Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 628 - 【Vip】 Hoài Không, Nhị Vương.

【VIP】 Hoài Không, Nhị Vương. 【VIP】 Hoài Không, Nhị Vương.

- Một ngày ba bữa?

Vu Giang có chút không hiểu, đoạn đường này hắn cũng không phải không có đi qua thành trì nhân loại.

Người tu hành nhân loại không phải đều là mấy ngày mới ăn một bữa sao?

Vân Liêu giải đáp nói:

- Thứ nhất bởi vì Bất Hủ tông chúng ta có đầu bếp đứng thứ hai trong thiên hạ, thứ hai bởi vì cơm của Bất Hủ tông chúng ta có thể tăng lên cảnh giới Linh Thể. Đối với yêu thể của ngươi, chắc là cũng có thể tăng lên không ít. Trên cơ bản, một bữa cơm có thể giống như ngươi cố ý đi tu luyện yêu thể mấy ngày.

- Thì ra là thế.

Vu Giang gật gù.

Lúc này hắn cũng không vội phát biểu ý nghĩ trong lòng, gật gù xong lại tiếp tục đi theo Vân Liêu.

Trên đường đi ngang qua, những thứ hắn thấy đều để cho hắn rất là kinh ngạc.

Tuy nhiên mỗi lần đều kiềm chế lại.

Bởi vì điều tiếp theo sẽ luôn làm cho hắn kinh ngạc hơn.

Cứ như vậy, đảo mắt một cái thời gian đã về đêm. Vân Liêu đã sớm đưa Vu Giang dẫn tới bên ngoài Trù phòng, sau đó giới thiệu thân phận của Vu Giang cho mọi người.

Mặc kệ là trưởng lão hay là đệ tử, lúc biết Vu Giang chính là đầu Cự yêu, đều là kinh ngạc vạn phần.

Nhất là Long Kha.

Vốn còn tưởng là Ôn Bình trêu đùa nàng.

Hiện tại tận mắt thấy Vu Giang đứng ở trước mắt, trong lòng tràn đầy kinh hãi. Dĩ nhiên, kinh hãi này không phải chỉ dành riêng cho Ôn Bình, mà còn là do ma pháp.

Ma pháp thức tỉnh người chết vì mình chiến đấu.

Còn có thể phục sinh người chết cho sống lại.

Điều này khiến nàng cảm thấy sau khi có được dị mạch Phong thuộc tính, có phải cũng nên chỉ đem Phong Chi Cấm Cố đạt tới, Cụ phong thuật cũng không cần, sau đó liền sử dụng toàn lực xem 《 Harry Potter 》để thu hoạch ma pháp.

Bên trong《 Harry Potter 》có ma pháp phục sinh.

Voldemort liền là được phục sinh!

Nếu như học được thứ này, trở lại Long gia đem lão tổ sắp chết đi phục sinh, sau đó thực lực của Long gia sẽ. . .

Chính lúc đang hưng phấn tưởng tượng, Ôn Bình lại tới.

- Tông chủ!

- Tông chủ!

Mọi người vội vàng hành lễ.

Ôn Bình gật đầu, như thường ngày nói:

- Đi thôi, đi lên trên ăn cơm.

Tuy nhiên lần này sau khi nói xong câu đó, liếc qua Vu Giang, sau đó hỏi:

- Vu trưởng lão, mọi người trong Bất Hủ tông đều biết hết chưa?

Vu Giang trả lời nói:

- Đều đã thấy qua. Từ Vương bá, Triệu Doanh. . . đến Triệu trưởng lão, đều đã chào hỏi rồi.

- Quen biết là tốt rồi. . . Thế nào, đồ ăn ở Bất Hủ tông có phải rất thơm không?

- Hương thơm lan xa trăm dặm, chỉ là ngửi một chút liền để cho người ta thèm nhỏ nước dãi.

Vu Giang híp mắt cười.

Bởi vì đây còn là lần đầu tiên có người hỏi hắn vấn đề này.

Tại Yêu tộc, hay là mặc kệ tại bất kỳ địa phương nào, hắn đều không cùng người nói tới việc ăn uống.

Nhưng thật ra, hắn vẫn là thích ăn ngon.

Chẳng qua là Yêu tộc, bại lộ yêu thích của mình, chính là bại lộ điểm yếu của mình, cho nên hắn vẫn luôn giấu kín sự thật mình là kẻ tham ăn.

