Ai cũng hiểu rõ, vị cố nhân này chỉ sợ không đơn giản.
Động tĩnh của đám người Bộ Lĩnh hiển nhiên đã hấp dẫn Tiềm Long tông tông chủ, cũng chính là phụ thân Bách Niệm Hương.
Kết quả, tất cả những người có mặt trên Dực tộc cự yêu đều nhích lại gần Ôn Bình.
Nhìn thấy một màn này, Ôn Bình có chút mộng, bởi vì lúc đi lên, tất cả bọn họ đều đang bận hàn huyên, không một ai chú ý đến hắn. Hiện tại thì hay rồi, nguyên một đám xông tới, ánh mắt đồng loạt quét hắn từ trên xuống dưới.
Ôn Bình chủ ý đến một người.
Chình là nam nhân trung niên đi phía trước nhất, khí tức thuộc về Trấn Nhạc thượng cảnh.
Vóc người hắn có hơi mập, ước chừng 200 ~ 300 cân gì đó. Nhưng lại không hề có cảm giác béo, giơ tay nhấc chân rất có một cỗ ý vị. Thế nhưng hắn thể hiện lại không uy vũ bá khí như vậy.
- Hệ thống!
Ôn Bình thầm triệu hoán hệ thống.
Hệ thống quen tay hay việc, đưa ra một loạt tin tức sơ lược.
Bách Niệm Hàn Sơn
Tuổi: 120 tuổi.
Cảnh giới: Trấn Nhạc thượng cảnh.
“Tiềm Long tông tông chủ, phụ thân đệ tử Bất Hủ tông Bách Niệm Hương.”
...
Còn có một vài tin tức đơn giản, Ôn Bình trực tiếp lướt qua.
- Hóa ra là phụ thân Bách Niệm Hương.
Ôn Bình thầm giật mình, khó trách người nọ có khí thế áp đảo như vậy.
Chỉ dựa theo cảm giác đơn thuần, khí thế của Bách Niệm Hàn Sơn không chênh lệch bao nhiêu so với Tư Đồ Tu, bất quá, dựa trên khí tức phán đoán, chênh lệch giữa hắn ta và Tư Đồ Tu vẫn có một khoảng lớn, có cảm giác hắn ta hẳn là cùng cấp bậc với Vu Giang.
So với người trên chưa đủ, so với người dưới lại có dư.
- Tử Nhiên đại sư. - Bách Niệm Hàn Sơn ha hả cười, bước đến.
Tử Nhiên vội giới thiệu Ôn Bình, đương nhiên cũng không nói ra thân phận thật sự của hắn.
- Bách Niệm tông chủ, đây là hài tử của một vị cố nhân của lão thân.
Cùng với thiện ý chào hỏi của đám người Bộ Lĩnh, trong mắt Bách Niệm Hàn Sơn lóe lên một tia hài lòng.
- Cố nhân chi tử của Tử Nhiên đại sư quả nhiên bất phàm, tuổi còn nhỏ, nhìn thấy bổn tông chủ lại chẳng chút ngượng ngùng. - Vào nam ra bắc, sống trên trăm năm, mặc kệ là ai, dù có là thiên tài mạnh nhất trên bảng xếp hạng Tân Tú, hắn đều đã gặp qua.
Nhưng những người kia vừa thấy hắn, động tác thoáng cái trở nên lóng ngóng, lộ vẻ ngượng ngùng, cho dù là nhưng… kẻ đã trải qua nhiều sóng gió, cũng không khỏi rụt rè.
- Bách Niệm tông chủ, quấy rầy. - Ôn Bình mỉm cười đáp lại.
Ngượng ngùng?
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ như vậy.
Nhưng bây giờ thì không, bởi vì đối với hắn, Bách Niệm Hàn Sơn cũng không phải “thái sơn” không thể chạm.
- Khách khí! Không biết vị tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?
- Ôn Bình, Bách Niệm tông chủ có thể xưng ta là Ôn tông chủ. Bọn họ đều là đệ tử tông ta.
