Trong rừng, giọng nói của Anh Chiêu truyền đến.
- Ôn Tông chủ, Đại yêu này có được thần thông cực kỳ lợi hại! Thần thông kia có thể trong nháy mắt giết chết một tên Yêu Vương cùng cảnh giới.
Vu Giang chết, khiến cho hắn không thể không vội vàng nhắc nhở.
Hắc Khê mạnh mẽ, chính là rõ như ban ngày!
Lại thêm khác biệt với nhân tộc, Yêu tộc cảnh giới đồng dạng vĩnh viễn so với nhân tộc càng cường đại hơn.
Nghe được tiếng nói của Anh Chiêu, Ôn Bình đưa ánh mắt từ trên chiến trường chếch đi, rơi ở trên người hắn:
- Ngươi biết ta sao?
- Ôn Tông chủ diệt Long Thần Môn, uy danh lan xa.
Anh Chiêu thu hồi yêu thể, chậm rãi hóa thành một tên thiếu niên mặc áo gấm.
- Uy danh lan xa đã truyền đến Yêu Hoàng hồ các ngươi rồi sao?
Ôn Bình hỏi.
Anh Chiêu vội vàng lắc đầu, giải thích:
- Bổn vương từ Huyền Sắc hồ tới, ý định ban đầu là muốn tạm thời nương náu tại Long Thần Môn, thế nhưng lúc đến, mới biết Long Thần Môn bị quý tông tiêu diệt. Thế là bổn vương chỉ có thể trằn trọc trở lại Đông Hồ, vốn định lấy Bất Hủ tông làm nơi nương náu, thế nhưng. . .
Hiện tại bên trong Yêu tộc có kẻ muốn giết hắn, hắn tự nhiên không có khả năng lại gia nhập Bất Hủ tông.
Khoảng cách từ Bất Hủ tông đến Yêu Hoàng hồ gần như vậy, nếu hắn gia nhập, đối với Bất Hủ tông mà nói chính là một trận tin dữ.
- Thế nhưng cái gì?
Ôn Bình cảm thấy, lời đằng sau còn chưa nói xong, chính là ràng buộc mà hệ thống nói tới.
Anh Chiêu đắng chát cười một tiếng, mấp máy môi một cái:
- Bởi vì một chút việc nhà khó mà mở miệng được, Ôn Tông chủ mặc dù đối bổn vương có ân cứu mạng, thế nhưng bổn vương lại không thể giúp cho Ôn Tông chủ giải đáp thắc mắc.
Dứt lời, Anh Chiêu liếc về một chỗ của tường lửa.
Sau đó hướng phía thi thể Vu Giang, lại chậm chạp liếc qua những thi thể tôi tớ khác.
Quyết tâm rời đi!
Nơi này không nên ở lại lâu!
- Hôm nay, Ôn Tông chủ có ân cứu mạng, bổn vương ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp.
Lời từ biệt vừa nói ra, Anh Chiêu lại lần nữa hiện ra yêu thể.
Thấy Anh Chiêu gấp gáp muốn đi, Ôn Bình cũng không nóng vội, ngược lại là nhàn nhạt trả lời một câu:
- Ngươi xác định mình có thể giúp cho ta cái gì?
Đối với kẻ kiêu ngạo một mực tự xưng là bổn vương, Ôn Bình trực tiếp lựa chọn cách chế nhạo.
Trong ngày thường, hắn đã quen nghe a dua nịnh hót, chỉ có bị chế nhạo đôi ba câu, hắn mới có thể ghi nhớ kỹ.
Thu con trai của Yêu Hoàng, cũng không có đơn giản như vậy.
Dù sao người ta cũng từng nếm trải qua.
Nghe được lời Ôn Bình, Anh Chiêu trầm mặc, hoàn toàn lúng túng không biết đáp lại như thế nào.
Hắn hiện tại còn thật không có năng lực báo đáp đối phương.
Sau khi xấu hổ, chỉ có thể lưu lại một câu nói:
- Ngày sau tất nhiên sẽ báo đáp.
Nói xong, Anh Chiêu bỗng nhiên bồi thêm một câu.
- Ôn Tông chủ, bổn vương cáo từ!