Nghe được Vu Giang trả lời, Ôn Bình cười cười, sau đó đi vào Trù phòng, đi lên lầu hai.

Tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó đám người Hoài Diệp bắt đầu mang thức ăn lên.

Tất cả trước mặt mọi người đều bày đầy món ngon mỹ vị, duy chỉ có trước mặt Dương Nhạc Nhạc là trống rỗng.

Chỗ đặt tay liền chỉ có một bát Linh mễ.

- Haizzz..

Dương Nhạc Nhạc thở dài, liếc mắt làm lấy mặt quỷ với Hoài Diệp, sau đó rất có khí phách đem ánh mắt thu hồi lại.

Tuy nhiên lúc ánh mắt liếc qua thức ăn trên bàn, nhịn không được nuốt ực nước miếng một cái.

Dương Nhạc Nhạc đứng dậy:

- Tông chủ, trưởng lão. . . Các ngươi ăn trước đi, ta đi xuống dưới lầu cùng Vương bá trò chuyện.

- Thế nào, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?

Ôn Bình thuận miệng hỏi.

Không đợi Dương Nhạc Nhạc trả lời, Hoài Diệp giành nói.

- Tông chủ, bởi vì lần trước ta học được ma pháp, hắn thua cá cược cho nên mười ngày không thể ăn món ăn ta làm. Ngài đừng để ý tới hắn. . . Đúng rồi, ngươi có phải muốn đi xuống dưới lầu ăn đồ ăn của Vương bá không?

Nói xong, mọi người không thể nín được, cười phá lên.

Ôn Bình lắc đầu, lần này Dương Nhạc Nhạc là bị Hoài Diệp nắm trong lòng bàn tay rồi.

Món ăn ngon như vậy mà mười ngày không thể ăn.

Không phải có thể nhịn chết sao.

- Không ăn, Dương Nhạc Nhạc ta là người nói lời giữ lời, ngươi cho rằng ta gọi là Hoài Diệp hả!

Nói xong, liền bưng bát hướng phía dưới lầu chạy đi.

Hoài Diệp bị nói một câu, cũng không giận, nhìn cũng không thèm nhìn Dương Nhạc Nhạc, đứng dậy múc canh cho Ôn Bình.

Từ Ôn Bình, liền bắt đầu tới trưởng lão, biết rõ Vu Giang mới tới.

Vu Giang nhận bát sứ, ngửi ngửi bát canh màu trắng đậm, lộ ra một biểu lộ hết sức thoải mái, nếm thử một miếng xong, không khỏi tán thưởng:

- Canh ngon! Hoài Diệp. . . Trù nghệ của ngươi thật sự không hổ là Vân trưởng lão cho ngươi một lời khen thiên hạ đệ nhị. Với tay nghề này, đều muốn nhanh vượt qua Nhị Vương của yêu tộc ta.

- Đa tạ Vu trưởng lão.

Hoài Diệp được khen như thế, cười khanh khách một cái.

Vu Giang lại uống một ngụm, bởi vì đang lúc vui vẻ, cho nên lại nói:

- Năm đó, lúc Nhị Vương đi đến chỗ Tứ Vương, từng làm qua một bàn món ăn. Ta may mắn hả hê nếm thử một chút, mùi vị đó đến bây giờ còn nhớ kỹ. Mùi vị canh này, cùng với khi đó ta uống cũng không kém bao nhiêu. Phải biết, Yêu tộc Nhị Vương chúng ta là vừa ra đời đã nghiên cứu trù nghệ.

Chỉ với thức ăn này, liền đã đủ khiến cho hắn một ngày ăn ba bữa không ngừng.

Nghe xong lời này, Hoài Diệp lộ ra vẻ càng hưng phấn hơn, sau đó nói ra:

- Bên trong Yêu tộc còn có nghiên cứu trù nghệ sao? Ta tưởng là cũng chỉ có nghĩa phụ.

Hoài Diệp nói xong, Ôn Bình liền nói tiếp.

- Nghĩa phụ của Hoài Diệp là Hoài Không, hẳn được xem là đệ nhất đầu bếp tại Thiên Địa hồ. Cùng Yêu tộc Nhị vương của các ngươi là một loại, cũng vô cùng thích ăn.

Ban đầu Ôn Bình chỉ muốn theo chủ đề để tâm sự.

