đến nỗi nàng có chút thở không nổi rồi.
Xem cái Harry Potter này cũng đã mười mấy ngày rồi.
Tính toán thời gian, thời gian càng lúc càng gấp rồi, thời gian để tu luyện chỉ sót lại nửa tháng.
Bởi vì nơi cử hành lễ hội rất xa, nàng còn phải tốn nửa tháng mới có thể đến đó.
…
Lúc sáng sớm, Ôn Bình muốn đến đi Dược Sơn nhìn xem linh điền của bản thân, thuận tiện đi xem gieo trồng sơn dược của Kiến Mộc.
Đã có bảy tám tên cường giả Trấn Nhạc cảnh của Tư Đồ Tu Năng đưa cho hắn, gieo trồng Kiến Mộc khẳng định sẽ tăng nhanh một chút. Cũng có thể giúp hắn sớm ngày đả thông kinh mạch, nếu không có Phá Cảnh Đan cũng không ăn được.
Kết quả là vừa xuống núi Vân Lam, đã đụng phải Bách Niệm Hương ở đó.
- Tông chủ.
Bách Niệm Hương vội vàng khom người hành lễ.
Ôn Bình quét mắt nhìn Bách Niệm Hương một cái, nếu như ngày thường, gật gật đầu là trực tiếp đi qua. Nhưng biểu hiện trên mặt Bách Niệm Hương hôm nay khiến hắn chú ý, một bộ dạng sầu khổ.
Bách Niệm Hương là một người không giấu được cảm xúc, lúc cao hứng thì mặt đầy ý cười, lúc không vui thì
- Có tâm sự?
- A!
Bách Niệm Hương ngây ra một lúc.
Sau đó vội lắc đầu, nói:
- Không có… không có.
- Nếu như có chuyện có thể trực tiếp nói với ta, hoặc là nói với trưởng lão, không cần để lại trong lòng, để đó không giải quyết được vấn đề gì cả.
Ôn Bình nghĩ nghĩ rồi không có hỏi đầu đuôi ngọn nguồn, ai biết có phải là tiểu tâm trạng của nữ hài tử hay không?
Dứt lời, Ôn Bình liền muốn rời đi.
Vừa cất bước đi, Bách Niệm Hương vội vàng kêu Ôn Bình dừng lại,
- Tông chủ, qua mấy ngày nữa, ta có thể tìm các sư huynh mượn một vũ khí không? Sau khi dùng xong ta sẽ lập tức trả lại.
- Việc này, chắc không nên hỏi ta?
Ôn Bình nhẹ nhàng cười cười.
Loại chuyện mượn đồ này, người tình ta nguyện mới được.
Loại chuyện nhỏ nhặt như thế này cũng cần phải hỏi ta sao?
Đợi đã!
Đạo lý này Bách Niệm Hương không thể nào không hiểu.
Ôn Bình lập tức bước qua,
- Ngươi muốn hỏi cái khác phải không? Cảm thấy khó mở miệng, liền tùy tiện tìm một vấn đề hỏi ta.
Bách Niệm Hương gật gật đầu, xem như mặc nhận.
- Muốn hỏi cái gì hỏi đi, Bất Hủ Tông không có nhiều câu nệ như thế.
- Ta muốn biết làm như thế nào mới có thể chắc chắn đạt được vật phẩm ma pháp, hoặc là chắc chắn đạt được cái ma pháp Bùa giải giới tu tiên của tông chủ.
- Có thể nói vì sao không?
- Vì sẽ nhanh trở nên mạnh mẽ hơn.
- Hiện tại vẫn chưa đủ nhanh?
Ôn Bình lại hỏi một câu.
Kí túc xã sẽ ngày đêm không ngừng quán thấu Ngự Kiếm Thuật, giảm bớt lượng lớn thời gian tu luyện.
Cần có dị mạch mới có thể trực tiếp xông vào thí luyện, thu hoạch Ngàn Bậc Thềm.
Muốn rèn luyện ý thức chiến đâu, kinh nghiệm chiến đâu có thể đi sân thí luyện hung thú còn có chiến cảnh. Người trước để lại kinh nghiệm chiến đấu càng phong phú hơn, người sau có thể rẹn luyện chính mình, khiến sự yếu ớt của bản thân từng chút từng chút bị tiêu diệt.
Cái này còn không đủ để thỏa mãn Bách Niệm Hương?
- Tông chủ, ta muốn càng nhanh hơn! Bởi vì ta không còn nhiều thời gian. Nửa tháng sau, ta sẽ tham gia thi đấu xếp hạng người mới của Thiên Địa Hồ. Cho nên ta cần phải học được ma pháp, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, nếu không dựa vào thực lực của ta, đến lúc đó chỉ có thể mất mặt trước tất cả các thể lực lớn của Thiên Địa Hồ, khiến phụ thân ta, còn có cả Tiềm Long Tông đều vì ta mà không còn mặt mũi nào.
- Vậy ta chỉ có thể thật lấy làm tiếc nói cho ngươi biết, không có sự tồn tại của nhất định.
Ôn Bình không khỏi nhún nhún vai, để lộ một chút bất đắc dĩ,
- Chẳng qua, nếu như ngươi chỉ muốn cho phụ thân người nở mặt, không khiến Tiềm Long Tông mất mặt, dựa vào Ngự Kiếm Thuật cơ bản là đủ rồi. Nếu không được, lại tìm La Mịch mượn Thiên Gia Kiếm. Thiên Gia Kiếm thuộc về pháp khí có một không hai trong thế giới Tru Tiên, phát huy thỏa đáng, khẳng định so với thanh kiếm mấy ngày trước Tư Đồ Tu Năng dùng càng tốt hơn đấy.
