- Về sau Bất Hủ Tông nhất định sẽ là một thế lực cường đại không cần cho người khác mặt mũi, người ở trong Bất Hủ Tông, bất kể thân phận, địa vị, thực lực như thế nào, đều có thể nhận được sự tôn kính!
Muốn làm được điều này, không đơn giản.
Tông môn phải rất cường đại.
Đồng thời, tông chủ cũng phải rất cường đại.
Ôn Bình cũng không muốn làm một người mạnh nhất trong tông môn, cho dù muốn làm, dựa vào thơi gian tu luyện ngắn ngủi của hắn cũng không làm được.
- Xây dựng thêm, Kiến Mộc Lâm còn phải mở rộng.
Trên mỗi trình độ, có bao nhiêu Kiến Mộc, chính là quyết định tốc độ tu luyện của hắn có bao nhiêu nhanh. Tình thế nghiêm trọng trước mắt, tốc độ có thể tiến vào Trấn Nhạc cảnh tất nhiên là càng nhanh càng tốt. Đoạn thời gian này Kiến Mộc Lâm tuy có khỉ đột Xích Mục luôn mang người đi trông, nhưng cũng chỉ trồng được hết núi Vân Lam. Giai đoạn tiếp theo, phải đem Dược Sơn còn có núi Xuất Nhiễu cũng phải trồng đầy Kiến Mộc.
Nghĩ đến đây, sau khi Ôn Bình đi một chuyến đến linh điền xong liền đi đến chỗ trồng cây của khỉ đột Xích Mục.
Vẫn bộ dạng như thế, thuộc hạ nhiều rồi, khỉ đột Xích Mục chính là nằm ở trên một nhánh cây, lười biếng mà ngâm nga hát.
Thỉnh thoảng sẽ mắng người mới hai câu.
- Tay chân có thể lanh lẹ hơn chút không? Có thể đào đất hay không, sắp đào được nửa tháng rồi, vẫn giống như lúc mới đến, ta cũng phục đồ đại ngu ngốc các ngươi đó. Còn là Trấn Nhạc cảnh cơ đấy? Đớp shit cảnh à.
Vài tên Trấn Nhạc cảnh tức nghẹn, đều hận đến ngứa ngáy hàm răng rồi, nhưng cũng chỉ có thể nhận lấy.
So với bị giết, bị chửi hai câu vẫn có thể chịu được.
Ôn Bình hô lên một tiếng,
- Xích Mục.
Khỉ đột Xích Mục vội vàng nhảy từ trên nhánh cây xuống, men theo âm thanh lập tức tìm được Ôn Bình, đi thẳng tời,
- Tông chủ, sao ngài lại đến rồi? Yên tâm, những thằng này, ta đều quản đến ngoan ngoãn rồi.
- Có thể nhìn ra…
Đối với chuyện khỉ đột Xích Mục lười biếng, Ôn Bình không để ý.
Bây giờ khỉ đột Xích Mục là đội trưởng tiểu đội trồng cây, chịu trách nhiệm quản lý là được rồi.
Chỉ cần không để xảy ra sơ suất là được rồi.
Theo đó, Ôn Bình nói:
- Ngươi phái người đem cây của cả Dược Sơn đều chặt đi, sau đó đưa đến Thương Ngô Thành dùng để tu sửa phòng ốc. Sau đó lại ở trên Dược Sơn, trừ phạm vi của linh điền ra, đều trồng hết giống cây ta đưa cho ngươi.
- Tông chủ, bao gồm cả ta nữa.
Khỉ đột Xích Mục vỗ ngực.
- Nói sớm với ngươi, càng nhanh càng tốt.
- Tông chủ xin yên tâm.
Khỉ đột Xích Mục nhìn thoáng qua vài tên cường giả Trấn Nhạc cảnh ở bên, sau đó lạnh lùng nói:
- Nghe thấy rồi chứ, các ngươi nếu như lười biếng, thì đừng trách ta không khách khí.
- Ngươi đi làm đi.
Dứt lời, Ôn Bình muốn rời đi.
Nhưng chân trước vừa bước, chợt nghe được sau lưng truyền đến mấy âm thanh.
- Ôn tông chủ, chúng ta có thể nói ra hết tất cả những thứ chúng ta biết, tất cả mọi thứ bên trong tàng giới cũng có thể cho ngài, nhưng xin Ôn tông chủ có thể để chúng ta được tự do.
- Nhưng cầu Ôn tông chủ có thể đổi sự tự do của ta.
Lúc Ôn Bình xoay người, mấy người đều quỳ trên mặt đất.
Xích Mục vừa muốn tức giận, Ôn Bình ngăn lại, sau đó hỏi:
- Các ngươi biết được cái gì?
- Về liên quân của Bách Tông Liên Minh.
Một nam nhân trung niên mặt đen lập tức tiếp lời.
Ôn Bình nói tiếp:
- Nói thử xem.
Nam nhân trung niên mặt đen thấy Ôn Bình đồng ý nghe, giống như bắt được ngọn cỏ cứu mạng vậy, vội vàng đáp:
- Tông chủ, người giết đi Tư Đồ Tu Năng, Bách Tông Liên Minh nhất địch sẽ mở cuộc thảo phạt cuối cùng.
- Thảo phạt cuối cùng?
- Thảo phạt cuối cùng, quy định bắt buộc tất cả các thế lực đứng đầu tứ tinh đều phải xuất ra lực lượng, hơn nữa Bách Tông Liên Minh còn phái kim cấp chủ sự cấp bậc còn cao hơn cả ngân cấp chủ sự.
- Lại thêm một cái kim cấp?
