Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 600 - 【Vip】 Tốc Độ Của Chổi Ma Phép Khiến Người Khác Khiếp Sợ

【VIP】 Tốc độ của chổi ma phép khiến người khác khiếp sợ 【VIP】 Tốc độ của chổi ma phép khiến người khác khiếp sợ

Sáu con thiên mã, không phản kháng, như đã được thuần phục đi theo sau lưng Long Kha.

Ôn Bình thấy thế cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Loại yêu vật này, một khi bị loài người chinh phục, người chinh phục nó một khi bị một người cường đại khác giết chết rồi, vậy nó tất nhiên sẽ thành phục cái người cường đại hơn kia.

Nói chúng nó thông minh?

Có thể.

Nếu như ngu ngốc.

Vẫn là có thể.

Chính xác chúng nó có được trí tuệ không thua kém nhân loại, nhưng bọn chúng lại có được cái tư tưởng rất thú tính, chính tồn tại của thần phục kẻ mạnh hơn.

Có thể cũng có quan hệ với cạnh tranh trong nội bộ yêu vật, chỉ cần mạnh mẽ hơn, mới có thể trở thành lãnh tụ.

Sau khi Bách Niệm Hương cưỡi chổi đã vững vàng hạ xuống, Ôn Bình nói:

- Chuẩn bị xong rồi thì lên không trung, bọn chúng sẽ đuổi theo ngươi.

Bách Niệm Hương gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Thiên mã một lúc, không biết nghĩ đến cái gì.

Sau khi thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên phóng ra một ánh mắt rất kiên định nhìn vể phía trước, hai tay nắm chặt cây chổi,

- Tông chủ, ta bay đây!

Vèo!

Một trận gió xẹt qua, cây chổi mang Bách Niệm Hương một lần nữa bay lên trên trời.

Lần này, Bách Niệm Hương trực tiếp bay về phía trước, trở thành một đường thẳng tắp xẹt qua bầu trời đêm. Trong chốc lát đã bay ra khỏi phạm vi của Bất Hủ Tông, hơn nữa dùng tốc độ rất nhanh lại lướt qua Thương Ngô Thành.

- Thật nhanh!

Bách Niệm Hương trên chổi khóe miệng xẹt qua một chút vui mừng lẫn ngạc nhiên.

Chẳng qua, nàng vẫn không có cách nào quan sát được cây chổi này đến cuối cùng tốc độ nó đạt được là cái tiêu chuẩn gì, bởi vì nó không ngừng gia tăng tốc độ.

Thời gian theo đó từng chút từng chút trôi qua, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Cuồng phong lướt qua khuôn mặt, giống như một bàn tay đang đánh vào mặt nàng vậy, cho dù không phải rất đau, nhưng cũng có thể khiến Bách Niệm Hương cảm thấy tư vị nóng rát.

Đương nhiên, nàng cơ bản không có tâm tư để ý đến điều này.

Trong đầu nàng chỉ có tốc độ.

Nàng đoán chừng cái tốc độ này, tuyệt đối không thua kém bất cứ Dực tộc đại yêu Thần Huyền cảnh.

- Thế này còn có ai có thể đánh được ta chứ?

Trong trận chiến Tân Tú, không được mang yêu tộc lên sàn đấu, vậy thì nàng há chẳng phải là sự tồn tại của bất bại sao?

Thông Huyền hạ cảnh, mạch thuật của ai có thể đánh tới nàng?

Cho dù có chút cảm giác giở trò vô lại, nhưng chiến đấu không có cái gọi là quang minh chính đại, người thắng rồi mới có thể khiến người khác ghi nhớ.

- Đến lúc đó có ngừoi công kích ta, ta có thể trực tiếp bay lên trời, sau đó một mực dùng Ngự Kiếm Thuật công kích hắn, để hắn bị bắn chết! Nếu như có người tu luyện là mạch thuật loại công kích gần, vậy thì thảm rồi, trước mặt ta căn bản năng lực ra tay còn không có.

Trong đầu sau khi tưởng tượng ra cách thức chiến đấu, sự thoải mái trong lòng Bách Niệm Hương càng thêm nồng đậm.

Những ngày này, cuối cùng không có uổng phí!