Nói xong, Ôn Bình chỉ vào ba người Hoài Diệp bên cạnh Bách Niệm Hương.
Bất quá, ánh mắt mọi người đảo qua, cũng không có quá nhiều biểu lộ.
Bởi vì không cần dùng cảm giác dò xét, cảnh giới của ba người Hoài Diệp đã hiển lộ rõ.
Thông Huyền hạ cảnh.
Thông Huyền hạ cảnh.
Thông Huyền trung cảnh.
Coi như cũng có chút tư chất, nhưng đối với Tiềm Long tông cũng không phải thần kỳ.
- Hóa ra là Ôn tông chủ.
- Hửm?
Liếc nhìn Bách Niệm Hương đang giả vờ giả vịt, Ôn Bình có chút nghi hoặc.
Bách Niệm Hương không nói với phụ thân nàng chuyện nàng gia nhập Bất Hủ tông?
Bất quá nghĩ lại, cũng đúng, Tiềm Long tông là tông môn trong biên chế Bách Tông Liên Minh, mà Bất Hủ tông hiện tại là địch nhân của Bách Tông Liên Minh.
Thử hỏi Bách Niệm Hương sao có thể nói ra miệng?
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Bách Niệm Hàn Sơn nói:
- Không biết Ôn tông chủ đến từ phương nào?
Cái này là muốn đập nồi dìm thuyền hỏi cho ra ngọn ngành à?
Đối với kiểu tra hỏi hộ khẩu này, Ôn Bình hoàn toàn không có hứng thú trả lời.
Vì vậy thuận miệng đáp:
- Đến từ Đông Hồ.
- Đông Hồ?
Bách Niệm Hàn Sơn ngây ra một lúc.
Đám người Bộ Lĩnh cũng ngẩn người.
Đông Hồ?
Trong Thiên Địa hồ, ai cũng biết mảnh đất cằn cỗi kia. Ở đó, thậm chí thế lực Tam tinh cũng không có.
Mấy người Bộ Lĩnh lập tức hiểu ra.
Hóa ra, Tử Nhiên nhớ tình bạn cũ, cho nên mới mời đối phương đồng hành, chứ không phải vì thân thế hiển hách của hắn.
Hiểu rõ điểm này, hứng thú kết giao với đám người Ôn Bình cũng thoáng cái vụt tắt.
Đúng lúc này, Dực tộc cự yêu đột nhiên gáy vang, mọi người liền quay đầu nhìn lại.
Phía dưới, một tòa thành thị nhìn như vô biên xuất hiện trong tầm mắt.
Mặc dù là cách ngàn mét trên không trung nhưng cũng không cách nào nhìn thấy một bên khách của tòa thành này.
Bách Niệm Hàn Sơn liếc nhìn một cái, sau đó quay đầu, nói với Ôn Bình:
- Đã đến Hạo Hãn thành, Ôn tông chủ, chúng ta hữu duyên gặp lại.
Ôn Bình gật đầu.
Hiện tại, trong đầu hắn toàn là biểu lộ của Bách Niệm Hàn Sơn khi biết nữ nhi của mình gia nhập tông môn đối địch.
Sau khi thu hồi suy nghĩ, Cự Ưng cũng bắt đầu hạ xuống.
Đối với Hạo Hãn thành, nói thật là Ôn Bình không có gì rung động.
Thứ khiến hắn cảm thấy chấn động duy chỉ có một trời đầy Yêu vật, cùng với một thế lực cường đại nhưng cuối cùng cũng chỉ là nhà hoang tuyết phủ. Ngoài ra, Ôn Bình cảm thấy chẳng có gì đáng giá để thưởng thức.
Dù sao ở kiếp trước, tùy tiện mang ra một thành phố cũng đã rộng hơn 10 dặm. Chớ nói chi là đại thành diện tích trăm dặm. So ra, Hạo Hãn thành vẫn còn non.
