Huyết tinh chỉ lớn chừng nắm đấm, so với bạch tinh lớn hơn cũng không có bao nhiêu.
Thế nhưng khí tức mà nó tản ra, cùng với đồ vật chứa đựng lấy nó, làm cho cặp mắt Ôn Bình trong thời gian ngắn thật sự không thể dời đi chổ khác.
Cùng với máu của Anh Chiêu phun ra so sánh, khí tức huyết mạch của nó càng dày đặc, càng bá đạo hơn.
- Đây là thứ gì vậy?
Ôn Bình còn chưa có trưởng thành đến mức độ việc gì cũng biết, cho nên chỉ có thể vội vàng hỏi thăm hệ thống.
Hệ thống lên tiếng nói:
- Đây là một khối huyết mạch kết tinh có chứa thần thông huyết mạch, căn cứ kiểm tra được, nó cùng nguồn gốc với huyết mạch trên người Anh Chiêu.
- Bên trong chứa thứ gì vậy?
- Thiên Địa hồ Yêu Hoàng nhất tộc thần thông 'Hắc Thứ'.
- Hắc Thứ!
Ôn Bình vội vàng đem viên huyết tinh đem ra, ánh mắt nhìn chằm chằm trong đó, muốn dùng tinh thần lực xâm nhập vào trong.
Tuy nhiên liền bị hệ thống lập tức ngăn cản.
- Kí chủ, tinh thần lực là không thể phát hiện được sự tồn tại của thần thông Yêu tộc. Huyết tinh bên trong đồ vật này chỉ có Yêu tộc mới có thể cảm ứng được, mà lại nhất định phải là yêu tộc có huyết mạch không thấp. Huyết mạch phế vật, cảm tri của bọn hắn ngay cả huyết tinh đều không mở ra được.
- Hệ thống, vậy vật này có giá trị như thế nào?
Ôn Bình quan tâm so sánh cái này.
Hệ thống nói tiếp:
- Có tồn tại huyết mạch kết tinh bên trong, Yêu tộc cao đẳng dựa vào cảm tri có thể giúp bọn hắn thu hoạch được phương pháp tu hành 'Hắc Thứ' giấu ở trong đó. Tỷ lệ lĩnh ngộ hình như là một trăm phần trăm. Đồng thời về sau còn có khả năng thông qua lĩnh hội đến đề thăng cảnh giới 'Hắc Thứ'. Kí chủ nếu như hỏi giá trị. . . Chỉ có thể nói nó đối với Yêu tộc, đã đủ dùng làm đồ vật trấn tộc của một cái tộc quần Yêu tộc cao đẳng.
- Trấn tộc chi bảo.
Ôn Bình trong lòng không khỏi mừng thầm.
Cứu Anh Chiêu, mặc dù về sau đối mặt không chỉ có Bách Tông liên minh. Trong Yêu tộc vị gọi là Tam Hoàng kia cũng sẽ tới nhằm vào hắn, cùng với Bất Hủ tông.
Thế nhưng tiền lời này là thật là để cho người ta hết sức thoải mái.
Thoải mái đến cả sự tình phía sau cũng không muốn đi lo lắng, kiêng nể.
- Có thể bán được bao nhiêu bạch tinh?
Cái đồ chơi này đối với Bất Hủ tông mà nói, không được coi là là vật gì tốt, cho nên ý nghĩ đầu tiên của Ôn Bình là bán nó đi.
Trấn tộc đồ vật, hẳn là có thể bán được không ít bạch tinh.
- Giá trị của nó được quyết định bởi ham muốn của người mua, tuy nhiên bổn hệ thống có khả năng đánh giá giá trị thấp nhất của nó, thấp hơn 2 vạn viên bạch tinh, không cần phải bán. Giá trị của nó cao hơn nhiều lưu phái Mạch thuật Huyền cấp thượng phẩm, nếu như không phải chỉ có Yêu tộc cao đẳng được Hoàng tộc công nhận mới có thể tu hành, khả năng bán được lại càng cao.
- Bao nhiêu cơ?
