Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 604 - 【Vip】 Ôn Bình Thật Sự Vô Cùng Ưu Tú! Còn Đẹp Trai Đến Kinh Thiên Động Địa.

【VIP】 Ôn Bình Thật Sự Vô Cùng Ưu Tú! Còn Đẹp Trai Đến Kinh Thiên Động Địa. 【VIP】 Ôn Bình Thật Sự Vô Cùng Ưu Tú! Còn Đẹp Trai Đến Kinh Thiên Động Địa.

Ôn Bình nhìn chăm chú hai mắt Vân Tĩnh, liền nghe Vân Tĩnh mở miệng nói ra:

- Tiểu tử, Bất Hủ tông Tông chủ Ôn Bình kia, ngươi cũng đã biết?

- Biết, mà lại còn rất rõ ràng.

Ôn Bình không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lên tiếng.

Nếu như hắn không biết Ôn Bình, không hiểu rõ Ôn Bình, cái kia đoán chừng cũng không còn người khác.

Khóe miệng Vân Tĩnh lộ ý cười, sau đó từ trong ngực móc ra một viên bạch tinh, nói:

- Ngươi mau đi gọi mấy người, nếu các ngươi trả lời thật tốt vấn đề của ta, miếng bạch tinh này chính là của ngươi. Nếu ngươi không biết bạch tinh, ta cũng nói cho ngươi, đây là một vạn mai kim tệ.

Một người trả lời, Vân Tĩnh không tin.

Nhiều người nói, nàng mới tin.

Tựa như nàng thủy chung vững chắc tin tưởng một cái đạo lý —— những tình báo bay đầy trời ngoài kia, trước sau không chân thực bằng lời nói của người ở dưới chân Bất Hủ tông.

Ôn Bình lên tiếng nói:

- Không cần phải gọi người, ta đối với sự tình Ôn Bình hiểu rõ. Từ khi hắn còn bé trà trộn chợ búa, còn có kết giao cái bạn xấu nào , đến bây giờ đã trải qua cái gì mà trở thành Bất Hủ tông Ôn tông chủ uy danh hiển hách. . .

- Tiểu tử này xem ra còn là Ôn Bình thân thích.

Cát Giao chẳng biết lúc nào đứng lại, đã đến bên cạnh Vân Tĩnh.

Nhìn xem biểu lộ của Ôn Bình, mang theo một sự hứng thú.

Ôn Bình hỏi:

- Không biết chư vị muốn biết tin tức gì của Ôn Bình? Ta biết gì sẽ nói nấy. Ta nếu nói sai , có thể không cần cái bạch tinh này.

Hắn cũng muốn xem một chút, mục đích của những người này là gì.

Một lần đến ba vị Trấn Nhạc thượng cảnh, trận chiến này cũng không nhỏ.

Nhưng mong đừng lại là một trận ác chiến.

Thành Thương Ngô thế mà vừa mới bắt đầu tu sửa thôi.

- Tiểu tử này, thật đúng là kiên cường.

Phan Túc cười cười, đoạt lấy lời Vân Tĩnh:

- Tiểu tử, nghe cho kỹ đây, mang ta đi kiếm chỗ nghỉ ngơi , vừa đi vừa nói, biết cái gì liền nói cái đó, càng đầy đủ càng tốt.

Vân Tĩnh gật đầu, rất tán thành.

Xác thực, nhất định phải biết càng đầy đủ càng tốt. Biết người biết ta, mới có thể làm cho mình đứng ở thế ‘bất bại’.

Ôn Bình gật đầu, ở phía trước dẫn đường.

Đồng thời phân phó Ác Linh kỵ sĩ cùng chó săn đang dò xét ở thành Thương Ngô, đem đường đi tới hai người Loan Nguyệt cản lại, lại phải mang hai người đi ra xa xa.

Binh sĩ Phủ thành chủ cũng vào lúc này bắt đầu dọn dẹp đường phố, con đường nào Ôn Bình có khả năng tới đều dọn sạch.

Thẳng đường đi tới, trên đường phố trống rỗng, chỉ nghe giọng nói của Ôn Bình vang lên.

Lại nghe Ôn Bình bịa chuyện ra!

- Nếu là Ôn Bình kia, vẫn là nên nói từ lúc sinh ra. Mẫu thân hắn mang thai ba năm, lúc này mới sinh ra hắn, vừa ra đời, đó là vạn thú cùng thét, uy chấn thiên khung. Bởi vậy, lúc này đã chú định hắn một tiếng bất phàm. . .

