Cùng lúc đó, tại lúc Long Kha nghe được không cần tự mình phải ra tay, đầu tiên là ngây người ra một lúc.
Không hiểu cho lắm.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Long Kha cảm giác như là mình nghe lầm.
- Xác định. . . Hôm nay ta tự mình đối phó.
Lúc này, Ôn Bình hất lên ống tay áo, sau đó từ bên trong tàng giới đem đũa phép lấy ra.
Cầm đũa phép trong tay, Ôn Bình bước nhanh hướng phía sau lưng chạy một đoạn, người xem đều giương mắt nhìn kết thúc.
Không phải nói Tông chủ muốn xuất thủ sao?
Làm sao lại chạy mất rồi?
Nhưng mà, hình ảnh tiếp theo để cho tất cả đệ tử cùng trưởng lão đều ngây người.
Chỉ thấy Ôn Bình chạy tới ở giữa Vân Lam sơn cùng Xuất Nhiễu sơn, bỗng nhiên giơ đũa phép lên, trong miệng nói lẩm bẩm:
- Lắng nghe ta triệu hoán. . .
Đây là Tông chủ đang thi triển ma pháp ư?
. . .
Lúc này Ôn Bình đọc chú ngữ xong, chỉ cảm giác được tinh thần lực của mình bỗng nhiên bị lôi kéo thành một sợi dây nhỏ dài vô hạn.
Một đầu thông đến vô tận bóng đêm trong không gian tử vong.
Một đầu thông đến xung quanh mảnh thiên địa này.
Chỗ nào ánh mắt đến, hết thảy nhân loại, yêu vật chết đi đều đập vào trong mi mắt. Có màu sắc đậm, có màu sắc nhạt.
Màu sắc đậm nhất chính là Tư Đồ Tu Năng được mai táng tại bên ngoài Thương Ngô thành.
Ánh mắt tinh thần lực của Ôn Bình đi qua, đầu dây nhỏ tinh thần kia tuy nhìn không thấy nhưng lại chân thật tồn tại trực tiếp đâm vào trong thi thể Tư Đồ Tu Năng.
Một luồng lực lượng vô cùng cổ quái trong nháy mắt buông xuống!
Cổ xưa!
Thần bí!
Còn có một loại là. . . cảm giác tử vong.
-Ầm!
Phần mộ của Tư Đồ Tu Năng đột nhiên nổ tung, nương theo bụi đất, còn có tinh thần chung quanh thét lên kêu gọi, thân thể của Tư Đồ Tu Năng từ trong phần mộ đứng lên.
Đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào vị trí của Ôn Bình.
Hai cánh tay cũng không có nhàn rỗi, trực tiếp đem quần áo trên bia mộ của mình tóm lấy, nhanh chóng khoác lên.
Nếu như không phải vì quần áo rách rưới, làm lộ ra làn da mang theo màu sắc thối nát thì Tư Đồ Tu Năng thật giống như là sống lại.
- Tới đây!
Giọng nói của Ôn Bình lặng yên lọt vào tai.
Tư Đồ Tu Năng cả người run lên bần bật, sau đó hai chân vừa đạp, nhảy vào bên trong Thương Ngô thành, dọc theo mái hiên nhanh chóng chạy tới hướng Bất Hủ tông.
Một màn này, trên bầu trời đám người Vân Tĩnh thấy rõ.
Nhìn thấy ‘Sống lại’ Tư Đồ Tu Năng, đám người Vân Tĩnh kinh hãi kêu liên tục.
- Tư Đồ Tu Năng.
- Hắn không đã chết sao?
- Nhìn xem. . . Hắn đang lên Bất Hủ tông.
Vốn cho rằng sẽ phát sinh ra chuyện lớn, nhưng nhìn thấy sau khi Tư Đồ Tu Năng lên núi, một đường thông suốt không trở ngại đến trước mặt Ôn Bình. Đám người Vân Tĩnh trợn tròn mắt.
Ôn Bình đem hắn đi chôn, Tư Đồ Tu Năng không hận sao?
Hiện tại không chỉ không có phát sinh tình huống nào, Tư Đồ Tu Năng ngược lại lại đứng trước mặt Ôn Bình, một chân quỳ xuống!