Hiện tại tiến vào top 5000 của xếp hạng Tân Tú, tuyệt đối không có bất kì vấn đề gì.

Dựa vào ưu thế trong không trung của cây chổi, nàng có thể làm tiêu hao chết tất cả Thông Huyền trung cảnh.

- Chính là không biết tốc độ của nó nhanh bao nhiêu, nếu có thể nhanh hơn chút nữa, vậy thì cho dù là mạch thuật có tốc độ cực kỳ nhanh, đối với ta cũng vô dụng.

Bách Niệm Hương biết rõ, phóng tầm mắt đi cả Thiên Địa hồ, các loại mạnh thuật tầng tầng lớp lớp.

Có loại tốc độ công kích rất nhanh.

Công kích của nó chỉ trong chớp mắt đã có thể giết chết người trước mắt.

Cho nên, cây chổi này vẫn cần nhanh hơn, vậy nàng tại lần xếp hạng Tân Tú này mới có thể đi càng xa, mà không phải bị giới hạn bởi sự hạn chế của 5000 cái tên bên trên.

Cùng lúc đó, trên núi Xuất Nhiễu, Ôn Bình đã dùng phi chu từ dưới đất bay lên.

Sáu con thiên mã sau khi Long Kha ra lệnh cũng bắt đầu giang hai cánh ra, hóa thành một luồng ánh sáng trắng nhập vào trong màn đêm, bay về hướng Bách Niệm Hương.

Ôn Bình mở miệng nói:

- Muốn xem sao, đều lên phi chu đi.

- Đi!

- Nhanh lên phi chu!

Mọi người như ong vỡ tổ xông lên phi chu.

Khi một chân của Ôn Bình bước lên, phi chu trực tiếp giương ra năm cánh buồm, giống như sấm sét xông ra ngoài.

Khi phi chu đuổi theo phía trước đại khái sau mấy hơi thở, đám người Dương Nhạc Nhạc luôn nhìn về ánh sáng trắng ở trước mặt, kinh hỉ hét lên một tiếng:

- Nhìn thấy rồi!

Mọi người vội vàng nhìn theo chỗ Dương Nhạc Nhạc chỉ.

- Bách Niệm Hương sư muội đâu?

- Cũng không nhìn thấy nàng ấy nha.

Mọi người hào hứng bừng bừng bàn luận, Ôn Bình thì bảo hệ thống để phi chu bay với tốc độ nhanh nhất, hơn nữa tập trung tìm kiếm vị trí của Bách Niệm Hương, xông về hướng đó.

Đương nhiên, phi chu đã bay đến vị trí càng cao hơn so với thiên mã và Bách Niệm Hương.

Tất nhiên cao độ cũng không giống nhau.

Sau khi đuổi theo không lâu, thiên mã, Bách Niệm Hương cưỡi chổi đều đã rơi vào tầm mắt. Từ phi chu nhìn xuống, Bách Niệm Hương giống như con dơi trong đêm tối vậy, không ngừng xẹt qua bóng đêm, bay qua rừng rậm, bỏ lại từng ngọn lại từng ngọn thành trì ở phía sau.

Nhìn được một lúc, Long Kha mở miệng nói:

- Thiên mã đuổi không kịp.

- Cái chổi này vậy mà lại có được tốc độ của Dực tộc đại yêu Trấn Nhạc cảnh, thật kinh người!

Tử Nhiên ở một bên kinh ngạc hô lên một tiếng.

Bọn người Dương Nhạc Nhạc vốn dĩ đến xem náo nhiệt, nghe thấy Long Kha và Tử Nhiên nói như thế, đám người sôi trào như nước sôi vậy.

Mỗi một người đều hâm mộ không thôi.

- Vận khí này của Niệm Hương sư muội, thật quá tốt rồi đi.

- Sau này ai có thể đuổi kịp chứ?

- Không việc gì thì bỏ cây chổi vào trong tàng giới, chọc phải Trấn Nhạc cảnh cũng không sợ nữa, trực tiếp lấy cây chổi ra cưỡi chạy.

Một đoàn người càng nói càng hâm mộ, còn đủ các loại hình ảnh bổ não, các hình ảnh được phát thảo ra, khiến Ôn Bình bất đắt dĩ không thôi.

