Lần này, đám người Vân Tĩnh lại nhìn Ôn Bình với ánh mắt khác trước.
Không cần dùng đầu óc suy nghĩ, ai cũng biết thiếu niên ở trước mắt không phải là người bình thường.
Người bình thường có thể biết thông tin của hai vị trưởng lão Vân Tĩnh, Phan Túc sao?
Thậm chí ngay cả công pháp đều có thể nói ra.
Người bình thường sẽ biết sự tình hai vị trưởng lão Vân Tĩnh, Phan Túc không muốn để người ta biết?
Tóm lại, qua dăm ba câu, mọi người liền biết thiếu niên trước mắt tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện bên ngoài . Cái gì mà tuổi đời hai mươi, không tồn tại. Cái tướng mạo trẻ tuổi này tất nhiên là bề ngoài, mà chân chính bên trong hoàn toàn bao phủ tại trong mây mù, ẩn giấu vô cùng sâu.
- Như ngài nói, cái kia Bất Hủ tông Tông chủ Ôn Bình ưu tú như thế, trong đoạn thời gian này Bất Hủ tông có thể nhanh chóng giương cao thanh danh cũng là điều đương nhiên.
- Một năm từ luyện thể đến Trấn Nhạc, thực sự không thể tưởng tượng được!
- Bất Hủ tông Ôn Bình kia vậy mà ưu tú như thế, chỉ sợ bài danh bên trong Tân Tú tại Thiên Địa hồ, hắn chắc chắn thuộc hạng nhất.
- Cũng không biết Bách Tông liên minh có đem Ôn Bình ghi chép ở bên trong không, nếu như có, chỉ sợ lần này thịnh hội Tân Tú bài danh trăm năm sẽ lần đầu xuất hiện tình huống một lần không thay đổi .
- Những năm qua, đệ nhất Tân Tú bài danh cũng tại lúc thịnh hội phát sinh biến hóa cực lớn, có mấy đầu hắc mã (tiềm lực lớn) đột nhiên giết ra. Lần này, Ôn Bình vững chắc thâm sâu, với thực lực này, cơ bản không có người có thể khiêu chiến.
Sau lưng, đoàn người Vân Tĩnh không kìm được khen ngợi.
Ôn Bình nghe được những lời này, trong lòng cười cười, hoàn toàn không cắt đứt ý tứ của bọn hắn.
Đều là một chút lời nói trung thực, Ôn Bình liền ưa thích những người trung thực nói những lời thành thật.
So với những người khác, ba người Vân Tĩnh càng quan tâm đến thân phận của Ôn Bình. Dù sao, Đông hồ bỗng nhiên xuất hiện một người đối với bọn hắn hiểu rõ, chuyện này là chuyện tốt hay chuyện xấu, nói không rõ!
- Không biết nên gọi ngài như thế nào?
Cái tên Thiên Cơ Toán này, bọn hắn chưa từng nghe qua.
Vân Tĩnh kết luận nhất định đây chỉ là dùng một cái tên giả.
Ôn Bình cười cười, không có tiếp tục giả vờ nữa, giải thích:
- Ta chính là người được các ngươi tán dương trong miệng!
- Người được chúng ta tán dương. . .
Vân Tĩnh quay đầu nhìn Ôn Bình một chút, lại nhìn mọi người sau lưng, sau đó đôi mắt chợt ngưng lại, phóng xuất ra một luồng ánh sáng đặc sắc:
- Ngươi chính là Bất Hủ tông Tông chủ Ôn Bình!
Sau khi kinh ngạc, Vân Tĩnh không nhịn được lui về sau một bước.
Nếu là Bất Hủ tông Tông chủ Ôn Bình, chuyện này liền nên cảnh giác một chút.
Vì sao Bất Hủ tông Tông chủ Ôn Bình lại đối với nàng cùng Phan Túc hiểu rõ?
Công pháp!
Thậm chí một ít chuyện bí ẩn đều có thể biết!
Cho dù không có nói rõ ràng, nhưng đối phương biết nàng vì sao có thể hoàn toàn tu hành “Diễm Quyết”.
Cái này đại biểu mức độ rất lớn, hắn chính là biết rõ!
- Ôn Bình!
Hai người Phan Túc, Cát Giao lộ vẻ kinh hãi theo.
