- Ai cày ra rồi?
- Tần Mịch.
- Tần Mịch?
Tuy rằng Tần Mịch đột phá Thông huyền hạ cảnh chưa bao lâu, nhưng thực lực vượt cảnh chiến thắng địch nhân căn bản là không có vấn đề gì. Pháp thuật của Địa ngục hỏa dị mạch, Ngự Kiếm Thuật và Hỏa thuộc tính dị mạch, những thứ này trên phương diện trình độ đều không tệ.
Từ trên người hắn Ôn Bình có thể thấy được một chút hi vọng.
Hiện tại chính là xem Tần Mịch đạt được ma pháp gì, nếu như cái loại ma pháp cấm kị tương đối hung hãn kia, hoặc là ma pháp công kích đặc biệt mạnh, vậy hi vọng càng thêm lớn rồi.
- Hệ thống, Tần Mịch cày ra ma pháp gì?
- Hiện hình chú.
- Hiện hình chú!
Ôn Bình lại lặp lại lời của hệ thống một lần.
Lần trước là thuận miệng.
Lần này đây…
Đơn thuần là vì ngạc nhiên!
Dựa vào trí nhớ của Ôn Bình, và trong miêu tả của phim Harry Potter, hiện hình chú thuộc về một loại ma pháp không có lực sát thương gì. Theo đó Ôn Bình cho phân loại ma pháp trong thế giới của Harry Potter, nó ngoài trừ không phải hệ cuộc sống, điểm sáng duy nhất chính là có năng lực phá vỡ trạng thái tàng hình của kẻ địch.
Dùng để đối phó với gai long lân của Long Kha hiệu quả nhất định không tệ, nhưng muốn dùng trên trận đại chiến Tân Tú, tác dụng của hiện hình chú gần như là 0.
Vốn còn có thể nhìn thấy hi vọng, bây giờ Ôn Bình bỗng cảm tháy một đám tuyệt vọng.
Cày được đều là những thứ ma pháp gì vầy nè?
Còn không bằng dứt khoát cày ra ra Tước vũ khí của bạn còn hơn.
Lúc này, hệ thống bỗng nói chuyện,
- Kí chủ nghĩ quá nhiều rồi. Chiến trường của xếp hạng tân tú, không có nghĩa nhất định là 1vs1 thực chiến đối kháng. Vẫn có sự tồn tại của nhưng trận đấu hình thức khác. Ở trong những hình thức đó, hiện hình chú có thể sẽ phát huy ý công hiệu không ngờ đến.
- Hình thức trận đấu khác?
- Dựa vào tư liệu hiển thị hệ tống thu thập được, trận đại chiến Tân Tú sẽ có 1vs1, đội vs đội, và bí cảnh thí luyện các loại nhiều hơn một phương thức quyết định xếp hạng. Cụ thể sẽ sử dụng phương thức nào, không có cách đưa ra quyết định. Bởi vì bọn họ mỗi trăm năm, đều sẽ có một cách thứ thi đấu mới.
- Hiểu ý của ngươi. Không cần thử có ý đồ an ủi ta, tâm trạng ta chưa suy sụp. Không phải còn có cái danh ngạch thứ ba sao? Nếu như Lâm Khả Vô có thể đạt được ma pháp, vậy thì cái nhiệm vụ thứ nhất đã ổn rồi.
Lâm Khả Vô, trước mắt đã là Thông Huyền trung cảnh rồi.
Tốc độ tu luyện ở trong đám đệ tử được cho là tiến bộ phi tốc.
Có khả năng chuyện này và ôm được mỹ nhân về nhà có liên quan với nhau, tình yêu khiến tên tiểu tử này quyết chí tự cường, thuận tiện đem tiềm năng trong cơ thể kích hoạt.
Thêm vào đó Lâm Khả Vô là có được Thiêu Hỏa côn, và Phong chi cấm cố thuật nữa.
Những ngày tiếp theo, Lâm Khả Vô lại lấy được Địa Ngục Hỏa dị mạch, ngoài ra đối với thành tựu của Ngự Kiếm Thuật cũng ngày càng tiến sâu.
Khiêu chiến cái Thông Huyền thượng cảnh, thậm chí Bán Bộ Thần Huyền nhất định không có vấn đề gì.
…
Lại nói đến trong Thương Ngô Thành.
Anh Chiêu sau khi bị Vân Liêu dắt đi vào Thương Ngô Thành, luôn đóng cửa ở trong phòng.
Đại môn không bước ra hai bước.
Bởi vì Bất Hủ Tông mang qua, cho nên ông chủ khác sạn, tiểu nhị đều cực kì cung kính, cực kì nhiệt tình.
Thương Ngô Thành bởi vì thương đội vãng lai trở nên nhiều hơn rồi, đường đi tất nhiên cũng cực kì náo nhiệt phồn hoa. Ông chủ khách sạn, cũng là phụ thân của Dương Nhạc Nhạc - Dương Tông Hiền, nhìn thấy Anh Chiêu vẫn luôn buồn phiền không vui, lúc mang thức ăn cho Anh Chiêu thì thuận tiện nói một chút về phương pháp loại trừ ưu phiền của bản thân.
Anh Chiêu lúc này mới đành rời khỏi khách sạn, muốn thử cách của Dương Tông Hiền đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Bản thân hắn rất rõ ràng, nếu như lại tiếp tục để bóng tối của hôm qua trôi nổi trong đầu hắn, vậy trạng thái của hắn chỉ sẽ càng ngày càng kém.
Cho dù là ai cũng có thể như thế.
Nhưng hắn không được.
Hắn là Yêu Hoàng chi tử.
