Sau khi trở lại tông môn, Ôn Bình trực tiếp trở về Kiến Mộc lâm.
Hắn không cần nhìn đều biết, phỏng chừng các đệ tử đều đang vây quanh Bách Niệm Hương, nhảy cẫng hoan hô.
Nói thật, tốc độ của cái chổi này thật đúng là ngoài dự liệu của hắn, tốc độ phi hành của Trấn Nhạc cảnh Dực tộc Đại Yêu, quả thực quá kinh khủng.
- Kí chủ, tốc độ của cái chổi này sẽ còn cùng cảnh giới mà biến hóa. Cảnh giới càng cao, tốc độ phi hành của cái chổi sẽ càng nhanh hơn.
Nghe được hệ thống nói câu này, lông mày Ôn Bình không kìm được nhảy lên.
Ta có nên cũng đi kiếm một cái chổi để chơi đùa?
- Nếu như thời gian của kí chủ rất nhiều , có thể làm như thế. Dựa theo thực lực trước mắt của kí chủ, có thể đem tốc độ phi hành của cái chổi tăng lên tới trình độ phi chu (thuyền bay) 5 cánh.
- Vậy thôi được rồi, cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Ôn Bình trực tiếp thu hồi ý nghĩ đi kiếm một cái chổi.
Hiện tại việc hắn muốn làm có hai chuyện, đem kinh mạch đả thông hoàn toàn, kết nối mạch môn thứ ba, sau đó là có thể dùng Phá Kính đan phổ thông, mở ra mạch môn thứ ba, trở thành Trấn Nhạc cảnh.
Chuyện thứ hai, chính là hoàn thành nhiệm vụ Quan Ảnh thất.
Thu hoạch được ma pháp cấm kỵ —— Vong Linh Triệu Hoán Thuật. (Thuật triệu hoán linh hồn)
Trước mắt xem hình ảnh, lượt người đã đạt đến hơn bốn trăm , dựa theo cái xu thế này tiếp tục, không tới thời gian một tuần, thu hoạch ma pháp cấm kỵ dễ như trở bàn tay.
Bách Niệm Hương đã đạt được vòng sáng thứ 2000 chổi ma pháp, nhất định có thể nhấc lên một đợt sóng dữ.
Dưới sự thúc đẩy biến hóa của chổi ma pháp, có lẽ còn không đến thời gian một tuần.
Cứ như vậy, Ôn Bình tu luyện qua một đêm, sáng sớm hôm sau lúc đi ăn điểm tâm, các đệ tử vẫn còn thảo luận về chuyện cái chổi ma pháp.
Lúc Ôn Bình đến, bọn hắn mới thu liễm lại.
Nhưng vẫn là kìm nén không nổi nét hưng phấn trên mặt.
Sau khi ăn xong, Ôn Bình gọi Thi Hoa lại:
- Thi Hoa, đêm nay không cần ngươi đi bán đồ, đi theo đám bọn hắn xem phim đi.
- Đa tạ Tông chủ.
Thi Hoa trên mặt lộ ra vui vẻ, cũng có thể nhìn ra, nàng thật sự rất muốn đi xem phim.
Ôn Bình nói xong cũng chuẩn bị rời đi, nhưng mà Bách Niệm Hương lại gọi hắn:
- Tông chủ, mấy ngày nữa ta cùng sư phụ rời khỏi Bất Hủ tông hai tháng, ngài hãy bảo trọng.
Nghe được Bách Niệm Hương nói câu này, vẻ mặt đám người Dương Nhạc Nhạc nhất thời nghi vấn.
Bất quá Ôn Bình còn chưa lên tiếng, bọn hắn cũng không dám hỏi.
Đương nhiên, Ôn Bình đã sớm biết Bách Niệm Hương mấy ngày nữa muốn rời khỏi Bất Hủ tông.
Mấy ngày trước, Tử Nhiên đã nói với hắn rồi.
Đối với việc này, Ôn Bình chỉ có thể chúc thuận buồm xuôi gió.
- Ừm. . . Niệm Hương, nếu ngươi thực sự đang lo lắng, hãy mượn pháp khí mang đi .