Anh Chiêu liền xoay người sang chỗ khác, chính là hướng ngược lại với chiến trường.
Thấy thế, Ôn Bình vẫn như cũ không nóng không vội.
Muốn đi?
Ngươi có thể đi sao?
Vịt đưa tới cửa làm sao có thể để nó bay đi?
- Ngươi xác định ngươi muốn rời khỏi sao? Với thực lực của ngươi, lại thêm mấy tiểu yêu này, ngươi hãy nhìn xem người Bách Tông liên minh trên đỉnh đầu. . .
Ngón tay Ôn Bình chỉ đám người Vân Tĩnh phía trên đỉnh đầu.
Hắn không có tiếp tục nói thêm.
Chỉ nói Vân Tĩnh các nàng là người của Bách Tông liên minh.
Bởi vì Bách Tông liên minh cùng Yêu tộc là tử địch, chuyện kế tiếp để Anh Chiêu chính mình suy nghĩ càng có thêm hiệu quả.
Hiện tại, hắn đối với Anh Chiêu không hiểu rõ lắm, cũng không biết Anh Chiêu sợ cái gì. Anh Chiêu tự mình suy nghĩ sẽ không giống, khẳng định sẽ lập tức nghĩ đến thứ mình sợ nhất.
Quả nhiên, Anh Chiêu không nhúc nhích, trong đầu bắt đầu xuất hiện hàng loạt hình ảnh trí nhớ, đồng thời thỉnh thoảng nhìn đám ‘Binh tôm tướng cua’ bên cạnh.
Lại nhìn ‘Đám người Bách Tông liên minh’ phía trên kia.
Tất cả đều là Trấn Nhạc cảnh.
Mà lại có ba vị đều là Trấn Nhạc thượng cảnh.
Cái này. . .
Anh Chiêu liên tục cười khổ.
Hiện tại đi, mặc dù có thể thoát khỏi Hắc Khê.
Nhưng có thể đi hướng nào đây?
Trước mắt, ô dù lớn nhất là Vu Giang đã chết rồi.
‘Bách Tông liên minh’ nhất định sẽ đuổi theo, mặc kệ là bắt hắn lại hay là giết hắn, tại bên trong Bách Tông liên minh đều là một cái công lớn.
Dù sao cũng là hắn vào lãnh địa nhân tộc trước, xem như trái với hiệp nghị trước đây.
- Cái này. . .
Anh Chiêu suy nghĩ một chút, do dự không tiến lên, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Ôn Bình.
Cùng lúc đó, một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên truyền đến, đem lực chú ý của mọi người đều lực hấp dẫn đi qua.
- Ra được rồi.
Tiếng la thất thanh của Long Kha cũng theo đó truyền đến.
Đập vào trong mắt mọi người, chính là Hắc Khê xông phá ra Mạch thuật Thiên Dược Động ‘Cầm tù’, một lần nữa về với tự do trên bầu trời. Tư Đồ Tu Năng chỉ có thể đứng ở trong hỏa lồng, ngẩng đầu ngước nhìn. Đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào Hắc Khê đang nhanh chóng phóng lên, cũng không có bất kỳ tình cảm nào gợn sóng, thậm chí đều không chút biểu lộ.
Hắc Khê xông phá Mạch thuật Thiên Dược Động, đây chính là nguyên nhân mà Long Kha vì sao lại kinh ngạc.
Bởi vì lần trước nàng cũng không làm được.
Đủ để chứng minh, thần thông yêu vật này vừa mới sử dụng, lực bộc phát so với Long Lân Thứ của nàng còn cường đại hơn.
Có thể tại Đông Hồ, ngoại trừ Bất Hủ tông, thế lực bên ngoài nhìn thấy loại bản lãnh này đều là hết sức không thể tưởng tượng nổi.
Trên bầu trời, tiếng cười truyền đến.
- Hỏa lung nho nhỏ vậy mà cũng muốn vây khốn ta?
Sau khi xông lên mây xanh, Hắc Khê phát ra giọng điệu đắc ý, sau đó tầm mắt lập tức nhìn chăm chú về phía Ôn Bình.
Ôn Bình mới thật sự là đầu lĩnh của tất cả mọi người.