Ai có thể nghĩ tới, người bọn hắn cần tìm, muốn nghe được, lại chính là thanh niên khí chất trầm ổn trước mắt này.
Cát Giao không khỏi cảm thán một câu:
- Ôn tông chủ quả nhiên có khí chất tốt, không hổ là Tông chủ Bất Hủ tông, Cát mỗ hôm nay nhìn thấy, thật sự là vận may ba đời!
- Nhìn thấy Ôn tông chủ, Phan mỗ không khỏi cảm thấy vinh hạnh!
Trong lòng cảm khái khí độ bất phàm của Ôn Bình. Đồng thời, trong lòng Phan Túc cũng sinh ra cảnh giác giống như Vân Tĩnh.
Vì sao Ôn Bình biết trên người hắn có một chút sự tình không cho người khác biết?
Một cái ý nghĩ giống nhau tại trong đầu Vân Tĩnh cùng Phan Túc đồng thời sinh ra.
Chẳng lẽ Ôn Bình điều tra qua bọn hắn!
Hơn nữa cũng đã sớm điều tra qua Tán Nhân Dịch.
Thậm chí hắn ở ngoài thành chờ đợi, cũng là biết bọn hắn hôm nay sẽ tới nên mới tới.
Nếu là như vậy, chỉ sợ xem ra Bất Hủ tông sớm đã có tâm tư sở hữu Tán Nhân Dịch.
- Công tác tình báo của Ôn tông chủ đúng là không tồi, thậm chí ngay cả chúng ta tu luyện công pháp gì đều có thể biết, xem ra lai lịch tình báo này vô cùng không đơn giản.
Vân Tĩnh cảm thán một câu.
Tổ chức tình báo có thể tra ra đầu mối thân phận chân thật của nàng, chắc chắn hết sức kinh người.
Bất Hủ tông có thể có kênh này, chuyện quật khởi cũng là rất bình thường.
Ôn Bình lên tiếng nói:
- Lai lịch tình báo của ta. . . Xác thực không đơn giản. Cơ bản chuyện ta muốn biết, liền có!
Lai lịch tình báo dĩ nhiên trâu bò, đây chính là hệ thống đưa cho.
Thiên Địa hồ này còn có tổ chức tình báo so với hệ thống càng trâu hơn sao?
Không đợi đám người Vân Tĩnh nói tiếp, Ôn Bình liền hỏi:
- Có muốn lên ngồi một chút không? Trà của Bất Hủ tông ta cũng không tệ lắm.
Kẻ thù của kẻ thù, tất nhiên chính là bằng hữu.
Mời uống trà, lấy lễ để tiếp đón, cũng là việc hắn nên làm.
- Ngồi thì không cần, chúng ta trực tiếp vào vấn đề chính đi. Ôn tông chủ cố ý điều tra chúng ta, xem ra là đã chuẩn bị tốt nương tựa vào Tán Nhân Dịch chúng ta.
Vân Tĩnh liền lắc đầu cự tuyệt.
Nếu như Ôn Bình đã điều tra kĩ càng, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Ngồi cái gì?
Uống trà gì?
Chút lễ nghi phiền phức này, không làm cũng được.
Phan Túc cũng nói thêm một câu, kinh ngạc trong lòng vừa rồi dần dần hạ xuống:
- Ôn tông chủ, Minh Chủ của chúng ta cảm thấy ngài cùng Bất Hủ tông trong tương lai tất nhiên sẽ là một phương cường hào, cho nên không nguyện ý thấy Ôn tông chủ đối mặt với Bách Tông liên minh mà bó tay. Tán Nhân Dịch ta tuy không có cường đại như Bách Tông liên minh, thế nhưng cũng chiếm cứ hơn ba mươi hồ nước, là thế lực Bách Tông liên minh không rung chuyển được.
- Gia nhập Tán Nhân Dịch, chúng ta liền có thể bảo đảm an nguy của ngươi.
Cát Giao cũng nói theo.
Sau khi nhìn thấy Ôn Bình, hai người cảm thấy Ôn Bình đúng là một cái tư chất xuất sắc, cũng là yêu nghiệt vạn người không có một.
Bất Hủ tông có lẽ không có tác dụng gì.
Nhưng Ôn Bình thì nhất định phải lôi kéo.
- Ba vị là tới kéo ta nhập bọn sao?
Ôn Bình hỏi thẳng một câu.