Cái này so với một tác giả Phi Tước hắn thích ở thế giới trước, sức tưởng tượng càng thêm phong phú.

Mới lấy được cây chổi này, cái gì cũng không không làm, liền các loại chuyện sau này đều nghĩ xong cả rồi.

Trong bầu trời đêm.

Bách Niệm Hương trong hưng phấn đã hoàn toàn quên mất cảm giác nóng rát trên mặt, không phải ngẩng đầu nhìn trời, mà nhìn phi chu ở phía sau, trên mặt mang theo ý cười phất phất tay.

Nàng tin tường, bọn người tông chủ đều nhìn thấy.

Còn có thể nhìn sáu con thiên mã ở sau lưng.

Đã sắp nửa nén hương thời gian rồi, bọn nó vẫn không đuổi kịp y như cũ.

Lúc đầu cách nhau không xa lắm, đến bây giờ cảm giác vẫn xa như thế.

- Tốc độ của Trấn Nhạc cảnh, trận chiến Tân Tú… e rằng không có bất cứ mạch thuật của người nào có thể đuổi kịp ta rồi! Mà ta, ở trên không trung gần như có thể muốn làm gì làm, trực tiếp dừng ở vị trí bất bại. Cho dù đối mặt với thiên tài đứng đầu như Hạ Kim, Thông Huyền thượng cảnh, thậm chí bán bộ Thần Huyền, ta vẫn có thể ở vị trí bất bại!

Sự thoải mát trong lòng Bách Niệm Hương như theo gió mà nổi lên.

Cái này hoàn toàn không sợ làm mọi người ở tông môn, phụ thân mất mặt rồi.

Thậm chí nàng còn có thể bỗng nhiên nổi tiếng!

Thay phụ thân, thay tông môn, thay gia tộc của bản thân lấy được danh dự càng cao.

Trên phi chu, sau khi Ôn Bình nhìn một lúc, trực tiếp để phi chu bay vòng vèo.

Thiên mã cũng theo hiệu lệnh của Long Kha mà dừng bước, nhưng con mắt nhìn cây chổi của Bách Niệm Hương lại không dời đi, trong đôi mắt lộ ra một loại cảm giác giống như mất đi một thứ gì đó vậy. Sau khi Long Kha phẫn nộ mắng một tiếng, bọn nó mới thu hồi ánh mắt, sau khi nhìn nhau vài lần, xì xì một tiếng, sau đó vỗ cánh đi phía sau phi chu bay về phía Bất Hủ Tông.

Sáu con thiên mã rất buồn phiền.

Thua cái gì cũng được, lại thua một cây chổi.

Đây quả thực là một sỉ nhục lớn của kiếp sống làm yêu của bọn chúng.

Cái tôn nghiêm triệt để không còn rồi!

Nói ra, chỉ sợ trở thành nỗi nhục của yêu giới!

Bách Niệm Hương lúc này đã bay đến high rồi.

Theo phía sau phi chu, khi thì bay lên phía trên, khi thì hạ xuống.

Lúc xẹt qua trên không trung một thành trì, hai tên binh sĩ thủ thành đang đứng ở trên thành lầu nói chuyện.

- Lão Vương, tiểu tử nhà ngươi vẫn một mực nháo đòi đi cái gì mà Bất Hủ Tông nữa không?

- Đúng vậy, luôn nháo muốn đi, nhưng mà ngươi cũng biết, đường đi Bất Hủ Tông quá khó khăn rồi, luyện thể cảnh căn bản không có cách nào bảo đảm bản thân có thể sống đến Thương Ngô Thành.

- Đi theo thương đội đó.

- Ta nào có nhiều kim tệ đến thế, ngươi không phải không biết.

Bỗng nhiên, một cái bóng đen xẹt qua bên cạnh.

Tên còn lại kinh ngạc nghi ngờ hỏi:

- Cái thứ gì vù một cái đi qua rồi?

Hai người vội vàng nhặt mũ vừa bị tung bay của mình, bắt đầu nhìn xung quanh, sau đó không hiểu gì hết nhìn lên trời.

Bình Luận (0)
Comment