Cho nên, Hắc Khê quyết định bắt giặc trước bắt vua.
Cùng với một tiếng gầm nhẹ, hai cánh Hắc Khê cấp tốc giang ra, bày biện ra hình dáng một hình bán nguyệt. Theo sau, một đoàn khói đen đột nhiên nổ tung, đồng thời hướng phía chung quanh tán ra.
Một màn này, cùng với rất giống với thần thông của Xích Mục Cự Viên phóng thích.
Tuy nhiên Ôn Bình có thể cảm giác được, Hắc Khê phóng ra khói đen này, cũng không có ngăn trở năng lực mạch khí như kia.
Tác dụng lớn nhất của nó, chẳng qua là che đậy cảm tri.
Nói cách khác, tại trong khói đen, ai cũng không biết hắn ở đâu.
Đương nhiên, trong này không bao gồm Ôn Bình.
Tinh thần lực của Ôn Bình đã sớm tiến vào giai đoạn thứ hai, khói đen này ở trước mặt hắn có cũng như không.
- Ở kia.
Tâm niệm vừa động, Ôn Bình lúc này đối tuyên bố chỉ thị với Tư Đồ Tu Năng, tinh thần lực lặng yên khóa chặt Hắc Khê trong khói đen.
Tư Đồ Tu Năng bởi vì do Ôn Bình phục sinh, cho nên cũng có thể cảm giác được địa phương tinh thần lực Ôn Bình phong tỏa.
- Ầm!
Âm thanh mạch môn chấn động vang lên, bên trong tường lửa, ngàn vạn sợi tơ liền trực tiếp hóa thành lưới lớn, hướng phía địa phương Ôn Bình phong tỏa mà tới.
Những Hỏa đằng kia, vào lúc này tự nhiên cũng vọt ra ngoài.
Cùng với lưới lớn màu đỏ tiến đến vây quanh Hắc Khê.
Lúc này, Anh Chiêu lại nói.
- Ôn Tông chủ, nhất định phải phòng ngừa khói đen khuếch tán, bằng không nó sau khi nó càng lớn, người của ngươi căn bản không có khả năng tìm thấy hắn ở đâu.
Ôn Bình không để ý đến Anh Chiêu, bởi vì chính mình đã sớm khóa chặt Hắc Khê.
Bất kể khuếch tán thế nào đều vô dụng.
Khói đen nhưng lại không vào được Bất Hủ tông.
Cũng không có khả năng ngăn cản tinh thần lực của hắn.
Trong khói đen, Hắc Khê thấy tất cả công kích đều hướng phía vị trí của hắn mà đến, lập tức liền phát hiện ra mánh khóe:
- Ngươi vậy mà lại biết ta ở đâu?
Đây là lần đầu tiên tại trong khói đen, có người có thể phát hiện ra hắn.
Thần thông này của hắn, ngay cả Yêu Hoàng đều rất khó phát giác.
Bây giờ lại bị người ta phá giải?
- Tuy vậy, ngươi cũng quá tự đại rồi, còn dùng chiêu này này.
Nếu đã bị khóa chặt, Hắc Khê cũng lại tùy cơ di chuyển.
Toàn bộ thân thể bỗng nhiên bắn ra ngoài, hóa thành một đạo màu đen bay vụt qua.
Xuyên qua lưới đỏ, bẻ gãy Hỏa đằng, sau đó chợt bộc phát ra một cái tốc độ nghe rợn cả người, bởi vì mắt thường căn bản không thấy rõ.
Lúc lần nữa thấy rõ, một màn đáng sợ lại phát sinh.
Hắc Khê đem một cái móng vuốt xuyên thủng ngực Tư Đồ Tu Năng, hoàn toàn xuyên qua, đồng thời đem hắn đóng ở trong đất.
- Yêu Vương Trấn Nhạc thượng cảnh cũng chết dưới thần thông này, nhân tộc trẻ tuổi. . . Yên tâm, ngươi chết cũng không oan uổng.
Yêu thể của Vu Giang cũng không đỡ nổi “Hắc Thứ” ( gai đen ) của hắn.
Huống chi là chỉ là nhân tộc!