Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 617 - 【Vip】 Giẫm Chết Hoa Cỏ Này, Chính Là Khiêu Khích Bất Hủ Tông!

【VIP】 Giẫm Chết Hoa Cỏ Này, Chính Là Khiêu Khích Bất Hủ Tông! 【VIP】 Giẫm Chết Hoa Cỏ Này, Chính Là Khiêu Khích Bất Hủ Tông!

Đúng lúc này, một âm thanh bên tai vang lên.

- Ngừng lại!

Ôn Bình như giao long gầm lên giận dữ.

Trong tông môn, đệ tử trưởng lão, tính cả đám người Xích Mục Cự Viên nghe tiếng chạy tới, tất cả đều nhao nhao nhìn về phía Ôn Bình.

Không hiểu Tông chủ vì sao lại đột nhiên hô lên một tiếng ngừng lại.

Chẳng lẽ là định dính líu vào?

Một bên, Long Kha bất đắc dĩ thở ra một hơi, không khỏi đắng chát cười một tiếng. Nàng biết nhất định sẽ như vậy, nếu như Ôn Bình chỉ là xem kịch, vậy liền không gọi là Ôn Bình rồi.

Tính tình này, cùng tỷ tỷ giống nhau như đúc.

Thực sự khiến người ta đau đầu.

Chẳng qua là Ôn Bình bỗng nhiên dính vào việc này, là vì lý do gì?

Ôn Bình cũng không để ý tới biểu lộ nghi ngờ của đám người, trước chỉ muốn gọi đại chiến ở đằng xa xa kia dừng lại:

- Nghe thấy không hả, đây là trọng địa sau núi của Bất Hủ tông, nếu không dừng tay, liền xem là các ngươi đang gây hấn với tông ta!

Đương nhiên, trọng địa sau núi gì đó đều là bịa ra.

Dưới Xuất Nhiễu sơn cũng có một cái cửa vào Phong chi cốc, nhưng bằng mượn lực lượng của bọn chúng, đoán chừng cả một đời đều không thể phá hư được cửa vào.

Dù sao cũng là hệ thống xuất ra vật phẩm!

Ôn Bình to tiếng nói như cưỡi gió, rót vào trong tai Hắc Khê. Anh Chiêu đang đứng một chỗ cũng nghe được giọng nói này.

Tuy nhiên lúc này trong lòng Anh Chiêu tràn ngập không cam lòng như là mặt trời đang từ từ bay lên, nghe câu nói này của Ôn Bình, chỉ là quay đầu liếc qua.

Nhân tộc!

Là nhân tộc tự tìm đường chết!

Đối mặt với Hắc Khê, lại còn dám ngăn ở trọng địa sau núi của mình.

Chờ chút!

Bất Hủ tông?

Là Bất Hủ tông đã diệt Long Thần Môn!

Anh Chiêu bề bộn ngắm nhìn bốn phía, trên mặt lập tức lộ ra một tia ánh sáng hi vọng.

Đúng rồi, không sai, nơi này là Thương Ngô thành!

Được cứu rồi!

Ánh sáng hi vọng ấm áp rơi xuống dưới. . .

Lúc này, Hắc Khê quét mắt một vòng nơi âm thanh phát ra, lại thấy là một nhân tộc chủ động đứng ra, một đoàn tâm tư kỳ quặc trong nháy mắt nổ ra.

Bởi vì hắn mạnh mẽ, cho nên luôn ưa thích khi dễ những cái nhỏ yếu hơn mình.

- Nhân tộc nhỏ tuổi. . . Ta vào Đông Hồ, dù có không tuân theo hiệp nghị, thế nhưng nếu mà ngươi còn dám khiêu khích, đừng trách ta trước tiên phá hư hiệp nghị.

Tuy là nói như vậy.

Nhưng mà Hắc Khê hết sức hi vọng thằng nhóc trước mắt tiếp tục khiêu khích mình.

Cứ như vậy, hắn cũng có thể hưởng thụ một chút cảm giác thoải mái tiêu diệt thế lực nhân tộc.

Đã qua nhiều năm như vậy.

Mỗi lần hắn nhớ tới năm đó, tháng ngày tại trong đại quân nhân tộc vào vào ra ra cũng không hao tổn lông tóc, liền cảm thấy thèm muốn, cảm thấy thoải mái!

- Lời bổn Tông chủ không nói hai lần, nếu như các ngươi lại tiếp tục đánh, tổn thương một ngọn cây cọng cỏ, ngươi cũng không cần lại trở lại Yêu Hoàng hồ.

Tiếp theo, trong lòng Ôn Bình âm thầm tăng thêm một câu.

“Hiện tại bắt đầu, đi đường đạp gãy cũng tính!”