Ngân cấp chủ sự quỳ xuống trước Ôn Bình!
Ông trời ơi..!
- Cái này. . .
Ở trên bầu trời, ba người tâm trạng ngổn ngang.
Ôn Bình nhìn xem Tư Đồ Tu Năng được mình phục sinh, trong lòng có chút hài lòng.
Sau khi tăng phúc năm thành, chỉ từ khí tức mà nói, hắn đã siêu việt Long Kha.
- Rất tốt, theo Bổn Tông chủ đi tới.
Ôn Bình thu hồi đũa phép, chạy về phía Xuất Nhiễu sơn, sau đó đứng tại ngọn đồi vừa rồi.
Tư Đồ Tu Năng cũng không có chạy đến mà là chậm rãi đứng dậy, thân thể đột nhiên khẽ động, trong chớp mắt liền đến Xuất Nhiễu sơn.
Tốc độ này làm Ôn Bình có chút hài lòng.
- Tư Đồ Tu Năng.
- Hắn không phải đã bị Triệu trưởng lão giết sao?
Rất nhiều trưởng lão cùng đệ tử nhìn thấy một màn này cũng là kinh hãi liên tục.
Long Kha chính mình giết chết Tư Đồ Tu Năng, càng lại nắm chặt hai nắm đấm, vội vàng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, để phòng Tư Đồ Tu Năng lần nữa động thủ.
Ôn Bình đưa tay ra:
- Không cần kinh hoảng, ta đã dùng ma pháp giao phó sinh mệnh cho hắn lần nữa, hiện tại. . . Hắn là người của ta.
- Ma pháp giao phó sinh mệnh lần thứ hai.
Long Kha chỉ cảm thấy lời này giống như tiếng sấm nổ.
Đương nhiên, không riêng gì nàng. Đệ tử, trưởng lão Bất Hủ tông khi nghe được lời này của Ôn Bình đều cảm thấy như vậy.
Nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Tu Năng, không thể không cảm thán ma pháp quá mạnh mẽ.
Lại có thể giao phó cho người chết một lần sống lại.
Mà Long Kha, thì trong lòng càng thêm kinh hãi.
Ôn Bình không chỉ dùng ma pháp làm Tư Đồ Tu Năng sống lại, đồng thời khiến cho lực lượng của Tư Đồ Tu Năng càng cường đại hơn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mới vừa rồi nàng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bởi vì trực giác của nàng rất rõ ràng, rất thẳng thắn nói cho nàng rằng, bây giờ lực lượng của Tư Đồ Tu Năng mạnh hơn nàng rất nhiều!
Nàng rốt cuộc hiểu ra, khó trách tại sao Ôn Bình lại nói lần này không cần nàng.
Khó trách vừa rồi đã cố ý dính líu vào cuộc phong ba này.
Rốt cục là muốn rèn luyện ma pháp của mình một chút, chắc là hẳn vừa mới học được.
Ôn Bình đứng sau lưng hắn, khiến cho Ôn Bình có thêm sức mạnh mới!
Đột ngột, giọng nói giống như tiếng sấm vang lên.
- Thần phục hoặc là chết, hãy chọn một!
Tư Đồ Tu Năng đã đến, Ôn Bình quả quyết cắt ngang ở giữa đoạn đối thoại của Hắc Khê cùng Anh Chiêu.
Hắc Khê bị cắt lời, đột nhiên giận tím cả mặt, sau khi hung ác gầm thét, trừng mắt nhìn Ôn Bình miệng nói tiếng người:
- Nhân loại, ngươi đã thành công chọc giận ta.
Dứt lời, bước chân vừa chuyển hướng phía Bất Hủ tông tới.
Ôn Bình nhìn Hắc Khê, ánh mắt lạnh lẽo, nói khẽ với Tư Đồ Tu Năng bên cạnh:
- Để cho ta nhìn thấy lực lượng mạnh nhất của ngươi.
Tư Đồ Tu Năng mở miệng rộng ra, phát ra âm thanh ‘hà hà’, tựa như là trả lời.