- Lỗ tai Kí chủ bị bệnh rồi sao?
- Không có. . . Ta chính là thật không dám tin tưởng. Thấp nhất hai vạn!
Cùng Bách Tông liên minh đàm phán không thành, không có thu được 5 vạn viên bạch tinh. Hiện tại lại tới hai vạn, họa phúc không thể lường trước được.
- Kí chủ không cần cao hứng quá sớm. Căn cứ số liệu ta thu thập được, muốn bán nó đi độ khó không thấp.
- Sao?
Ôn Bình không hiểu.
- Bởi vì trong này dính dáng đến Yêu Hoàng nhất mạch. Bực này thần thông không có Yêu Hoàng tán thành, Yêu tộc khác dám tu hành sẽ bị xử tử. . . Hơn nữa là toàn tộc! Cho nên, mong muốn đem bán nó đi, độ khó không thấp.
- Yêu tộc này, thật lắm chuyện đi mà!
Nghe được hệ thống nói, Ôn Bình chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Giống như là có người đột nhiên bưng một chậu vàng thỏi đặt ở trước mắt ngươi, ngươi lại không thể đi lấy, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Thực sự khó chịu!
Có điều Ôn Bình là loại người mà một khi bất đắc dĩ, một khi khó chịu, liền sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Để cho mình không bất đắc dĩ, để cho mình được thoải mái!
Lúc này, hệ thống bỗng nhiên đưa ra một cái chủ ý:
- Bất quá cũng không phải hoàn toàn không có cách nào. Kí chủ có khả năng cầm tới địa phương bên ngoài Thiên Địa hồ bán đi, hoặc là tìm một tên Yêu tộc gia nhập nhân tộc nhưng huyết mạch lại rất cao, hoặc lại là chờ Anh Chiêu kế thừa vị trí Yêu Hoàng xong lại đạt được hắn đồng ý.
Ôn Bình lông mày nhíu lại, đem huyết tinh thu vào, trực tiếp không để mắt đến ba cái biện pháp của hệ thống, sau đó nói ra:
- Ta cũng không tin, tại Thiên Địa hồ cái đồ chơi này bán không được. Khẳng định luôn có một đám không sợ chết.
Nghĩ như vậy, Ôn Bình cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đột ngột một ngọn lửa hi vọng lại lần nữa bị nhen nhóm.
. . .
Lại nói đến Vu Giang.
Lúc dọc theo đường đá đến Vân Lam sơn, vừa vặn gặp gỡ Vân Liêu.
Bởi vì Vân Liêu tuổi không lớn lắm, mà dáng dấp lại vô cùng thanh tú, cảnh giới lại không cao, Vu Giang liền coi là Vân Liêu là đệ tử.
Mở miệng liền hỏi:
- Tiểu tử, Vân trưởng lão của các ngươi ở đâu?
Vân Liêu nhìn tên lạ hoắc ở trước mặt, cảm tri thả ra. Tìm tòi Vu Giang, liền cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ ép đi qua.
Loại cảm giác này so dò xét Tử Nhiên là phải mạnh mẽ hơn nhiều.
Thế nhưng so sánh với lúc dùng cảm tri đi dò xét Long Kha, phải kém hơn một chút.
Gặp nhiều Trấn Nhạc như vậy, Vân Liêu lúc này lại phán đoán, người trước mắt này tuyệt đối không thua kém Trấn Nhạc trung cảnh.
- Ta chính là Vân Liêu.
Vân Liêu gật đầu trả lời, trong lòng thì nghĩ xem trước một chút người này tìm mình là có chuyện gì.
Lúc Vu Giang không có đoán được, Vân Liêu nói chính mình là người hắn đang muốn tìm, biểu lộ lập tức liền thay đổi.
Không còn tư thế như vừa rồi.
Lập tức dùng ánh mắt bạn hữu nhìn Vân Liêu, sau đó ôm quyền chắp tay, nói:
- Vân trưởng lão, xin lỗi rồi. . . Ta nghĩ không được ngươi lại tới.
- Ngươi là ai?
Vân Liêu bị thái độ này làm có chút mơ màng.