Nghe Ôn Bình hô, Hắc Khê lộ ra nụ cười hài lòng như ý:

- Nhân tộc trẻ tuổi, thật đúng là cuồng! Đợi ta giết hắn, liền đến dạy dỗ ngươi một chút làm người như thế nào.

Dứt lời, lúc đi ra hố sâu, Hắc Khê một chân dẫm trên một mảnh đồng cỏ.

Cỏ xanh, hoa dại lập tức bị đè chết một mảng lớn.

Ôn Bình lập tức cảm tri thấy được tình huống này, không hề nghĩ ngợi, lập tức mở miệng:

- Người của Bất Hủ tông, toàn bộ lui về sau, chuẩn bị nghênh địch!

Câu này vừa nói xong, Ôn Bình cũng theo sau lui về.

Một mình Long Kha ở lại chỗ dốc núi của Xuất Nhiễu sơn, bắt đầu khởi động chân tay của mình:

- Tông chủ, mặc dù không biết ngươi vì sao lại muốn dính vào chuyện này, nhưng có thể đừng tìm ra lý do không có đầu óc như thế không. . .

Long Kha bất đắc dĩ liếc nhìn Ôn Bình.

- Ngươi không hiểu được, bọn chúng hôm nay dám đạp hoa cỏ sau núi, hủy đi rừng rậm của Bất Hủ tông. Ngày mai liền dám trực tiếp đánh lên tông môn, phá vỡ Chủ điện của ta, làm tổn thương đệ tử tông môn ta. . . Nhất định phải đem cỗ ác niệm này bóp chết tại trong trứng nước.

Ôn Bình thấy Long Kha còn đứng ở đó, lại vội nói:

- Triệu trưởng lão, ngươi cũng lui về đi.

- Lui về?

Long Kha không hiểu, đây là không cần nàng ra tay sao?

- Hôm nay cũng không cần ngươi ra tay.

Nếu khí tức Hắc Yêu kia cùng Long Kha có lực lượng ngang nhau, tất nhiên không thể dùng Long Kha.

Long Kha có thể thắng, nhưng là khó đảm bảo sẽ không bị thương.

Trấn Nhạc cảnh bị thương, muốn khôi phục cũng không phải chuyện một hai ngày. Hiện tại, Bách Tông liên minh luôn nhìn chằm chằm vào, Long Kha không thể bởi vì chuyện này mà bị thương.

- Ta vừa hay có một người trợ giúp.

Ôn Bình trong lòng âm thầm nói nhỏ, ý nghĩ đã bay đến bên ngoài Thương Ngô thành, tại chỗ phần mộ chôn cất Tư Đồ Tu Năng kia.

Không sai.

Người trợ giúp đó chính là Tư Đồ Tu Năng.

. . .

Thành Thương Ngô.

Sau khi vào thành Thương Ngô, Vân Tĩnh yên lặng chờ ở một chỗ gần dưới Vân Lam sơn nhất, mục đích chính là mỗi thời khắc đều có thể quan sát được tình huống trong Bất Hủ tông.

Quan sát một phen xong, tình huống của Bất Hủ tông để ba người, bao quát cả các cường giả Tán Nhân Dịch còn lại có chút không biết phải làm sao.

Bởi vì Bất Hủ tông cơ bản không có ai lên xuống núi.

Toàn bộ tông môn đều như thế.

Ở nơi này, ngoại trừ có thể nhìn núi non phong cảnh bên ngoài Vân Lam sơn ra, bất kỳ tin tức hữu dụng nào cũng không thể quan sát được.

Nghĩ đến có thể từ bách tính Thương Ngô thành hỏi ra được cái gì đó, nhưng Bất Hủ tông danh tiếng vô cùng tốt, người người cùng tán thưởng, đồng thời khi nói đến Bất Hủ tông đều tràn ngập lòng kính nể. Từ ông lão bà lão đến em bé năm sáu tuổi, đều đối với Bất Hủ tông như thế, khiến người ta cảm thấy vô cùng không chân thực.

Không hỏi được thứ gì, lại thêm Ôn Bình không có ý định vào Tán Nhân Dịch, Vân Tĩnh đành phải suy nghĩ đến biện pháp ngốc nhất——chính là chờ đợi.

Chờ đợi Bách Tông liên minh động thủ.

Chờ đến khi Bất Hủ tông cùng Bách Tông liên minh đánh nhau.

Khi đó Bất Hủ tông sẽ cần Tán Nhân Dịch bọn hắn.

Ba người bọn họ tại đây, lại mang theo nhiều Trấn Nhạc cảnh như vậy, khi đó đối với Bất Hủ tông mà nói, khẳng định chính là hạn hán đã lâu gặp sương ngọt trợ lực.

