- Không bằng chúng ta hỏi thử xem, trạng thái này của nàng ấy, tiếp tục tu luyện sẽ điên mất thôi.
- Đúng vậy, lẽ nào sau này Bách Niệm Hương sư muội muốn là một kẻ tu luyện điên khùng sao?
- Kẻ tu luyện điên khùng thì làm sao, vậy cũng là một loại nhân sinh. Nếu là sự lựa chọn của sư muội, chúng ta nên hiểu và ủng hộ. Chỉ là, tông chủ ngày ngày đều bảo sư muội đi theo Triệu trưởng lão tu luyện, thật làm người khác hâm mộ nha.
Sau khi cơm nước xong xuôi, đám người ồn ào cả một đường.
Đảo mắt lại là mấy ngày.
Đêm khuya, Ôn Bình một bên tu luyện, một bên hướng về rừng rậm nơi phương xa cảm khái,
- Nếu như phía sau cánh rừng rậm này đều là lãnh địa của Bất Hủ Tông, trồng toàn bộ Kiến Mộc, vậy thì tốc độ tu luyện của ta sẽ nhanh biết bao nhiêu?
Đúng lúc này, từng tiếng từng tiếng kêu kinh thán truyền đến.
Woaaa~
Đúng là phương hướng của núi Xuất Nhiễu!
Nghe thấy được những tiếng này, Ôn Bình nhướng mày,
- Đêm hôm khuya khoắc, gào thét cái gì không biết?
Ôn Bình vội vàng để Ác Linh kỵ sĩ đi qua đó xem thử, sau khi biết là không có chuyện gì định tiếp tục tu luyện, nhưng câu nói cuối cùng của Ác Linh kỵ sĩ đã cho hắn biết, Bách Niệm Hương cầm lấy một cây chổi trong đám người đang hò hét xung quanh.
Cây chổi?
Ôn Bình nhíu mày lại, sau đó giật mình tỉnh ngộ nói:
- Chẳng lẽ là cây chuổi ma pháp?
Theo đó, Ôn Bình trực tiếp đứng dậy.
Nhanh chóng đi đến sau núi Xuất Nhiễu, chính là nhìn thấy dưới Quan Ảnh Thất đã có rất nhiều người tụ họp lại, gần như là tất cả mọi người đều đến.
Mọi người vây quanh Bách Niệm Hương, vẻ mặt hưng phấn, hoa tay múa chân trò chuyện.
- Bách Niệm Hương sư muội, chúng mừng ngươi.
- Cây chổi bay, sau này ngươi chính là không cần đi hàng phục cái dực tộc yêu vương gì rồi.
- Đúng vậy, Tia Chớp 2000 nha. Chính là không biết tốc độ nhanh bao nhiêu?
…
Trong tiếng bàn luận, Ôn Bình đã đến gần.
- Tông chủ!
- Tông chủ!
Mọi người thấy Ôn Bình đến, vội vàng chừa ra một con đường.
Theo con đường mà mọi người tách ra, Ôn Bình nhìn thấy Bách Niệm Hương, cho dù người xung quanh nói đều là mặt mày hớn hở, hơn nữa trên mặt còn mang theo ý cười.
Bách Niệm Hương lại không như thế, lúc cùng mọi người nói chuyện vui vẻ, cũng có dáng vẻ vui mừng, nhưng lúc lơ đãng nhìn về cây chổi, trong ánh mắt có chút thất lạc.
Thời gian thất lạc rất ngắn, ngắn đến mức ngừoi bên cạnh không cảm nhận thấy.
Ôn Bình đi vào, lấy cây chổi từ trong tay Bách Niệm Hương, sờ sờ lên dòng chữ tiếng anh màu vàng, cười nói:
- Tia chớp 2000, vận khí không tệ.
- Nhờ phúc của tông chủ.
Bách Niệm Hương cười lên tiếng.
Nhưng nhìn Tia Chớp 2000 trong tay, nàng thật là cười không nổi.
Nàng muốn cây chổi bay này làm gì chứ?
Dực tộc yêu vương, tuy nàng chưa hàng phục được con nào, nhưng mà tông môn bên kia tùy lúc sẽ có cường giả mang đến cho nàng dùng yêu vương Thần Huyền cảnh, thậm chí là Trấn Nhạc cảnh để thay thế việc đi bộ.
Muốn đi đâu, đều không cần lo lắng.
Cây chổi Tia Chớp 2000 có thể bay này, trong tay mình dường như không có tác dụng gì.
Không thể nâng cao thực lực, đối với nàng bây giờ mà nói, chính là có cũng được không có cũng không sao.
Mắt thấy sắp phải rời khỏi Đông hồ đi Thiên Cơ Hồ rồi, lễ hội cũng sắp bắt đầu, thời gian cuối cùng này lại để nàng có được một cây chổi.
Chẳng lẽ đây là số mệnh?
Lần này nàng lại phải khiến cho phụ thân, gia tộc, tông môn mất hết mặt mũi rồi?
Lúc này, Ôn Bình bỗng nhiên mở miệng nói:
- Triệu trưởng lão, ngươi đi bắt một đám con thiên mã đến đây, để chúng so về tốc độ xem.
Theo đó, Ôn Bình liền hỏi hệ thống.
- Hệ thống, cái Tia chớp 2000 này có thể đạt đến tốc độ như thế nào?
Sau khi hệ thống lên tiếng,
- Sau khi trải qua Harry Potter và sự cân đối của thế giới này, tốc độ của Tia chớp 2000 khẳng định sẽ không chỉ ở trình độ trong phim mà thôi, thậm chí nhanh hơn rất nhiều, kí chủ xin tự mình xem xét.