- Tông chủ, ở đây đều là người của Bách Tông Liên Minh. - Đúng lúc này, chợt nghe Hoài Diệp bên cạnh thì thầm một câu.
Ôn Bình mỉm cười đáp lại, tỏ vẻ chính mình cũng biết rõ.
Thời điểm hạ xuống nội thành Hạo Hãn thành, Ôn Bình vẫn như cũ đi theo bên cạnh người Tiềm Long tông. Đương nhiên, hắn là đi cùng Tử Nhiên.
Cũng không phải người Tiềm Long tông.
Chỉ là phía Tiềm Long tông cho rằng hắn đi theo họ. Mặc dù không có ý định kết giao, nhưng vì Tử Nhiên, cho nên bọn hắn vẫn lễ phép mời một tiếng:
- Ôn tông chủ, hay là cùng chúng ta đi đến chỗ nghỉ ngơi trước?
- Được! Cám ơn!
Ôn Bình cười đáp, người vừa nói ra lời này - Bộ Lĩnh - giật giật khóe mắt liên hồi, sau đó mới cố nặn ra một nụ cười.
- Vậy… Mời Ôn tông chủ đi cùng chúng ta.
- Được! - Ôn Bình lần nữa gật đầu.
Lúc này, cơ mặt của Bộ Lĩnh cũng bắt đầu co giật.
Tên Ôn Bình này đúng là mặt dày.
Không hiểu mấy lời khách khí của hắn à?
Hơn nữa, hắn cảm thấy rất thắc mắc, tên Ôn Bình này chẳng lẽ không biết tự mình hiểu lấy. Tử Nhiên mời hắn đồng hành nhưng không có nói là muốn hắn lẽo đẽo theo sau kiểu đó. Hiện tại đã vào thành, còn một mực đi theo, đây là muốn gì?
Chưa đi được bao lâu, người đi đường càng lúc càng ít. Phàm là người đi ngang qua, hầu như đều là cường giả Trấn Nhạc cảnh.
Đi lên phía trước một khoảng, cuối cùng cũng đến chỗ ở.
Tiềm Long tông dù gì cũng là Tứ Tinh Cự Đầu thế lực, bọn hắn có thể lựa chọn ở gian khách sạn này, hiển nhiên lão bản cùng với người của Bách Tông Liên Minh không khỏi vội vàng tiếp đón.
Trong lúc song phương hàn huyên, Ôn Bình chú ý đến một người.
Một nữ nhân trẻ tuổi đang từ một lối rẽ khác chạy đến.
Tóc dài bồng bềnh, nhìn có hơi quen.
- Đây không phải là nữ nhân đã nhắc nhở ta khi thấy bọn cướp đến sao? - Ôn Bình liếc nhìn nàng, vô thức dừng bước.
Đương nhiên, không phải hắn thưởng thức mỹ mạo của nàng.
Mà là vì cảnh giới.
Thông Huyền thượng cảnh.
Không dùng đến hệ thống điều tra tin tức sơ lược của nàng, Ôn Bình có thể đoán được vị trước mắt quá lắm cũng chỉ 22 tuổi.
Bên cạnh nàng còn có một đám nam thanh nữ tú.
- Sư tỷ! Sư huynh!
Bách Niệm Hương vội phất tay với các nàng.
Thấy Bách Niệm Hương, mấy người kia vội bước nhanh hơn.
Bởi vì các nàng đến sớm là để giành phòng, an bài chỗ ở, cho nên lúc này phải mau đến báo cáo kết quả công tác.
Nhưng khi chạy đến trước mặt Ôn Bình, nữ nhân tóc dài híp mắt nhìn hắn thật sau, sau đó kinh ngạc thốt lên:
- Các ngươi… Bọn cướp trên cánh đồng tuyết!
Mấy lời này vừa ra, đám người Bộ Lĩnh vốn chuẩn bị gọi Bách Niệm Hương tiến vào khách sạn thoáng sửng sốt.
Theo ánh mắt nàng nhìn về phía Ôn Bình.