- Vân trưởng lão, có động tĩnh!

Ân Hồng Hỏa điểu biến thành người đàn ông trung niên vô cùng hốt hoảng xông vào trong khách sạn.

Phan Túc đang ngồi trên ghế cùng Cát Giao nói chuyện trên trời dưới đất, ngẩng đầu nhìn Ân Hồng Hỏa điểu, hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Sau núi Bất Hủ tông có ba cỗ khí tức huyết mạch Yêu tộc hết sức thuần khiết và vô cùng cao quý xuất hiện. Hơn nữa lại truyền đến một tiếng tiếng vang ngắn ngủi, âm thanh đinh tai nhức óc. Ân Hồng Hỏa điểu nói tới đinh tai nhức óc, chẳng qua là đối với hắn mà thôi. Ở bên trong Thương Ngô thành, đám người Cát Giao căn bản không cảm giác được gì.

Lỗ tai của yêu vật lợi hại nhất thậm chí có khả năng nghe âm thanh tại ngoài trăm dặm.

Nhân tộc suy cho cùng cũng không có loại bản lãnh này.

- Vô cùng cao quý sao?

Hai con ngươi Vân Tĩnh trong nháy mắt phát ra ánh sáng hứng thú, đột nhiên từ trên ghế bành đứng dậy, đi ra ngoài cửa:

- Huyết mạch của Ân Hồng Hỏa điểu tại bên trong yêu tộc thuộc về tồn tại đứng đầu, nhưng cảm ứng được bọn chúng, Ân Hồng Hỏa điểu lại có bộ dáng hốt hoảng nhường này, xem ra là yêu vật của Yêu Hoàng hồ đi vào lãnh địa nhân tộc.

Cát Giao, Phan Túc hai mắt nhìn nhau, vội vàng bắt kịp tốc độ của Vân Tĩnh.

Ân Hồng Hỏa điểu thấy thế, vội vàng kiềm chế vẻ bàng hoàng, sau đó hóa thành Hỏa điểu, chở ba người Vân Tĩnh hướng về nơi phát ra tiếng vang mà đi.

Lúc còn chưa đi tới Bất Hủ tông, ở nơi xa hố sâu bị Hắc Khê đập ra liền đập vào mi mắt bọn họ.

- Không hề tầm thường tí nào!

Chỉ là nhìn thấy bộ dáng của Anh Chiêu, Hắc Khê, Cát Giao liền không nhịn được cảm thán một tiếng.

Yêu vật bình thường nào lại có loại khí thế này.

Ngay cả vật cưỡi của Minh Chủ là yêu vật Trấn Nhạc thượng cảnh, cũng không có loại uy thế này.

Phan Túc ở một bên nhìn cánh tay sởn gai ốc lên của mình:

- Đại yêu màu đen kia, khí tức của nó cũng để cho ta phải cảm thấy lạnh lẽo.

- Huyết mạch Vương tộc đỉnh tiêm. . . Còn có một đầu huyết mạch Hoàng tộc.

Đám người Vân Tĩnh nhảy xuống Ân Hồng Hỏa điểu, nhịn không được run một thoáng. Đến từ huyết mạch chấn nhiếp, để cho Ân Hồng Hỏa điểu e ngại.

- Hoàng tộc!

- Không thể nào?

Ba người Vân Tĩnh liền bị kinh sợ.

Hoàng tộc phủ xuống Đông hồ, đây phải chăng là muốn mở ra một vòng hai tộc nhân yêu đại chiến mới?

Thời điểm còn đang ngạc nhiên nghi ngờ, Ôn Bình gần như chủ động khiêu khích đã rơi vào trong tai mọi người.

Cát Giao kinh hãi nói ra:

- Khiêu khích Đại Yêu Yêu Hoàng hồ, đồng thời trong này còn có một đầu Hoàng tộc Đại Yêu! Ôn tông chủ này dự định làm gì đây?

- Bách Tông liên minh còn chưa đủ khiến cho hắn nhức đầu sao? Hiện tại lại đi khiêu khích Yêu tộc!

Gương mặt Phan Túc cũng là một vẻ mờ mịt.

Trong lòng Vân Tĩnh ngầm sinh ra thổn thức.

Ôn Bình là thật muốn chết sao?

Chỗ này kế bên Yêu Hoàng hồ, hắn lại phải nhất định đi khiêu khích Yêu tộc.

Lại đi dính dáng vào sự tình của Yêu tộc!

Tuy nhiên Vân Tĩnh nghĩ đi nghĩ lại một chút, có lẽ đây là một cái cơ hội.

Có khả năng không cần chờ liên quân Bách Tông liên minh đến. . .

Bình Luận (0)
Comment