- Vậy cho hỏi. . . tác dụng của việc thiết lập ba cấp bậc ban thưởng này là gì?
Ôn Bình rất không hiểu được.
Còn có thể liên tiếp phát sinh ra ba cái kỳ tích hay sao?
Đây là muốn khiến cho hắn biết cái gì gọi là thống khổ khi nhìn thấy nhưng ăn không được sao?
- Cũng chính bởi vì khó, cho nên ban thưởng mới phong phú như thế. Kí chủ không phải cũng muốn nhanh chóng có được thực lực đi ra Thiên Địa hồ sao?
Ôn Bình một lời kinh ngạc.
- Đúng vậy nha.
Thở dài một hơi, trong tâm trí Ôn Bình lại lần nữa hiện lên hình ảnh cha mẹ.
Từ lần trước, tại phường thị Thiết Sơn giải cứu huynh đệ Lan Bằng của phụ thân, từ Long Thần Môn trở về, lúc trên phi thuyền sau khi cùng Long Kha nói một chút, hắn luôn một mực khát vọng nhanh chóng mạnh lên.
Mạnh lên không phải vẫn luôn là điều mà hắn mong muốn sao?
Tại sao khi hệ thống cấp ra một con đường để mạnh lên mà hắn lại rụt rè sợ hãi?
Cảm thấy nhiệm vụ khó sao?
Nếu như nhiệm vụ quả thật không thể hoàn thành, như vậy hệ thống tại sao phải đưa ra nhiệm vụ này?
Liên tiếp tự hỏi bốn câu, ý chí chiến đấu của Ôn Bình lập tức sục sôi.
Cũng ngay lúc này, hệ thống lên tiếng:
- Bởi vì cân nhắc đến độ khó khi kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, cho nên hệ thống hi vọng có thể mang đến cho kí chủ thuận lợi. Từ giờ đến khi xuất phát du hành, trong ba ngày này, khi xem thế giới Harry Potter xác suất thu hoạch được đồ vật ma pháp sẽ được tăng cao gấp ba lần.
- Tốt!
Ôn Bình nhịn không được tán thưởng một câu.
- Đúng rồi, lần này du hành có hạn chế mang theo số người hay không?
- Giới hạn chỉ ba người.
- Ba người, vậy lần này ra ngoài cũng chỉ có thể mang theo người nắm giữ được ma pháp. Dù sao phần thưởng nhiệm vụ đầu tiên liền phải dựa vào bọn họ để hoàn thành. Cân nhắc đến đệ tử gần đây xem Harry Potter tiêu hao biết bao nhiêu bạch tinh, hệ thống ngươi có phải nên làm một cái sự kiện khác không? Như là giảm 50% phí xem phim? Hoặc là xem phim được tặng bỏng ngô?
- Kí chủ có thể đầu tư bạch tinh của mình vào, hệ thống trước mắt sẽ không mở loại hoạt động này.
- Được rồi, ta là người liêm khiết thanh bạch.
Cả người liền chỉ có hơn một ngàn miếng bạch tinh, Ôn Bình thực sự không bỏ ra nổi.
Đương nhiên, sự kiện là miễn cưỡng rồi.
Nhưng ngươi có thể không hạn chế thời gian xem.
Ban đầu hệ thống không có hạn chế thời gian xem, thời gian xem chẳng qua là do Tông chủ hắn lo sợ các đệ tử và trưởng lão giải trí đến chết mà đặt ra.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, đôi khi vẫn có thể nới lỏng hai ngày.
Trong các đệ tử vẫn là có không ít kẻ có tiền, có thể ở tại phòng chiếu phim suốt ngày.
Dù sao Long Kha ngày ngày tại Phong chi cốc thí luyện đánh Phong Ma, mỗi ngày đều muốn thu thập rất nhiều hồng thạch, không ít đệ tử đều dựa vào tìm hồng thạch mà phát tài rồi.
Đang nghĩ ngợi, một bên Chiêm Đài Thanh Huyền nhẹ giọng kêu Ôn Bình.
Bởi vì Ôn Bình đã ngưng cơm tối, ngẩn người rất lâu.
- Tông chủ!
- A.
Ôn Bình như ở trong mộng mới tỉnh.
Chiêm Đài Thanh Huyền rút ra chiếc khăn lụa của mình đem nhặt những hạt cơm trên bàn trước ngực Ôn Bình:
- Ngài làm sao vậy?
Ôn Bình lúc này mới ý thức được mình là Tông chủ, biểu hiện vừa rồi thật không đúng. Thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, Ôn Bình trực tiếp để chén đũa xuống, điều chỉnh tâm trạng, sau đó nói:
- Ta đang suy nghĩ về chuyến du hành vừa rồi. Bổn tông chủ dự định ba ngày sau lại ra ngoài du lịch một chuyến, đi trong vòng một tháng.
- Tông chủ, lần này có thể mang theo một vài người không?
- Tông chủ, ta cũng muốn đi.
- Tông chủ.
Trong lúc nhất thời, đủ loại thanh âm bên tai vang lên không dứt.
Nữ nũng nịu.
Nam học theo cũng đi theo nũng nịu.
Mọi người đều biết rằng Tông chủ ra ngoài du hành tất nhiên là chuyện tốt.
Có thể đi đến một nơi rất xa nhìn một lần việc đời thì đã không nói, còn có thể đi theo Tông chủ ra ngoài làm các loại náo động.
Những người chưa từng đi ra ngoài, mỗi lần nghe được những đệ tử từng đi theo Ôn Bình ra ngoài nói về những điều ngoài đó, đều cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Cái loại cảm giác này tựa như bị muỗi chích một cái vào tim.
