Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 625 - 【Vip】 Bất Hủ Tông Lại Thêm Trấn Nhạc Thượng Cảnh (Hạ).

【VIP】 Bất Hủ Tông Lại Thêm Trấn Nhạc Thượng Cảnh (Hạ). 【VIP】 Bất Hủ Tông Lại Thêm Trấn Nhạc Thượng Cảnh (Hạ).

Tại trước yêu thể dài đến trăm trượng, Ôn Bình đứng ở một bên thoạt nhìn hết sức nhỏ bé.

Thế nhưng khí tràng này ngay cả yêu thể dài trăm trượng cũng không thể sánh bằng.

Ôn Bình nhìn chằm chằm hai con ngươi Vu Giang, sau đó nói ra:

- Ta muốn ngươi buông xuống lòng trung thành của ngươi.

Câu nói này nói ra rất chậm.

Từng chữ từng chữ chui vào trong tai Vu Giang.

- Ôn Tông chủ, không phải là muốn để cho ta hiệu trung với ngươi đi?

Trong con ngươi Vu Giang hiện ra một ý cười.

Ý cười nay, lộ ra ngoài là vẻ lưỡng lự.

Do dự ở giữa tin hay không tin.

Ôn Bình gật đầu:

- Có khả năng nói như vậy. Bất quá, nói như vậy có chút quá giang hồ đi, bổn Tông chủ cảm thấy phải gọi là gia nhập Bất Hủ tông. Dùng thực lực cảnh giới của ngươi, bổn Tông chủ có thể cho ngươi một vị trí trưởng lão. Ngày sau vì Bất Hủ tông bày mưu tính kế, vì phát triển Bất Hủ tông làm ra cống hiến là đủ.

Lời nói này vừa ra, Vu Giang còn chưa kịp có phản ứng.

Một bên, Long Kha phát ra một tiếng kinh ngạc khó tin.

Bởi vì vốn dĩ là, nàng tưởng rằng chẳng qua là muốn như Tư Đồ Tu Năng, phục sinh Vu Giang như thế, sau đó lấy thân thể của hắn giúp Ôn Bình chiến đấu.

Ôn Bình muốn chẳng qua là một cái thân thể chết đi.

Thế nhưng hiện tại, Ôn Bình vậy mà lại mời chào một cái yêu vật sắp chết?

Dù sao cũng sắp chết, chẳng lẽ Ôn Bình còn muốn tiêu tốn hàng loạt thiên tài địa bảo đem hắn chữa trị cho tốt hay sao?

- Tông chủ, tha thứ ta nói thẳng, mặc dù hắn gia nhập Bất Hủ tông có thể làm bất Hủ tông lớn mạnh hơn. Hiện tại, Bất Hủ tông cũng hết sức cần thiết, thế nhưng nếu như Tông chủ muốn dùng Linh thiện tới chữa trị cho hắn, còn mời tính toán tốt tiêu hao trong đó. Chữa trị một đầu Đại Yêu Trấn Nhạc thượng cảnh sắp chết, cũng không thua gì bồi dưỡng lại một đầu.

Như vậy cũng tốt hơn so với cứu một Đại Yêu sắp chết.

Ở trong đó phải trả giá lớn, trong ngày thường nhất định phải chữa trị thương thế gấp trăm lần, thậm chí gấp nghìn lần.

Nàng tuy là dì nhỏ, mặc dù có đôi khi đặc biệt giận dỗi Ôn Bình, thế nhưng lúc cần thiết vẫn là đến thay Ôn Bình suy nghĩ, nhất định phải giúp đỡ Ôn Bình thấy mặt khác của sự việt.

Không thể bởi vì lợi ích, liền không nhìn tới tai hại.

Thấy Ôn Bình không có phản ứng, Long Kha lên tiếng lần nữa:

- Ngày sau ta có thể vì Bất Hủ tông lại chinh phục một đầu.

Ôn Bình liếc qua Long Kha, hiểu rõ Long Kha có ý tứ gì.

Nếu là Ác Linh kỵ sĩ không có đạt được năng lực ‘Thần thánh chữa trị’, hắn thật đúng là sẽ nghe theo lời Long Kha.

