Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 603 - 【Vip】 Bất Hủ Tông Tông Chủ Ôn Bình, Ngươi Đã Nhận Biết?

【VIP】 Bất Hủ Tông Tông Chủ Ôn Bình, Ngươi Đã Nhận Biết? 【VIP】 Bất Hủ Tông Tông Chủ Ôn Bình, Ngươi Đã Nhận Biết?

Ngay lúc đó, Ôn Bình đang hướng đi xuống ngàn bậc thềm Bất Hủ tông, không dùng ngàn tầng bậc thềm năng lực phương thốn thiên địa, mà là mỗi bước một bậc thang nhàn nhã tản bộ. Trên mặt mang đầy nụ cười, đón ánh nắng mặt trời vừa chiếu xuống, tiến vào thành Thương Ngô.

Đêm nay, nhiệm vụ Quan Ảnh thất có thể hoàn thành, bởi vì người gặp việc vui tinh thần thoải mái, sau khi xuống núi, gặp ai cũng thoải mái. Một đường gật đầu chào hỏi liền đi tới địa phương phế tích đang tu sửa.

Mấy ngày nay, cây bên trên Dược sơn không ngừng được đem tới thành Thương Ngô. Những cây kia bởi vì bị chém ngã, cho nên không thể không chặt xuống, vừa vặn có thể dùng để xây nhà.

Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn Trailer.

Hôm nay hắn muốn đến xem tiến độ chữa trị thành trì.

Rất trùng hợp, bọn người Cát Giao hạ xuống ngay địa phương cách đó không xa.

Ba con Hỏa Điểu đốt lên liệt diễm rơi ở ngoài thành tạo nên thanh thế to lớn, điều này làm cho các công nhân vốn đang tu sửa thành trì đều ngưng mắt nhìn lại, kinh hãi không thôi. Tiếp đó, ba con Hỏa Điểu hóa thành hình người, cùng với người mới từ trên lưng chim nhảy xuống cùng một chỗ đi tới hướng thành Thương Ngô.

Ôn Bình vừa vặn ở ngoài thành, cách những người này gần nhất.

Lúc ba người Cát Giao nhìn thấy Ôn Bình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Dĩ nhiên, đó không phải là kinh ngạc, chẳng qua cảm thấy có chút không thật. Cứ việc Ân Hồng Hỏa Điểu không có lộ ra yêu thân chân chính khổng lồ, có thể thiêu đốt lên liệt diễm nên khí thế rơi xuống đất cũng không yếu. Những công nhân kia, cùng với binh sĩ nhìn thấy tình huống này đều là trên mặt kinh ngạc, đồng thời không tự chủ được cầm vũ khí.

Duy chỉ có thiếu niên mặc áo trắng trước mắt này, một bộ dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.

Cẩn thận lại nhìn vài lần, càng thấy không thể tưởng tượng nổi. Thiếu niên lộ ra khí chất mơ hồ so với bọn hắn còn muốn trầm ổn hơn.

- Hảo tiểu tử, không tồi!

Cát Giao trầm trồ khen ngợi một tiếng.

Hắn đối thiếu niên ở trước mắt thật hài lòng, đối phương đã trầm ổn như vậy, vậy có thể bớt đi rất nhiều phiền phức. Nếu vào thành, hỏi những người khác liền nơm nớp lo sợ, không biết phải hỏi bao lâu mới có thể hỏi được hai câu có ích. Thiếu niên này thì không giống, Cát Giao tin tưởng mình hỏi vấn đề gì, thiếu niên này nhất định cũng sẽ trả lời hắn rất rõ ràng.

Bên cạnh, Phan Túc cũng nói tiếp:

- Có thể có tâm cảnh trầm ổn như vậy, nếu như tư chất không tệ, tương lai nhất định có nhiều đất dụng võ. Vân Tĩnh, thế nào, có ý nghĩ thu đồ đệ hay không?

Dứt lời, khóe miệng Phan Túc mang theo ý cười, có chút hăng hái nhìn xem Ôn Bình.

Vân Tĩnh giống như không thích những lời nói dạng này, trực tiếp lựa chọn không nghe thấy, lại không chán ghét trả lời một câu:

- Đi nhanh lên, đừng lải nhải.

Hai người Phan Túc không biết vì sao cười một tiếng, sau đó im lặng không lên tiếng đi về phía trước.

Lúc thì nhìn xem dưới chân nhấp nhô, lúc lại nhìn một chút phế tích phía trước.

Đương nhiên, Ôn Bình cũng đang nhìn bọn hắn.

Hệ thống đã đem tin tức đơn giản của đoàn người này đặt ở trước mắt Ôn Bình.

Phan Túc. . .

Vân Tĩnh. . .

Còn có Cát Giao.

Lúc nhìn ba người này, trong đầu Ôn Bình liền như là có một vạn con dê đầu đàn, lạc đà lao nhanh mà qua. Ngày thường, muốn gặp một cái Trấn Nhạc thượng cảnh cũng khó khăn, trước giờ hắn hết thảy chỉ thấy qua ba người. Một là, Long Thần môn môn chủ Thác Hải; Hai là, Niên Phong cao thủ ẩn giấu ở Huyền Sắc hồ; Ba là, chính là Tư Đồ Tu Năng. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ba cái, mà phía sau còn một đám Trấn Nhạc cảnh đi theo.

Đội hình này, so với Tư Đồ Tu Năng đến càng lớn hơn.

Lúc nào Bất Hủ tông có thể có được trận địa này, thì tốt biết bao nhiêu.