Ôn Bình quan sát Bách Niệm Hương, Ngự Kiếm Thuật của nàng chắc hẳn vừa tiến vào nhập môn rồi.
Ngự Thiên Gia Kiếm khẳng định sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Nhưng ta muốn mạnh hơn nữa, Ngự Kiếm Thuật ta mới nhập môn, cộng thêm Thiên Gia Kiếm, có lẽ nó có thể khiến ta không có địch thủ cùng cảnh, nhưng không có cách nào khiến ta vượt cảnh thắng địch được.
Khuôn mặt Bách Niệm Hương đầy vẻ u sầu.
Trông thấy Bách Niệm Hương cả người mang theo cảm xúc tiêu cực, hoàn toàn không có dáng vẻ hoạt bát như bình thường, Ôn Bình vốn không có hứng thú đến cái xếp hạng tân tú gì gì đó, ngược lại bây giờ lại có chút hiếu kỳ rồi.
Một cái bảng xếp hạng, quan trọng đến thế sao?
- Cái xếp hạng tân tú kia đối với ngươi quan trọng như thế sao?
- Tông chủ không biết bảng Tân tú sao?
Bách Niệm Hương nhìn về phía Ôn Bình, nàng cho rằng tông chủ chắc sẽ không hỏi nàng loại vấn đề này.
Thấy nét mặt của Ôn Bình, Bách Niệm Hương giật mình.
Hóa ra tông chủ không biết chuyện lễ hội trăm năm thật.
- Thiên Địa hồ bao la vô cùng, số lượng nhân khẩu cũng vô số, nhưng bảng Tân Tú chỉ xếp một vạn cái tên, hơn nữa không thể vượt quá 25 tuổi. Nếu như là ngày thường, xếp hạng tân tú sẽ không quan trọng đến thế, dù sao toàn bộ xếp hạng đều dựa vào Bách Tông Liên Minh tự mình thu thập tin tức mà quyết định, cũng không chính xác lắm. Rất nhiều người không có chiến tích gì, thực lực cũng thích che dấu, cho nên loại người đó có xếp hạng không cao. Nhưng lần này vừa hay trùng với lễ hội trăm năm mới có một lần của Thiên Địa Hồ, người có tên trên bảng tân tú đều sẽ đại diện cho tất cả các thế lực đứng ra quyết đấu, quyết định tính chân thực của bảng xếp hạng, lúc này bảng xếp hạng sẽ biến thành quan trọng. Bởi vì ai cũng muốn mạnh hơn, ai cũng muốn mạnh hơn so với người khác. Hơn nữa, mỗi một lần của lễ hội bách niên, đều sẽ có không ít thế lực đến từ bên ngoài Thiên Địa Hồ, tùy tiện một cái, Bách Tông Liên Minh đều không thể trêu vào. Bọn họ sẽ chọn không ít thiên tài đi theo bọn họ tu luyện, trở thành một phần tử của bọn họ, cho nên, xếp hạng Tân Tú đối với tất cả mọi người ở Thiên Địa Hồ mà nói ý nghĩa lại càng khác biệt. Giống như loại của ta đứng ở đỉnh của thế lực đứng đầu tứ tinh, còn có sư phụ là Tử Nhiên. Nếu như triển khai thực lực vẫn còn rất yếu, vậy thì không chỉ là chuyện mất mặt của một mình ta rồi.
- Nói cho cùng, chính là cái vấn đề mặt mũi.
Bách Niệm Hương giải thích nói:
- Tông chủ nói như thế cũng bằng không nói. Ta mất mặt, thật ra không sao cả, bởi vì ta biết đi theo tông chủ, ngày sau nhất định sẽ trở nên cường đại, chính là giống như những sư huynh sư tỷ khác. Chỉ là, sau lưng ta còn có quá nhiều người, ta thua rồi, mặt mũi bọn họ theo đó cũng mất sạch rồi.
- Được rồi, còn không quên bắn cái rắm cầu vồng.
Ôn Bình bất đắc dĩ cười.
Bị Ôn Bình nói như thế, Bách Niệm Hương không khỏi vui vẻ.
Khi khuôn mặt u sầu biến mất, Ôn Bình mở miệng nói chuyện:
- Vật phẩm ma pháp, khẳng định là không có cách nào chắc chắn thu hoạch được. Nhưng mà ta sẽ nói với Triệu trưởng lão, để nàng ấy trong thời gian này mỗi ngày dành một ít thời gian chỉ điểm cho ngươi.
Có một cường giả ngay cả ngân cấp chủ sự của Thiên Địa hồ cũng có thể giết chỉ điểm, muốn không nâng cao thực lực cũng khó đi.
- Đa tạ tông chủ!
Bách Niệm Hương vui mừng quá đỗi.
Sự lo lắng ở trên đỉnh đầu vừa nãy trong chốc lát đã bị quét sạch không còn một mống.
- Được rồi, đi tu luyện đi.
Ôn Bình dứt lời, tiếp tục đi về phía Dược Sơn.
Bách Niệm Hương mạnh mẽ gật đầu hai cái, nhảy nhót bước đi.
lúc Ôn Bình không nhịn được quay đầu nhìn lại, trong lòng nhiều thêm một suy nghĩ.
Mặt mũi!
Thật đúng là một thứ buồn nôn.
Gia tộc của Bách Niệm Hương cùng những thế lực lớn, đều rất để ý đến thứ này.
Kể cả gia tộc của mẫu thân!
Bọn họ cũng chỉ quan tâm mặt mũi, cho nên mới không để phụ mẫu của mình ở bên nhau.
- Về sau Bất Hủ Tông nhất định sẽ là một thế lực cường đại không cần cho người khác mặt mũi, người ở trong Bất Hủ Tông, bất kể thân phận, địa vị, thực lực như thế nào, đều có thể nhận được sự tôn kính!
…