Hai người giống như chưa từng thấy nhau.
Mà hắn lại là một người mạnh như thế, có cần phải đối với mình là Thông Huyền trung cảnh lễ phép như vậy không?
Vu Giang vội trả lời:
- Ta gọi Vu Giang.
- Vu. . . Vu Giang!
Vân Liêu kinh ngạc.
Hắn nhớ kỹ rồi, vừa rồi tại hậu sơn Xuất Nhiễu sơn, Đại Yêu Trấn Nhạc thượng cảnh vừa chết kia gọi Vu Giang.
Vu Giang gật đầu:
- Nhận được Ôn tông chủ cứu giúp, cho ta một lần cơ hội tái sinh, lại đem ta chiêu vào Bất Hủ tông làm trưởng lão. . . Vân trưởng lão, ngày sau còn xin chiếu cố nhiều hơn.
- Khách. . . khí. . .rồi.
Vân Liêu nói lắp ba lắp bắp trả lời một câu, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Khởi tử hoàn sinh!
Tông chủ lại có loại bản sự này.
Thực sự quá kinh người.
Vậy bây giờ Bất Hủ tông lại thêm ra một cường giả Trấn Nhạc thượng cảnh, thực lực lại lần nữa tăng lên dữ dội!
Nói xong, Vân Liêu vội hỏi:
- Vu trưởng lão, ngươi tìm ta có việc gì?
- Tông chủ nói, ngươi sẽ mang ta đi dạo bốn phía, hiểu rõ hơn Bất Hủ tông.
- Được, đi theo ta. Ta mang ngươi đi dạo, tùy tiện an bài chỗ nghỉ ngơi cho ngươi.
Nói xong, Vân Liêu liền hướng khu Ký Túc Xá đi đến:
- Vu trưởng lão, chắc hẳn ngươi đã giao phí vào tông rồi?
- Giao rồi.
- Ừm ừm. . . Đằng sau mang ngươi đi dạo, ngươi hẳn là sẽ không còn ngạc nhiên. Bởi vì tại Bất Hủ tông mặc kệ là ở, hay là tu luyện, đều cần tốn kim tệ, tốn bạch tinh. Tại Bất Hủ tông, việc duy nhất không dùng tiền để nói chuyện, chính là ăn.
- Hiểu rõ.
Vu Giang hoảng hồn, bất quá trong lòng lập tức liền tiếp nhận sự thật này.
Trấn Nhạc thượng cảnh vào tông đều cần giao nộp bạch tinh.
Tu luyện tốn bạch tinh, là chuyện bình thường.
Vân Liêu nói tiếp:
- Thế nhưng, Tông chủ thu bạch tinh kỳ thật cũng không phải thật sự quan tâm muốn kiếm bạch tinh của chúng ta. Chỉ là muốn để cho chúng ta biết, mặc kệ đồ vật gì, đều không phải là vô cùng đơn giản liền có thể lấy được. Đồng thời là muốn nói cho chúng ta biết, hãy trân quý hết thảy, trân quý hết thảy những thứ có được trước mắt.
- Ôn Tông chủ thật là tốn nhiều tâm tư trí lực để suy nghĩ cho chúng ta.
Vu Giang trong lòng không khỏi cảm thán một câu.
Vân Liêu cười cười, xoay người lại, hết sức nghiêm túc nhắc nhở một câu:
- Đúng rồi, Vu trưởng lão, sự tình tại Bất Hủ tông không nhiều. Thế nhưng có một chuyện cần vô cùng chú ý. . . Cái kia chính là một ngày ba bữa. Bởi vì Tông chủ sẽ cùng chúng ta ngồi cùng bàn ăn chung, cho nên chúng ta nhất định phải đến sớm. Nếu như không thể sớm đến, nhất định phải chào hỏi trước.
Tông chủ tôn trọng bọn hắn, nguyện ý cùng ăn chung một chỗ.
Bọn hắn nhất định cũng phải tôn trọng trở lại như thế.
Tại Bất Hủ tông, đây là một quy tắc ngầm!