Mặc dù không muốn kế thừa yêu hoàng chi vị, cũng không thể yếu ớt như thế.
- Kể từ lúc bước một bước ra khỏi khách sạn trở đi, ta cần phải đối mặt với nhân sinh mới. Cái chết của Vu Giang, Tam Ca mưu hại, những thứ này đối với ta mà nói đều là thoảng qua như mây khói. Nhất định phải kiên cường, mới có thể không phụ cái chết của Vu Giang. Nhất định phải kiên cường, mới có thể không khiến Tam ca chế giễu.
Anh Chiêu âm thầm thề.
Trên đường phố ngựa xe như nước, người đi đường qua lại không dứt.
Dương Tông Hiền nhìn thấy Anh Chiêu đã có chút tinh thần, lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười.
- Đại nhân, ngươi đi dạo dạo, để cho tâm trạng tồi tệ bỏ lại phía sau như con đường sau lưng vậy.
Dương Tông Hiền nở nụ cười.
Nói thật, có thể giúp được Anh Chiêu, hắn cảm thấy rất có thành tựu.
Lúc Vân trưởng lão đưa Anh Chiêu đến đây đã thông báo rằng, đây là một đại nhân vật.
Một nhân vật nhỏ bé như hắn giúp được đại nhân vật…
Chậc chậc!
Ngẫm lại đã ghiền.
Nhưng ngay tại đây, Anh Chiêu đột nhiên xoay người trở lại khách sạn, sau đó chạy như một cơn gió vào trong phòng.
Ầm!
Sau khi đóng cửa, Anh Chiêu trở nên đặc biệt nghiêm túc.
- Làm sao bây giờ, người của Bách Tông Liên Minh tìm đến cửa rồi.
Lúc này ở dưới lầu, lúc Dương Tông Hiền vẫn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe tiếng ở ngoài cửa truyền đến.
- Vân trưởng lão, minh chủ nói thế nào?
- Ý của minh chủ là, đưa quà gặp mặt cho Bất Hủ Tông chúng ta tự mình chuẩn bị. Nhất định cần phải cực kỳ long trọng, đủ để Bất Hủ Tông thấy lợi ích. Bất Hủ Tông cái minh hữu này, suy nghĩ của minh chủ và suy nghĩ của chúng ta giống nhau như đúc, cần phải đạt được, cho dù phải bỏ ra bất cứ giá nào.
- Nhưng đồ tốt trên người chúng ta không nhiều.
- Có cái gì lấy cái đó.
- Phan Túc nói không sai, lấy thứ tốt nhất của bản thân ra, nhất định sẽ làm cho Bất Hủ Tông thấy được lợi ích.
Dựa theo tiếng nói, ba người Vân Tĩnh từ bên ngoài quay trở lại rồi.
Dương Tông Hiền vội vàng nghênh đón.
Ba người Vân Tĩnh nhìn Dương Tông Hiền một cái, tiếp tục nói chuyện đi về phía trước, những cường giả Trấn Nhạc cảnh sau lưng cũng đều lần lượt tiến vào.
- Hả?
Đám người Vân Tĩnh muốn lên lầu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về lầu hai, chính là gian phòng của Anh Chiêu.
Đây là khí tức của yêu vật Tứ Vương mà hôm qua nhìn thấy.
Yêu Hoàng chi tử vậy mà lại đi vào nơi này!
- Có muốn đi lên chào hỏi?
- Nếu đã là yêu hoàng chi tử, quen biết một chút cũng tốt đó. Dù sao bây giờ không phải là hơn một nghìn năm về trước, địch nhân của bọn chúng là Bách Tông Liên Minh, mà chúng ta lại không phải!
Đám người Vân Tĩnh lập tức đi về phía gian phòng của Anh Chiêu.
Có thể lấy được hảo cảm của yêu hoàng chi tử, đối với tương lai của Tán Nhân DỊch tất nhiên là có lợi.
Nhưng mà, lúc vừa mới đi đến nơi cách căn phòng khoảng 10 mét, một cỗ sát ý đột nhiên đập vào mặt.
Yêu hoàng chi tử ở trong nhà vậy mà lộ ra sát tâm!
Có cảm giác chính là xem bọn họ như là kẻ địch
- Ngừng!
Vân Tĩnh vội vàng hô ngừng.
Tuân theo thà không có hảo cảm, cũng không có thái độ đắc đội, Vân Tĩnh bắt đầu xoay người lùi về sau.
Nhưng trong đầu là buồn bực đó.
Cái yêu hoàng chi tử này sao lại nổi sát tâm chứ?
Giữa bọn họ hình như không có thù gì đi?
- Đi thôi.
Đám người Vân Tĩnh chỉ đành lựa chọn quay về phòng của mình. Vốn dĩ muốn kế hoạch muốn lấy được hảo cảm của yêu hoàng chi tử còn chưa triển khai đã bị chìm vào khoảng không rồi.
- Tiếp tục thảo luận lễ vật gặp mặt đi.
Phan Túc cười khổ nói.
Vân Tĩnh gật gật đầu, sau đó nói:
- Ta sẽ lấy ra Lưu Nguyệt kiếm pháp.
- Không thể nào. Vân trưởng lão, đây là lưu phái mạch thuât! Lúc đầu vì Lưu Nguyệt kiếm pháp, cái bí cảnh kia đã chết với bị thương năm vị Trấn Nhạc Thượng cảnh.
Cát Giao kinh ngạc!
Lễ gặp mặt lại bao hàm cả lưu phái mạch thuật!
Vân Tĩnh vậy mà cũng cam lòng!