Bách Niệm Hương là người của Bất Hủ tông, muốn đi tham gia Tân Tú Chiến, Ôn Bình cũng không muốn Bách Niệm Hương làm mất mặt Bất Hủ tông.
Thuận tiện có thể đem Bất Hủ tông dương danh là tốt nhất rồi.
Bách Niệm Hương gật đầu, lên tiếng nói:
- Đa tạ Tông chủ, nhưng ta cảm giác có chổi ma pháp đã đủ rồi. Chỉ dựa vào nó, ta đã có khả năng đứng ở thế bất bại, nếu quả thật gặp gỡ Thông Huyền thượng cảnh, hoặc là Bán bộ Thần Huyền, nếu như mài hắn không chết, cùng lắm thì hòa không thắng không bại.
Bách Niệm Hương dứt lời, hì hì cười một tiếng, rất là sung sướng.
Cùng trạng thái vài ngày trước đó hoàn toàn khác nhau.
Ôn Bình thấy thế, chỉ nói bốn chữ liền rời khỏi Trù phòng:
- Đi sớm về sớm.
Bách Niệm Hương gật đầu, sau đó hướng về phía bóng lưng Ôn Bình khom mình hành lễ, trong lòng cảm kích lộ rõ trên mặt.
Nàng rất rõ ràng, Tông chủ thoạt nhìn lạnh lùng.
Kỳ thật hắn hết sức quan tâm đệ tử Bất Hủ tông.
Đương nhiên, nàng cũng hết sức cảm kích Ôn Bình cho nàng một cơ hội như vậy, bằng không lần này tham gia Tân Tú Chiến, nàng có thể sẽ bị chơi khăm rồi.
Cùng lúc đó, Ôn Bình vừa đi, đám người Dương Nhạc Nhạc liền như ong vỡ tổ.
- Niệm Hương sư muội, ngươi là muốn đi đâu vậy?
- Một lần đi liền hai tháng, lâu như vậy sao.
Đối mặt với thắc mắc của mọi người, Bách Niệm Hương giải thích:
- Qua ít ngày nữa chính là thịnh hội của Thiên Địa hồ trăm năm tổ chức một lần, hầu như chín thành thế lực lớn tại Thiên Địa hồ đều sẽ có người đi tham quan, đồng thời tham dự. Căn cứ theo quy định, chỉ cần người có tên trên Tân Tú bảng, đều đi tham gia Tân Tú Chiến, cùng những thiên tài khác của Thiên Địa hồ giao đấu. . .
- Hóa ra là như vậy.
- Thịnh hội trăm năm tổ chức một lần, Niệm Hương sư muội, ngươi phải cố gắng lên, không thể ném đi mặt mũi của Bất Hủ tông.
- Đúng thế, ngươi bây giờ chính là người của Bất Hủ tông.
Mọi người một bên cổ vũ, một bên nhắc nhở Bách Niệm Hương.
Bách Niệm Hương nhìn những sư huynh sư tỷ này, nghiêm túc gật đầu, trong lòng cũng có chút xúc động.
Cái gì trăm năm thịnh hội.
Cái gì Tân Tú bài danh.
Bất Hủ tông có nhiều thiên tài như vậy, mỗi một cái xuất ra đều là thiên tài cấp độ yêu nghiệt đứng đầu nhất Thiên Địa hồ, thế nhưng bọn hắn lại không có bất kỳ ý tứ tham gia nào.
Trước kia nàng hết sức coi trọng, thế nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, Tân Tú bài danh này, thật đúng là không có ý nghĩa gì.
Tuy nhiên lần này đi là vì phụ thân, gia tộc còn có tông môn, có hứng thú hay không nàng cũng không quan tâm, chỉ cần có thể thay gia tộc lấy lại vinh dự là đủ.
Chân chính giao đấu, liền chờ hai tháng sau trở về, cùng những sư huynh sư tỷ Bất Hủ tông này so, lúc này mới có ý nghĩa.