Cách hỏi vấn đề này, giồng như là sơn tặc đang tìm kiếm đối tác, mà đối tác lại hỏi ngược một câu.
Vân Tĩnh nói tiếp:
- Nếu như Ôn Bình Tông chủ ưa thích dùng hai chữ ‘nhập bọn’, vậy tất nhiên là ‘nhập bọn’, vào Tán Nhân Dịch, chúng ta có thể phái người tới Đông Hồ trợ giúp Bất Hủ tông một chút sức lực, chống cự Bách Tông liên minh liên quân. Tuy nhiên đề nghị của ta là, mang Bất Hủ tông dọn đi, tránh đi địa phương khác. Chỉ cần đi vào địa bàn Tán Nhân Dịch ta, Bách Tông liên minh cũng không dám không chút kiêng kỵ phái ra liên quân thảo phạt. Như vậy liền có thể bảo đảm Bất Hủ tông bình yên vô sự.
Ôn Bình đã có tâm tư điều tra bọn hắn, chắc là đã có ý gia nhập Tán Nhân Dịch.
Vân Tĩnh liền nói thẳng phương pháp trợ giúp Bất Hủ tông.
Lằng nhà lằng nhằng nói cái khác, chính thật là lãng phí thời gian.
Ôn Bình giữ im lặng, chẳng qua đi về phía trước, bộ dáng giống như cùng người dạo phố nói chuyện phiếm.
- Vậy xin hỏi, sau khi ‘nhập bọn’, Bất Hủ tông nên tự xử như thế nào?
Phan Túc nói tiếp:
- Vào Tán Nhân Dịch, tất nhiên lấy chúng ta cùng với Minh Chủ làm hiệu lệnh, chỉ có như vậy, mới có thể chân chính chống cự Bách Tông liên minh, giữ được địa bàn của chúng ta.
Vân Tĩnh gật đầu, tỏ vẻ lời nói của Phan Túc không sai.
Ôn Bình cười cười, không nói gì, ngược lại là hướng đến hai người bắt đầu rảnh rỗi trò chuyện.
Nói đùa!
Muốn làm cho hắn nghe hiệu lệnh của người khác?
Không có khả năng.
Bất Hủ tông thế nhưng là siêu cấp tông môn trong tương lai.
Dựa theo hệ thống nói, thu Tán Nhân Dịch làm phụ thuộc, hắn còn có thể suy nghĩ một chút.
Tuy nhiên đối phương không mang lòng thù địch tới, không thể đàm phán, Ôn Bình tất nhiên vẫn lựa chọn lấy lễ tiếp đón như cũ.
Ôn Bình bỗng nhiên nói sang chuyện khác, ba người Vân Tĩnh cũng chỉ đành đuổi theo.
Vừa đi, vừa trò chuyện.
Cũng có nói qua tình hình thực tế của Tán Nhân Dịch.
Một vị Minh Chủ.
Ba vị Phó Minh Chủ.
Bảy vị trưởng lão.
Cùng với các loại thế lực tứ tinh so sánh—— dĩ nhiên, bọn họ cũng không có định ra tinh cấp. Thế nhưng thực lực không thể nghi ngờ là tứ tinh.
Đi khoảng thời gian nửa nén hương, Cát Giao cuối cùng cũng không có kiên nhẫn.
- Ôn tông chủ, không biết ngươi có nguyện ý hay không? Chúng ta muốn có một đáp án.
Đoạn đường này trò chuyện một chút cũng không liên hệ, là vì cái gì?
- Á, đến rồi!
Ôn Bình chợt ngẩng đầu, nhìn về phía cửa thành.
Bởi vì có người của phủ thành chủ mở đường, cửa thành trống rỗng.
- Cái gì đến rồi?
Cát Giao thắc mắc.
Ôn Bình lúc này dùng tay làm dấu mời:
- Tất nhiên là đường ra khỏi thành. Chư vị nếu không muốn đi lên ngồi một chút, Ôn Bình ta liền đưa đến đây. . . Chư vị đi thong thả. Ngày sau nếu có duyên gặp lại, Ôn Bình mời các ngươi uống rượu.
Thiên Địa hồ này, còn không có mấy người có thể được hắn đưa tiễn đến cửa thành đâu.
Người của Tán Nhân Dịch này xem như là cái thứ nhất!