Tiếp theo đó, toàn bộ thân thể như là một mũi tên bắn tới, lúc trên dọc đường ba cái mạch môn cùng kêu lên mở ra. Thế nhưng đã không phải như cũ là màu đỏ.
Mạch môn của Tư Đồ Tu Năng biến thành màu trắng.
Cùng mạch môn màu trắng của Ôn Bình giống nhau như đúc.
- Ầm!
Sau một tiếng mạch môn chấn động, Tư Đồ Tu Năng hóa thành một đám lửa đánh tới Hắc Khê.
Trong chớp mắt, cả hai đụng vào nhau.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, trong nháy mắt khí lãng khổng lồ bao phủ khu vực chung quanh mấy ngàn thước, tại Xuất Nhiễu sơn phía xa, ngay cả tóc Ôn Bình cũng đều bị lay động.
Chỉ nghe tiếng gầm lên giận dữ, bên trong mang theo không cam lòng. Hắc Khê bị trượt ra hơn trăm mét, lưu lại một rãnh dài sâu hoắm. Mà Tư Đồ Tu Năng, mảy may không có việc gì đứng địa phương mà Hắc Khê vừa đứng đấy. Hỏa diễm vẫn bao vây lấy hắn, tuy nhiên, màu sắc hỏa diễm giống như là màu sắc mạch môn.
Đều là màu trắng!
- Ngươi.
Nhìn người trước mắt này không giống người sống, Hắc Khê trong đầu quay mòng mòng.
Đông Hồ tại sao có thể có loại cường giả này?
Không phải đại bộ phận lãnh thổ Đông Hồ vẫn là yêu tộc chiếm lĩnh sao?
Nếu có loại nhân vật như thế này?
Đông Hồ vì sao vẫn là thiên hạ của Yêu tộc?
Nơi xa, giọng nói của Ôn Bình lại lần nữa truyền đến:
- Tiểu Hắc. . . Lời không nói quá ba câu, hỏi lại ngươi một lần nữa. . . Thần phục hoặc là chết.
- Tiểu Hắc! ! .
Hai mắt Hắc Khê đột nhiên co lại, lửa giận lại lần nữa nổi lên.
Tiểu tử nhân loại này vậy mà dám lấy cho hắn một cái tên khó nghe như vậy.
Thậm chí có chút buồn nôn.
Theo tiếng rống giận dữ, hai vuốt Hắc Khê bắt đầu duỗi dài, tốc độ cực nhanh. Mấy hơi thở liền nhanh hơn gấp đôi vừa rồi, lại càng thêm sắc bén hơn.
- Ta sẽ xé nát ngươi.
Hắc Khê liếc mắt nhìn chằm chằm Ôn Bình, hóa thành một đạo hắc ảnh thẳng tiến lên.
Nhưng mà, ngay tại luc lướt qua Tư Đồ Tu Năng, một tiếng mạch môn chấn động lại vang lên.
Thiên Dược Động • đệ nhất cực cảnh —— mở ra!
- Vù ——
- Oanh ——
Từ mặt đất Hỏa trụ vụt lên, giống như thiên thần giáng thế ngăn cản Hắc Khê muốn hướng tới Ôn Bình. Nhìn thấy chung quanh bỗng nhiên bay lên Hỏa trụ, ý thức của Hắc Khê lập tức liền cảm thấy không ổn, nhưng mà thời gian đã không còn kịp rồi, tốc độ của hắn cuối cùng so ra vẫn kém lưu phái Mạch thuật phóng thích tốc độ. Tường lửa đã đem hỏa trụ dây xích nhận, không có cho Hắc Khê bất kỳ đường lui nào.
Hắc Khê thân thể đụng vào, sắc bén hắc trảo xé rách xuống tới, đều không có thể đem tường lửa cho mở ra.
Đi theo, lại là một tiếng chấn mạch thanh âm.
Tư Đồ Tu Năng không lãng phí sức lực trực tiếp phóng thích Thiên Dược Động • đệ nhị cơ cảnh.
Vô số Hỏa đằng từ tường lửa bên trong phóng ra ngoài, hướng phía Hắc Khê ép tới. . .