- Các ngươi cũng đừng có không tin. Ôn Bình kia từ lúc sinh ra, tư chất mặc dù không được tốt lắm, thế nhưng tướng mạo phi phàm, cũng là mỹ nam tử số một số hai Đông Hồ. Nguyên nhân chính là, ngay tại tuổi trẻ đang đắm chìm trong sắc đẹp và thoải mái, cho đến khi Bất Hủ tông phát sinh biến cố. Ôn Bình lúc này mới quyết định đứng lên, mọi người lúc này cũng mới biết được, vốn dĩ hắn vẫn giấu kín thực lực cùng với thiên phú của mình. . .

- Cùng năm đó, Ôn Bình trực tiếp bước vào Thông Huyền. Không qua mấy tháng, lại cất bước tiến vào Thần Huyền cảnh, mở ra mạch môn thứ hai. Tại Đông Hồ, có thể nói thiên tư trác tuyệt, là đệ nhất nhân gây kinh hãi thế tục. Cách hôm nay, cũng đã qua mấy tháng, thực lực Ôn Bình kia chỉ sợ đã sâu không lường được. Theo ta lần trước thấy, Ôn Bình kia đã có thể miểu sát Trấn Nhạc hạ cảnh Dực tộc Đại Yêu. . .

Ôn Bình dứt lời, đoàn người sau lưng lập tức lộ ra vẻ không tin nổi.

- Thật hay giả?

- Tiểu tử, ngươi cũng không có bị mù phải không?

- Nào có người có thể một năm liền đến Trấn Nhạc cảnh?

Đang lúc âm thanh nghi ngờ vang lên, Ôn Bình cười cười.

Mà lại tiếp tục nói:

- Thật thì không thể giả, giả thì không thể thật được. Nếu là còn muốn nghe, cũng đừng có xen vào. . . Dù vậy, hắn cũng không mảy may kiêu ngạo, một mực duy trì thái độ khiêm tốn, bởi vì trong xương cốt Ôn Bình liền là người như vậy. Lúc thực lực của hắn đi đến một cái độ cao về sau, lại bắt đầu vì phát triển Bất Hủ tông mà không ngừng nỗ lực. Có đôi khi ta đi ngang qua Bất Hủ tông xem một chút, thời gian lúc ấy là sáng sớm, thế nhưng Bất Hủ tông Tông chủ Ôn Bình lại còn đang xử lý lấy sự vụ tông môn, chăm chỉ không ngừng. Trong tim của hắn, tuy chứa tất cả mọi người, duy chỉ có không có chứa chính mình. . .

Tiếng nói vừa ra, sau lưng tiếng nghi ngờ nổi lên bốn phía.

- Tiểu tử, ngươi bịa cái này cũng quá bất hợp lý.

- Nào là giết Trấn Nhạc cảnh, nào là tâm mang thiên hạ, nói linh tinh!

Lần này, không chỉ ba người tùy tùng Vân Tĩnh nói như vậy.

Lông mày Vân Tĩnh cũng mang theo vẻ nghi ngờ nhìn Ôn Bình, hỏi:

- Ngươi nói thế nhưng là thật?

- Vân Tĩnh, ngươi vậy mà cũng tin?

Phan Túc khẽ chế giễu, cười một tiếng.

Thời gian nào có người tốt như vậy!

Cát Giao cũng cười theo:

- Tiểu tử này nói bừa, khả năng thật sự là không có người nào.

Ôn Bình nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Thầm nghĩ trong lòng: “Đây đều là lời nói thật có được không?”

Hắn chính là một người ưu tú như vậy.

Được rồi, không cùng ba người này chấp nhặt.

Giải thích, bọn hắn lại càng không tin.

Ôn Bình tiếp tục nói:

- Thiên Cơ Toán ta sẽ không có nhìn lầm người. Đúng không, Phan Túc trưởng lão. . .

Bốn chữ Phan Túc trưởng lão vừa ra, mọi người bỗng nhiên dừng bước.

Ba người Phan Túc, Cát Giao cùng với Vân Tĩnh nhịn không được lui về sau một bước.

Phan Túc cũng không có nói qua tên của mình với ai, người trước mắt làm sao lại biết?

Nếu là ở bên ngoài, có người kêu lên tên của hắn, không có cái gì lạ. Nhưng là đây là Đông hồ, đây là địa bàn của Bách Tông liên minh, có người có thể biết hắn, rất kỳ quái.

Phan Túc mang theo vẻ cảnh giác dò hỏi:

- Ngươi làm thế nào biết tên của ta, ngươi đến cùng là người phương nào?