Nhưng mà bây giờ không phải là có được ‘Thần thánh chữa trị’ rồi sao.

Nhìn thấy cơ hội liền phải bắt lấy.

Dực tộc Yêu Vương Trấn Nhạc thượng cảnh cũng không dễ tìm đâu.

Trước mắt hắn cũng chỉ gặp qua hai tên là Hắc Khê cùng Vu Giang.

Lúc trước đi Long Thần môn, lúc mà đi ngang qua một góc Yêu Hoàng hồ, đám Dực tộc Yêu Vương truy kích phi thuyền cũng tối đa mới là Trấn Nhạc trung cảnh.

Đối với chuyện này, Ôn Bình chẳng qua là nhàn nhạt trả lời một câu:

- Triệu trưởng lão, ta có làm qua quyết định lỗ vốn bao giờ chưa?

Long Kha ngây ra một lúc.

Cũng giống như thật không có.

Cho tới bây giờ Ôn Bình cũng chỉ kiếm tới, quyết không cho phép chính mình thua thiệt.

Đúng lúc này, Vu Giang bỗng nhiên mở miệng:

- Vị trí trưởng lão. . . Đa tạ mỹ ý của Ôn Tông chủ.

- Không cần phải nói nhiều lời khách sáo như vậy. Trực tiếp nói cho ta biết, ngươi có thể buông xuống lòng trung thành của mình hay không, ta liền cho ngươi một cuộc sống mới.

Ôn Bình trực tiếp trả lời một câu.

Vu Giang trầm mặc.

Thật lâu, nhìn Long Kha một chút.

Sau đó lại nhìn một chút phương hướng Anh Chiêu rời đi.

Cuối cùng nháy nháy mắt, xem như ngầm thừa nhận.

Cuối cùng còn tăng thêm một câu:

- Chỉ cần không phải để cho ta giết hại Tứ Vương.

Nói xong, trong lòng Vu Giang mơ hồ có chút mong đợi.

Hắn cảm thấy Ôn Bình không phải đang nói đùa.

Có lẽ có biện pháp có thể cứu sống của hắn thật.

Nói thật, ai lại nguyện ý chết?

Không phải khi tuyệt vọng, mới lựa chọn cách thản nhiên tiếp nhận sao?

Nghe lời cuối cùng Vu Giang, Ôn Bình thầm nghĩ trong lòng:

“Ta tự dưng đi hại hắn làm gì? Ta còn muốn đem hắn cũng thu vào Bất Hủ tông, hệ thống cũng còn muốn mượn hắn thu Yêu tộc làm phụ thuộc đây.”

Đương nhiên, suy nghĩ trong lòng là khẳng định không thể nói ra.

Ôn Bình chỉ có thể trả lời hai chữ:

- Tất nhiên.

Tiếp theo Ôn Bình quay lại, đồng thời hướng phía Xuất Nhiễu sơn đi đến.

Đột ngột dừng bước, giống là nghĩ đến cái gì, quay đầu hướng về phía Vu Giang lại lần nữa nói ra một câu:

- Nếu muốn sống lại, cái giá phải trả sẽ có chút đau đớn.

Nói xong, nhìn về phía Long Kha không chịu ngồi yên, nói:

- Triệu trưởng lão, đưa hắn lên đường đi.

- A?

Long Kha bối rối.

Không phải muốn Vu Giang trở thành trưởng lão Bất Hủ tông sao?

Không phải không làm quyết định lỗ vốn sao?

Hiện tại làm sao lại muốn giết Vu Giang?

- Nhìn ta làm gì, động thủ đi. Nếu muốn sống lại, liền trước tiên chết đi. Chờ hắn chết, vẫn phải cần một hai ngày, không bằng dứt khoát tiễn hắn một đoạn.

Nói xong, Ôn Bình mang theo Tư Đồ Tu Năng lên Xuất Nhiễu sơn.

Tầm mắt mọi người cũng từ trên người Tư Đồ Tu Năng chuyển đến trên người Vu Giang.

Chỉ nghe Long Kha tự mình lẩm bẩm, đang nhẩm lấy lời Ôn Bình:

- Mong muốn tân sinh, trước tiên chết đi?