Lúc Ôn Bình quét nhìn tin tức cơ bản của mọi người, Cát Giao đã đến trước mặt, thân thể cao lớn đứng ở trước mặt Ôn Bình, sau đó hỏi:

- Tiểu tử, vì sao không sợ?

- Hả?

Ôn Bình bị câu hỏi này làm cho bối rối.

Tiếp theo, Cát Giao cười lớn một tiếng, còn nói thêm:

- Hảo tiểu tử, định lực không tồi. Đi theo ta, chỉ cần ngươi lanh lợi một chút, ta liền cho ngươi một viên bạch tinh tiêu xài.

- Tiểu tử, còn không mau tạ ơn đi.

Tại lúc Ôn Bình còn chưa kịp nói một chữ, một tên nam nhân sau lưng Cát Giao bỗng nhiên thúc giục.

Ôn Bình đôi môi đỏ khẽ mở, đang muốn nhanh nói một chữ, Cát Giao lại nói, quát khẽ người phía sau:

- Được rồi, ngươi lớn như vậy, còn cùng người bình thường ở cái địa phương nhỏ so đo. Hơn nữa tiểu tử này tâm tính không tồi, là một cái có thể dạy thành tài. Không ít người tư chất trác tuyệt, thế nhưng có thể có tâm tính không kiêu ngạo không tự ti, không sợ không hãi như thế này, lại không có mấy người.

- Nghe nói Tông chủ Bất Hủ tông cũng là một thiếu niên, sợ là còn không có trầm ổn bằng người thiếu niên trước mắt này.

Phan Túc cũng đi theo phụ họa một câu.

- Ta…

Ôn Bình vừa nói được một chữ, lại bị đánh gãy.

Cát Giao cười lắc đầu:

- Thiên địa hồ này có thể có một cái nhìn thấy Ân Hồng Hỏa Điểu cùng với chúng ta mà mặt còn không đổi sắc, đã là rất không tệ. Làm sao lại còn cái thứ hai cơ chứ?

Cát Giao dứt lời, Ôn Bình một chữ cũng không muốn nói nữa.

Ưa thích tán gẫu, hắn cứ tiếp tục tán gẫu.

Dù sao, thoạt nhìn cũng không có ác ý gì, chỉ cần không phải đối phó với Bất Hủ tông, hắn liền lười quan tâm.

- Tiểu tử, khoan hãy đi đã!

Ôn Bình đang định đi, lại có người nói, chính là Vân Tĩnh mặc bộ quần áo màu đỏ lửa. Kêu Ôn Bình một tiếng xong, trợn mắt liếc hai người Phan Túc bên cạnh:

- Hai người các ngươi nếu như xem việc này như là một trò vui, vậy không bằng đi thẳng về đi. Mệnh lệnh của Minh chủ, Vân Tĩnh ta một người chấp hành là đủ.

Dứt lời, Vân Tĩnh liền bước nhanh vào trong thành.

Lại mắt nhìn Ôn Bình, nói một câu:

- Đi theo ta, ta có việc muốn hỏi ngươi. Trả lời tốt, ngươi muốn cái gì ta liền cho ngươi cái đó.

Nói xong, cũng không thèm nhìn Ôn Bình, tiếp tục đi về phía trước.

Hai người Phan Túc thấy thế, vội vàng đi nhanh bắt kịp.

- Vân Tĩnh, gấp cái gì chứ, chúng ta cũng không nói không làm việc.

- Hai chúng ta không phải cảm thấy tiểu tử này là cái có thể thành tài, lòng sinh yêu mến nhân tài sao?

Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng.

Những người này là đang chọc cười sao?

Cố ý tới nơi này, thậm chí ngay cả quần áo của Bất Hủ tông cũng không nhận ra?

Đi!

Dứt khoát liền nghe xem các ngươi muốn hỏi điều gì.

Tại sau lưng đoàn người, Ôn Bình hướng về phía hai người binh sĩ phất phất tay, ra hiệu bọn hắn rời đi.

Người của phủ thành chủ biết chắc người tới không phải bọn hắn có thể đối phó, thấy Ôn Bình để bọn hắn đi, bọn hắn tự nhiên lập tức rút lui. Đồng thời, bắt đầu tự giác chủ trương xua tan một mảnh người này đi.

Ôn Bình đi phía sau lưng, chân bước không nhanh, vừa vặn có thể bắt kịp mấy người.

Đem tiếng thảo luận của đoàn người này thu hết trong tai.

Những người này bàn tán còn không phải là người khác, mà lại là chính hắn.

Bất quá, đều là nói sự tình trước kia.

Hắn làm sao suy sụp tinh thần.

Hắn làm sao thối nát.

Tóm lại, không có lời gì tốt.

Ôn Bình liền buồn bực, đây là có người đem sự tình trước kia của hắn xem như tình báo bán ra ngoài?

Hơn nữa còn thật có người nhàn rỗi đem mua!

Bất quá bên tai nghe những người này nói, Ôn Bình nghe xong chuyện này, thật đúng là không kìm được được mà xúc động.

Tình trạng trước kia, thật đúng là để cho người ta chán ghét.

Đang nghĩ ngợi sau khi vào thành nên cùng những người này nói cái gì, chỉ thấy Vân Tĩnh đi tại phía trước bỗng nhiên dừng bước, nhường hai người Cát Giao đi tới đằng trước, nàng thì quay người hướng Ôn Bình đi tới.

Một hồi thơm ngát đập vào mặt!

Ôn Bình nhìn chăm chú hai mắt Vân Tĩnh, liền nghe Vân Tĩnh mở miệng nói ra:

- Tiểu tử, Bất Hủ tông Tông chủ Ôn Bình kia, ngươi cũng đã biết?

Bình Luận (0)
Comment