Dương Nhạc Nhạc đột nhiên xúc động nói một câu:
- Chẳng qua là, Niệm Hương sư muội, hai tháng này, không biết ngươi rơi xuống dưới chúng ta nhiều hay ít.
Tại bên cạnh Dương Nhạc Nhạc, Triệu Tình cũng đi theo trêu chọc một câu:
- Đúng vậy đó, có khả năng khi ngươi trở về, chúng ta đều có dị mạch Địa Ngục Hỏa hoặc là dị mạch Phong thuộc tính.
Bách Niệm Hương cười khúc khích, nói:
- Yên tâm, đến lúc đó ta nhất định có thể vượt qua các ngươi.
Nói xong, mọi người nhìn nhau cười một tiếng.
. . .
Đảo mắt một cái lại là mấy ngày, Tử Nhiên mang theo Bách Niệm Hương rời khỏi Bất Hủ tông.
Bởi vì Tử Nhiên không có mang Thanh Điểu theo, Thanh Điểu phải một mực trông coi Hải Long Sơn, cho nên trước khi đi Ôn Bình đưa Thất Thiên mã cho bọn hắn.
Ban đầu Bách Niệm Hương còn muốn mang hai người Loan Nguyệt đi, Ôn Bình lại không có đáp ứng.
Dù sao hai người hiện tại đang bị phạt, sao có thể thích đi thì đi.
Bách Niệm Hương vừa đi, Bất Hủ tông đột nhiên liền thiếu tiếng cãi nhau, tuy nhiên tất cả mọi người vẫn là nên chuyện ai người nấy làm đi.
Cũng không phải sinh ly tử biệt, mặc dù mọi người đã quen ngày tháng có Bách Niệm Hương, thế nhưng nàng không có ở đây, nhiều nhất là có chút tưởng niệm.
Ngay tại lúc Bách Niệm Hương rời đi, một đám khuôn mặt xa lạ đã tới Đông hồ.
Cưỡi Hỏa Điểu từ không trung núi sâu rừng rậm bay tới, đang cháy lên cùng một màu liệt diễm, trên không lưu lại một đường kinh hãi màu hồng. Những nơi đi qua, Dực tộc Yêu vật đều đứng xa mà trông .
Sau lưng một con hỏa điểu ngồi xếp bằng mấy người, hai nam một nữ. Nữ tử kia mặc áo đỏ, cùng màu sắc hỏa diễm phía trên lông vũ Hỏa điểu không khác là bao, nàng nhìn hai người bên cạnh, hỏi một người trung niên diện mạo lạnh lùng:
- Phan Túc, chúng ta cách thành Thương Ngô còn xa lắm không?
- Nếu như nhớ không lầm, hẳn là chỉ có lộ trình nửa ngày. Cụ thể lúc nào tới không chắc chắn, lần trước ta tới cũng là sự việc 30 năm trước.
Người trung niên diện mạo lạnh lùng đáp.
- Ngươi xác định không có mang bọn ta đi lạc sao? Ngươi xem dưới chân ngoài rừng rậm, bình nguyên, nắm trong tay cũng đều là yêu vật, rất xa mới có thể thấy một cái thành nhỏ, cái này cũng thực sự quá hoang vu mà. Bất Hủ tông kia thật sự ở loại địa phương này?
Nữ tử áo đỏ liên tục ném ra ngoài ba câu hỏi, thỉnh thoảng lại nhìn một chút phía dưới, trên mặt cùng trong lòng đều lộ ra nghi vấn.
Lúc này, một tên nam nhân khác mở miệng:
- Sai thì khẳng định là không sai, ta đã tra xét bảy, tám lần. Thế nhưng ta liền không hiểu rõ, Minh Chủ nghĩ gì lại đi lôi kéo loại thế lực ở địa phương quỷ quái này. Địa phương quỷ quái này buôn bán cũng không có cách nào, còn trong khu vực thế lực của Bách Tông liên minh, lúc nào cũng có thể bị Bách Tông liên minh vây công. Lôi kéo loại thế lực này, ta ngược lại là không nhìn ra đối Tán Nhân Dịch có chỗ gì tốt.