Nhưng mà, nghĩ mãi mà không nghĩ ra.

Thế nhưng Ôn Bình nếu nói vậy, vậy khẳng định là không sai.

Xuất ra long tu, ba cái mạch môn của Long Kha theo tiếng mà ra, cũng cùng nhau kêu vang lên.

Liên tục hai lần, trái tim Vu Giang còn lại một điểm sức sống triệt để bị phá huỷ.

Sinh mệnh Vu Giang cũng vào lúc này tiến nhập kết thúc.

Thấy máu tươi chảy xuôi tại dưới chân, Vu Giang không có bất kỳ khí tức gì, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nhất là Long Kha, hắn cũng muốn nhìn một chút, cái gì là tân sinh.

Nhưng mà, chờ một khắc đồng hồ, lại một chút động tĩnh cũng đều không có.

Bên tai ngoại trừ gió thổi.

Ngoại trừ mùi máu tươi.

Không có vật gì.

Vu Giang căn bản cũng không có cái gọi là tân sinh.

- Tại sao ta lại có cảm giác bị tiểu tử này đùa nghịch?

Long Kha thu hồi long tu, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.

Dứt lời, lập tức hướng Xuất Nhiễu sơn mà đi, muốn tìm Ôn Bình tranh luận vài câu..

Nếu như không phải là không thể bại lộ thân phận, nàng còn muốn đánh Ôn Bình hai lần.

Bằng không thì tiểu tử này căn bản không nhớ được lâu, luôn luôn đùa nghịch nàng.

. . .

Ngay tại lúc Long Kha cùng với mọi người Bất Hủ tông rời đi không lâu, Ác Linh kỵ sĩ lặng yên đi tới bên cạnh Vu Giang.

Một đôi xương tay tăm tối đặt ở trên trán Vu Giang, ngọn lửa màu xanh lam vui sướng nhảy ra, nhảy đến trên trán Vu Giang.

Thời gian ngần ấy liền một tích tắc trôi qua.

Đột nhiên, hai cánh Vu Giang bỗng nhiên chấn động một cái, giống như là đang mơ thì bị kinh động.

Sau khi xoay người tức thì, con mắt Vu Giang đột nhiên mở ra.

Đôi mắt này, tản ra ánh sáng lóa mắt, không có suy yếu, không có tuyệt vọng, càng không có cảm giác tử vong.

Nguyên bản thương thế bên trên yêu thể, lúc này cũng đã khôi phục lại.

Ngay tại thời điểm Vu Giang chuẩn bị cử động, chỉ thấy lam sắc hỏa diễm thiêu đốt trước mắt khô lâu bỗng nhiên tại trước mắt hắn bày ra một tờ giấy:

- Biến thành hình người, đi theo nó tới Bất Hủ tông gặp ta.

Vu Giang kinh ngạc mà nhìn thân thể tân sinh của mình, vui mừng quá đỗi.

Tâm tình vui sướng lộ rõ trên mặt.

Nhìn xem Ác Linh kỵ sĩ, trong lòng càng dâng lên ngu muội.

Ôn Tông chủ làm quả nhiên không phải là kỳ nhân tầm thường!

Hắn rõ ràng nhớ được bản thân đã chết rồi, bây giờ lại sống lại.

Năng lực khủng bố này, có thể xưng là kỳ tích!

Không chỉ như thế, vậy mà dưới trướng Ôn Tông chủ còn có Nhiên Hỏa Khô Lâu khí tức tương tự như Triệu trưởng lão.

Con chó bên cạnh Nhiên Hỏa Khô Lâu, nhìn qua cũng mạnh hơn hắn.

Đang lúc trong đầu kinh ngạc, ngón tay Ác Linh kỵ sĩ chỉ hắn một chút, run lên tờ giấy trong tay, Vu Giang này mới phản ứng được, vội vàng hóa thành hình người.

Hóa thành một vị đàn ông trung niên cõng trọng kiếm ở sau lưng!

Ác Linh kỵ sĩ chợt tiêu hủy tờ giấy, hướng về phía Dược sơn mà đi.

Ôn Bình đang chờ ở đó…

Bình Luận (0)
Comment