- Kim cấp chủ sự, là do ba người mạnh nhất của Thiên Địa hồ hợp thành. Theo như ta được biết, bọn họ trăm năm trước đã là thực lực của Bán Bộ Địa Vô Cấm. Nếu như bọn họ muốn gây khó dễ, dựa vào tình trạng trước mắt của Bất Hủ Tông, rất khó ngăn cản được. Nhưng có một biện pháp, có thể khiến cho Ôn tông chủ đủ để bình yên vượt qua kiếp nạn này.
- Tiếp tục nói.
Ôn Bình ngược lại khá là tò mò, một cái Trấn Nhạc hạ cảnh, hắn biết được những gì.
Lại dựa vào cái gì mà nói có thể giúp đỡ Bất Hủ Tông.
Nam nhân trung niên mặt đen nuốt nuốt nước miếng, sau đó nói ba chữ,
- Tán Nhân Dịch!
- Tán Nhân Dịch!
- Ôn tông chủ nên biết, không gia nhập Bách Tông Liên Minh chính là tán tu môn phái. Sau khi bị Bách Tông Liên Minh chèn ép cả nghìn năm, tán tu môn phái cơ bản là rất khó thấy được. Nhưng những tán tu môn phái còn sót lại kia không thể nào lựa chọn ngồi yên chờ chết, cho nên liên hợp lại trở thành tổ chức Tán Nhân Dịch.
- Chính là cái này?
Bảo Bất Hủ Tông hắn đi nhờ cậy?
Đây không phải là chuyện đùa giỡn sao?
- Ôn tông chủ, Tán Nhân Dịch rất mạnh, đừng thấy hắn bị Bách Tông Liên Minh chèn ép đã nghìn năm. Nhưng trong bảng Đỉnh Phong của Thiên Địa Hồ, trong top 100 cường giả Trấn Nhạc cảnh có 30 người là người của bọn họ. Nếu như bọn họ có thể giúp đỡ Bất Hủ Tông, vậy chính là có thể liều mạng với liên quân thảo phạt của Bách Tông Liên Minh rồi. Nếu như Ôn tông chủ cần đến, ta có thể liên lạc với người của bọn họ, nói cho bọn họ biết khát vọng của người.
Vừa dứt lời, mấy người xung quanh lập tức nhìn về phía nam nhân trung niên mặt đen.
Bách Tông Liên Minh một mực chèn ép Tán Nhân Dịch, bây giờ trong người của mình lại có thể liên lạc được với Tán Nhân Dịch.
Đây không phải là gian tế sao?
- Thú vị.
Ôn Bình nhìn nam nhân mặt đen, lộ ra chút ý cười,
- Ngươi không sợ rời khỏi Bất Hủ Tông, sau đó bị người xung quanh ngươi giết chết sao?
Dứt lời, Ôn Bình cất bước rời đi.
Đúng!
Hắn không có hứng thú gì với cái Tán Nhân Dịch kia.
Đối với biện pháp mà nam nhân mặt đen kia đưa ra, càng không có hứng thú.
Không nói đến Tán Nhân Dịch bị chèn ép đã nghìn năm còn có thể giữ được sự cường đại là vì cái gì, đơn giản từ góc độ của Bất Hủ Tông mà nhìn nhận, Bất Hủ Tông chính là không thể hợp tác với Tán Nhân Dịch rồi.
Bất Hủ Tông nhiều thứ tốt như thế, ai dám đảm bảo bọn họ thấy rồi không thèm muốn.
Quạ trong thiên hạ đều thường đen!
Đến lúc đó hắn còn phải đề phòng Tán Nhân Dịch, vậy chẳng phải là rảnh tới điên rồi sao?
Bỗng nhiên, tiếng của hệ thống vang lên bên tai,
- Kí chủ nếu như có thể đem danh vọng nâng lên cấp bốn, như Tán Nhân Dịch sẽ không phải là thế lực trở ngại mà ngược lại có thể trở thành nước phụ thuộc của Bất Hủ Tông.
- Hệ thống, ngươi thật dám nghĩ đó.
Ôn Bình kinh ngạc nói.
…
Đảo mắt lại mấy ngày nữa trôi qua.
Mấy ngày này, Bách Niệm Hương từ sáng sớm đã theo Long Kha tu luyện hai canh giờ.
Đối với kỹ thuật chiến đấu mà nói, trong thời gian mấy ngày đã mạnh lên không ít.
Nhưng mời sư phó vào cửa, tu luyện tại cá nhân, Long Kha cũng không có cách nào dạy nàng quá nhiều thứ, điểm này Bách Niệm Hương đã biết, cho nên ban ngày chính là luyện Ngự Kiếm Thuật, trực tiếp đến kí túc xá tìm người học hỏi.
Đến buổi tối, dĩ nhiên là đâm đàu vào trong Quan Ảnh Thất xem Harry Potter.
Đối với tình trạng tu luyện của nàng, người xung quanh đều có chút khó hiểu – gần như là một trạng thái điên cuồng.
Vĩnh viễn không đi ngủ!
Chỉ có giờ ăn cơm mới nghỉ một chút.
- Bách Niệm Hương sư muộn bị sao thế?
- Chẳng lẽ là mấy ngày nay sau khi bị Lâm sư huynh hành hạ vài lần, tổn thương tự tôn rồi?
- Không thể nòa, là nàng ấy tự nói đó, bảo ta toàn lực công kích nàng ấy.
Lâm Khả Vô lập tức bày vẻ mặt người vô tội.
- Có thể là gặp phải chuyện gì rồi.
Đều là nữ nhân, Triệu Tinh âm thầm đoán được điều gì đó,
- Lòng tự tôn của nàng ấy chắc sẽ không dễ dàng bị tổn thương đến thế đâu.
- Không bằng chúng ta hỏi thử xem, trạng thái này của nàng ấy, tiếp tục tu luyện sẽ điên mất thôi.