Ăn cơm nói chuyện phiếm, trò chuyện một chút là rất bình thường.

Chẳng qua là không nghĩ tới nghe lời này, biểu lộ của Vu Giang bỗng nhiên đọng lại.

- Tông chủ, ngài vừa nói là Hoài Không hả?

Ôn Bình nhìn thấy biểu cảm này, trong lòng lập tức hoài nghi.

Chẳng lẽ nhận biết?

Một bên Hoài Diệp vội hỏi:

- Vu trưởng lão, ngài nhận biết nghĩa phụ của ta?

- Đâu chỉ nhận biết!

Vu Giang quay đầu nhìn xem Hoài Diệp, lắc đầu cười:

- Yêu tộc chúng ta, có ai là không biết Nhị Vương?

- Nghĩa phụ của nàng là Nhị vương?

Hoài Diệp ngây ngẩn cả người.

Không chỉ như thế, Ôn Bình cũng có chút choáng váng.

Đây là có chuyện xưa!

Hoài Không lại là Nhị Vương Yêu tộc, chuyện này ai có thể nghĩ tới?

Thật đúng là cuộc sống khắp nơi đều có điều đáng kinh ngạc.

Không ngờ hết thảy bốn Yêu Vương của Yêu tộc, hiện tại Bất Hủ tông cùng hai Vương nhấc lên quan hệ.

Vu Giang vội hỏi:

- Ôn Tông chủ, không biết hiện tại Nhị Vương người đang ở chỗ nào?

Nếu như Nhị vương ở phụ cận, sự tình Tứ Vương bị Tam Vương mưu sát là có thể trực tiếp nhanh chóng thông báo.

Như vậy liền ít đi rất nhiều nguy hiểm.

Dù sao bên trong Yêu Hoàng hồ có không không ít tai mắt của Tam Vương, người của Tứ Vương đi vào, khẳng định liền sẽ bị đuổi giết.

Nghĩ đến nơi này, trong lòng Vu Giang âm thầm cao hứng.

Có thể đâm thủng khối u ác tính Tam Vương, vì Tứ Vương lấy lại công đạo, lúc này hắn mới xem như không phụ nhắc nhở của Yêu Hoàng đã chết đi.

Ôn Bình lên tiếng:

- Mấy tháng trước, Hoài Không cùng bằng hữu đã rời khỏi Đông hồ. Tung tích của Nhị vương các ngươi, chẳng phải các ngươi so với chúng ta phải rõ ràng hơn sao?

Đó chính là Nhị Vương của các ngươi đó.

Vừa nghe Ôn Bình trả lời, ngọn lửa cao hứng trong lòng Vu Giang trong nháy mắt bị dập tắt.

- Rời đi rồi. . .

Nghe xong Vu Giang có chút cảm thấy mất mác, Ôn Bình chỉ vào Hoài Diệp:

- Tuy nhiên con nuôi của Hoài Không tại đây, ngươi muốn biết cái gì có thể hỏi.

- Nghĩa phụ chỉ nói muốn đi chung quanh một chút, đi ra chỗ xa hơn.

Hoài Diệp vội vàng trả lời.

- Vậy xem ra Nhị vương đang ở Yêu Hoàng hồ, bởi vì không muốn để ngươi bị liên luỵ bởi tranh đoạt vị trí Yêu Hoàng, cho nên mới đưa ngươi lưu tại Bất Hủ tông. Hoài Diệp, việc này ngươi tuyệt đối không thể nói cho người khác. Ngoại trừ người nơi này, tuyệt đối không nên để cho người bên ngoài biết được sự tình ngươi là con nuôi của Nhị Vương. . . Nếu không sợ rằng Tam Vương sẽ gây bất lợi cho ngươi. Ngươi cũng thấy đấy, ngay cả Tứ Vương hắn cũng dám phái người tới giết, nếu thêm cả ngươi, Nhị Vương liền sẽ ở tình thế bị động.

Nhị Vương cả đời chỉ để ý ăn uống.

Bây giờ lại thu một đứa con nuôi.

Có thể nghĩ được Hoài Diệp trong lòng hắn có địa vị nặng bao nhiêu.

Cho nên. . . Hoài Diệp không thể có việc gì, bằng không thì Nhị Vương tranh đoạt Hoàng vị chỉ sợ khó càng thêm khó.

Bình Luận (0)
Comment