- Ta chính là Thiên Cơ Toán, có thể tính toàn bộ hết thảy trước mắt. Ta thấy, liền có thể thông hiểu. Ta thấy, cũng có thể là thật. Nếu không tin sự tình Ôn Bình, Phan Túc trưởng lão, ngươi có muốn nghe xem ta nói một chút về ngươi?

Ôn Bình lựa chọn tiếp tục nói linh tinh.

Đám người Phan Túc hai mặt nhìn nhau, tựa hồ là muốn hỏi ý kiến đối phương.

Bất quá không đợi đám người Phan Túc tập trung thương lượng, Ôn Bình liền mở miệng:

- Phan Túc, một trong thất đại trưởng lão Tán Nhân Dịch, gia chủ Phan gia đời trước của Thanh Bình hồ. Tu vi hai mươi năm trước liền đã đạt Trấn Nhạc thượng cảnh, tu luyện công pháp là Huyền cấp thượng phẩm “Sơn Hải Tuyệt” . . . Đúng hay không?

Mọi người lập tức nhìn về phía Phan Túc.

Tin tức này bọn họ cũng đều biết, thế nhưng không biết Phan Túc có phải tu luyện “Sơn Hải Tuyệt” hay không.

Sau đó chỉ thấy Phan Túc nhẹ gật đầu, lên tiếng nói:

- Đúng.

- Cái kia còn muốn ta nói tiếp hay không? Nói càng nhiều một chút chuyện xưa của ngươi? Ta có thể nhìn thấy không ít việc thú vị, sự tình không muốn người biết. . .

Ôn Bình lại tán gẫu.

Một câu sau tự nhiên là nói nhảm.

Người nào lại không có việc thú vị, còn không có sự tình không muốn người khác biết?

Phan Túc vội vàng đưa tay:

- Thiên Cơ Toán tiền bối, xin chớ nói! Ta tin ngươi, ta tin Ôn Bình kia chính là như trong miệng ngươi nói.

Hắn tu luyện công pháp cũng chỉ có Minh Chủ cùng với Phó Minh Chủ biết.

Người trước mắt có thể nói ra được, đủ thấy năng lực của đối phương.

Nếu là nói thêm gì nữa, một chút sự tình không thể ra ánh sáng đều bị khui ra, đến lúc đó muốn khóc cũng đã chậm.

- Thật là nói chính xác?

Gương mặt hai người Vân Tĩnh ngạc nhiên nghi ngờ.

Sau đó chỉ thấy Ôn Bình bỗng nhiên nhìn về phía Vân Tĩnh, sau đó nói ra:

- Vân Tĩnh, cùng là một trong thất đại trưởng lão Tán Nhân Dịch. Ba mươi năm trước thành Trấn Nhạc thượng cảnh, tu luyện công pháp nha, tương đối kỳ lạ, tên là 《 Diễm Quyết 》, người bình thường căn bản tu hành không được, bởi vì nó có một cái thiếu hụt rất lớn, nó là do yêu vật sáng tạo! Về phần Vân trưởng lão vì sao có thể tu hành, xin nghe ta chậm rãi kể lại. . .

Đột ngột, sắc mặt Vân Tĩnh thay đổi.

- Tiền bối xin chớ nên nói nữa.

Vân Tĩnh vội vàng kêu dừng.

Nói thêm gì nữa, sự tình nàng vốn không muốn cho bất kể người nào biết đến, sự tình ngay cả Minh Chủ cũng không biết sẽ phải lộ ra ánh sáng.

Nàng vì sao có thể tu hành!

Bởi vì nàng là người cùng yêu sinh ra.

Loại hài tử này đã định trước trời sinh hai mắt, thế nhưng nàng vì muốn ở bên trong nhân tộc có một cuộc sống thoải mái, cưỡng ép một con mắt móc ra.

Con mắt nhân loại này, bất quá là lấy giả đánh tráo mà thôi.

Người trước mắt dáng vẻ trầm ổn, nàng cảm giác đối phương tuyệt đối không phải đoán mò, nhất định là biết chút ít gì.

Ôn Bình cười hỏi:

- Vậy ngươi cũng tin lời của ta sao?

Vân Tĩnh chậm rãi gật đầu, nói một chữ:

- Tin! Ta tin lời tiền bối vừa nói, Ôn Bình kia chính là một cái thiên tư trác tuyệt, đồng thời trong tim chỉ chứa lấy người khác.

- Tin, liền tốt rồi.

Ôn Bình trong lòng bất đắc dĩ cười một tiếng.

Không thể lại nói nữa.

Nói thêm gì nữa, chính hắn đều cũng phải tin.

Lừa gạt người khác cũng đem chính mình lừa gạt rồi.

Bình Luận (0)
Comment