- Được, hỏi như không hỏi.
Ôn Bình lại lần nữa phóng lực chú ý đến Tia chớp 2000 trong tay Bách Niệm Hương, đợi Long Kha dắt mấy con thiên mã đến đây.
Thiên mã là tọa kỵ của bọn người Tư Đồ Tu Năng, đều là yêu vật Trấn Nhạc cảnh.
Cho dù bọn nó không có cách nào đại biểu cho tốc độ cao nhất của Trấn Nhạc cảnh trên không trung, nhưng tốc độ của bọn nó khẳng định là đạt được trình độ cao nhất trong cùng cảnh đó, nếu không Tư Đồ Tu Năng cũng không dùng nó kéo xe.
- Niệm Hương, đợi lát nữa ngươi cùng thiên mã thi đấu thử xem.
Bách Niệm Hương gật đầu,
- Vâng, tông chủ!
- Ngươi thử trước xem sao, quen thuộc một ít kỹ xảo.
Ôn Bình ra hiệu mọi người nhường chỗ, đều lùi về dưới mái hiên của Quan Ảnh thất.
Một mình Bách Niệm Hương đứng ở bên ngoài, một tây cầm chổi, mà trên mặt mang theo nụ cười mỉm.
Tử Nhiên thân là sư phụ, sao lại không biết tâm sự trong lòng đồ đệ của mình chứ, lúc này đột nhiên nói một câu,
- Niệm Hương, ngươi thử xem. Trận tranh tài Tân Tú, không được cưỡi yêu vật lên sàn đấu, cây chổi này có thể mang lên đó. Cái Tia chớp 2000 này nếu như đủ nhanh, cũng có thể giúp ngươi một tay.
Nghe được câu nói này, Bách Niệm Hương đột nhiên lộ ra chút vui mừng.
- Sư phụ, thật sao?
- Tất nhiên là thật đó, trăm năm trước vi sư đã nhìn thấy mười mấy ngày của trận chiên Tân Tú đó.
Bách Niệm Hương cười gật đâu,
- Sư phụ người sao không sớm nói với con… Sư phụ, con trước thử xem có thể bay nhanh bao nhiêu.
Dứt lời, Bách Niệm Hương đặt cây chổi ở bên cạnh, để nó nằm trên mặt đất.
Sau đó nhìn về phía Ôn Bình, nói:
- Tông chủ, ta là học theo cái trong phim ảnh sao? Đối với nó nói lên sao?
Ôn Bình hỏi hệ thống một phen, sau đó lên tiếng nói:
- Ừm, ngươi học theo đó là được.
Harry Potter trong Quan Ảnh Thất đều do hệ thống dùng ngôn ngữ của thế giới này phối âm, cho nên không có sự tồn tại của tiếng anh.
Không cần nói cái gì mà Up gì đó!
Trực tiếp nói lên là được.
Bách Niệm Hương gật đầu, mở một tay ra, đồng thời cúi đầu nhìn về Tia chớp 2000 của mình, dùng sức hô:
- Lên!
Chỉ thấy cây chổi run lên hai cái, sau đó giống như bị cái gì đó hấp dẫn, trực tiếp bay vào trong tay Bách Niệm Hương.
Lúc Bách Niệm Hương cầm chặt cây chổi, trên mặt xẹt qua một chút vui mừng.
- Cảm giác không giống nhau.
Ma pháp, thật là khó mà tưởng tượng nổi.
So với mạch thuật vừa tu luyện chính là mấy chục năm, cách sử dụng nó thật là đơn giản.
- Trước thử xuôi theo núi Xuất Nhiễu bay hai vòng đi, thân thể nghiêng về phía trước, chính là hạ xuống.
Lời của Ôn Bình thi nhau mà đến.
Bách Niệm Hương bừng tỉnh gật gật đầu, theo đó nhấc chân phải lên, bước qua cây chổi, hai tay nắm chắt lấy cán gỗ của cây chổi.
Tiếp theo đó trục tiếp đạp một cái!
Cây chổi mang theo Bách Niệm Hương rời khỏi mặt đất.
Trong sự lắc lư nhẹ nhàng từ từ bay lên không trung, đối với Bách Niệm Hương đã tiến vào Thông Huyền cảnh mà nói, việc cân bằng là rất dễ nắm bắt. Không giống bộ dạng trong phim Harry Potter, một đám nhóc cưỡi chổi mà còn lắc đông lắc tây. Sau khi nắm giữ tốt sự cân bằng, Bách Niệm Hương nghĩ đến ánh mắt chờ mong của cả đám Dương Nhạc Nhạc, cơ thể và tay hướng lên phía trên.
Vèo!
Cây chổi mang theo Bách Niệm Hương tiến vào trong màn đêm.
Sau khi lên trời, Bách Niệm Hương không nghĩ gì khác, dù là lần đầu cưỡi chổi.
Muốn xem thử Bất Hủ Tông ở phía sau cách bao xa, nhưng lại lo lắng một khi không cẩn thận đung đưa thì bản thân không khống chế được.
Vì vậy, dựa theo lời Ôn Bình nói, ổn định trong không trung đảo hai vòng.
Không cầu tốc độ.
Nhưng cầu một chữ —— ổn!
- Có thể rồi.
Ôn Bình trông thấy Bách Niệm Hương đã có thể ổn định mà bay, trực tiếp mở miệng gọi nàng xuống.
Bởi vì Long Kha đã mang Thiên Mã Trấn Nhạc cảnh đến núi Xuất Nhiễu rồi!