Bắt không được.
Cào cũng không được.
Tóm lại, có thể đi du hành liền là chuyện vô cùng tốt.
Mặc dù sẽ đi trong vòng một tháng, thế nhưng đi hay không đi đều như đang đánh mất một thứ gì đó.
Đồng thời đều tổn thất, vậy liền lựa chọn một cái làm trong lòng cảm thấy ít mất mát hơn.
Mọi người đều nhất trí quyết định đi theo Tông chủ ra ngoài du hành.
Ôn Bình đưa tay ngăn lại lời của mọi người:
- Lần này chỉ mang theo đệ tử ra ngoài, lại chỉ có ba cái danh ngạch, ưu tiên lựa chọn đệ tử nắm giữ ma pháp.
- A!
Hoài Diệp cao hứng nhảy dựng lên đầu tiên.
Trước khi chờ đám người bày tỏ lời chúc mừng, cùng với cảm giác chính mình mất mát, Ôn Bình tiếp tục nói:
- Trong ba ngày này, phòng chiếu phim sẽ mở cửa cả ngày, đồng thời xác suất thu hoạch được vật phẩm ma pháp sẽ tăng lên gấp ba! Cho nên, còn có hai cái danh ngạch. . .
Nói xong, rất nhiều đệ tử hai con ngươi lập tức tỏa sáng.
Sẽ có cơ hội tốt.
Ngay cả khi không dễ dàng như vậy, bọn hắn cũng có thể nỗ lực.
Điều đáng sợ là không có cơ hội.
Hai cái vị trí, ba ngày trừ ăn cơm ra thời gian đều xem phim, xác suất thu hoạch được vật phẩm ma pháp tăng thêm gấp ba lần là rất lớn.
Tại lúc bọn hắn nói chuyện với nhau, Ôn Bình quét mắt một vòng qua mọi người.
Trước mắt đệ tử gia nhập Bất Hủ tông thời gian tu luyện đều quá ngắn, mong muốn cùng những Tân Tú đứng hàng đầu Thiên Địa hồ kia so sánh vẫn là kém quá nhiều.
Bất Hủ tông mặc dù được hệ thống xây dựng nên, có thể giúp hắn cải thiện rất nhiều trong một thời gian ngắn, thế nhưng không có cách nào cho những đệ tử này tiến bộ nhanh chóng hơn được.
Tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, Thạch Hóa chú nếu như sử dụng tốt, có thể thu được hiệu quả bất ngờ hay không cũng khó nói.
Chỉ cần nhảy ra một cái đồ đần đứng đấy bất động.
Nhiệm vụ đầu tiên liền ổn rồi.
- Đề cao gấp ba sao?
Chẳng biết lúc nào, Dương Nhạc Nhạc đã xuất hiện tại đầu bậc thang, gương mặt hưng phấn.
Hoài Diệp quay đầu lại liền trực tiếp nói một câu:
- Cho dù vậy cũng không có phần của ngươi! Muốn đi cũng là các nàng Triệu Tình tỷ tỷ đi.
Nhất thời tiếng cười nổi lên khắp bốn phía.
. . .
Vào đêm.
Trong bữa cơm tối, Vu Giang vẫn một mực giữ im lặng.
Thỉnh thoảng sẽ chen vào một hai câu nói, thế nhưng quả thực có chút khó hòa nhập vào bầu không khí này.
Bầu không khí của Bất Hủ tông quả thật quá vui vẻ.
Đồng dạng, cũng quá thân mật.
Tông chủ, trưởng lão, đệ tử đều có thể trò chuyện lẫn nhau khí thế ngất trời, không ai bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng.
Việc này khiến cho hắn đã sống mấy trăm năm, trong xương cốt khắc lấy tôn ti khác biệt, vô cùng không thích ứng được.
Về sau có thể thích ứng hay không thì không thể biết được.
Nhưng ít nhất là không phải bây giờ.
Sau khi ăn xong bữa tối, tất cả mọi người đều hướng phòng chiếu phim đi đến, Vu Giang lặng lẽ tìm Ôn Bình:
- Tông chủ, chuyện của Hoài Diệp, ta muốn cùng ngài nói một chút.
- Nói đi.
Ôn Bình dự đoán được Vu Giang một mực im lặng, khẳng định sau khi ăn xong sẽ có điều muốn nói.
Vu Giang nói tiếp:
- Ngài thật sự muốn mang theo Hoài Diệp đi ra ngoài du hành sao?
- Không phải.
Hắn cũng muốn chọn, thế nhưng lại không chọn được.
Sắc mặt Vu Giang lộ vẻ cẩn thận, suy nghĩ một chút, vẫn như cũ lựa chọn nói thẳng:
- Tông chủ, ngài làm như thế không thể nghi ngờ là đem rất nhiều người đều đẩy đến rìa vựa sâu.
- Nói tiếp đi.
Đối với những người dám nói thẳng, mặc kệ có đúng hay không, Ôn Bình đều muốn nghe thử.
Vu Giang thấy Ôn Bình không có lộ ra vẻ không hài lòng, còn bảo hắn nói tiếp, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
- Nếu như Tam Vương Yêu tộc đã sớm ngấp nghé vị trí Yêu Hoàng, hẳn là từ rất sớm, đã bắt đầu đề phòng ba vị Yêu Vương khác, chuyện Hoài Diệp là con nuôi của Nhị Vương có khả năng cũng đã bị phát hiện. Lúc này, ngài mang theo nàng ra ngoài du hành chính là đang cấp cho tam vương cơ hội ra tay... Xin ngài hãy nghĩ lại.