Bỗng nhiên, tầm mắt Bách Niệm Hương ngưng tụ.
- Đó là tông chủ!
Bách Niệm Hương có chút không dám tin vào mắt mình, tại Thiên Cơ hồ sao có thể thấy được tông chủ?
Không phải tông chủ đang ở Đông Hồ xa xôi sao?
Khoảng cách từ Đông Hồ đến Thiên Cơ hồ ít nhất cũng mấy chục vạn dặm.
Thế nhưng Bách Niệm Hương cũng không cho rằng mình nhìn nhầm. Nàng đã mặc Bất Hủ Thanh Phong bào được một thời gian rồi đấy. Đương nhiên, khiến Bách Niệm Hương chú ý nhất chính là phi kiếm, chỉ có Bất Hủ tông mới có Ngự Kiếm thuật.
Nhìn kỹ một lần nữa, ngoại trừ tông chủ, còn có Hoài Diệp sư tỷ, Lâm Khả Vô sư huynh cùng Tần Mịch sư huynh.
- Sư phụ.
Bách Niệm Hương khẽ gọi Tử Nhiên bên cạnh.
Tử Nhiên liếc nhìn sang thì thấy Bách Niệm Hương chỉ chỉ phía dưới, nàng tò mò bước tới.
Vừa xem lập tức ngẩn người.
Đó là Ôn tông chủ?
Nàng không đến mức cảm thấy kinh ngạc khi thấy Ôn Bình có mặt ở Thiên Cơ hồ, bởi vì nàng đã từng chứng kiến tốc độ kinh người của phi chu. Cái khiến nàng để tâm chính là Ôn Bình dám đi vào Thiên Cơ hồ, lại còn mặc Bất Hủ Thanh Phong bào nữa chứ.
Thiên Cơ hồ chính là tổng hội của Bách Tông Liên Minh.
Tư Đồ Tu cũng là đại nhân vật bậc nhất trong Hạo Hãn thành.
Chuyện Bất Hủ tông giết Tư Đồ Tu, hiện tại toàn bộ thế lực Tứ Tinh Cự Đầu tại Đông Hồ, cùng với cao tầng Bách Tông Liên Minh đều biết. Ôn Bình chạy đến đây chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp. Thế nhưng… Hắn đã đến.
Còn tiêu sái như thế.
Lúc này, hắn đang quần ẩu với địch nhân trong tuyết.
Sau khi đánh chết đối phương còn rãnh rỗi đi thu chiến lợi phẩm.
- Tử Nhiên đại sư, Niệm Hương, sao vậy? - Lúc này, một lão giả chậm rãi nhích đến gần.
Tóc cùng râu lão giả đã đổi màu hoa râm, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu nếp nhăn. Nếu như không phải làn da không trắng bóng như thiếu niên, sợ là không ai tin hắn đã là một lão đầu gần 200 tuổi.
- Bộ Lĩnh gia gia…
- … Ta nhìn thấy… Một người quen. - Bách Niệm Hương đang định trả lời, chợt thấy cái liếc mắt của sư phụ nhà mình, nàng vội đổi giọng, từ “tông chủ” biến thành “người quen”.
Tuy nàng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng thiết nghĩ sư phụ ắt có đạo lý của mình.
Bộ Lĩnh ngưng mắt nhìn xuống, trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
- Người quen? Sao, muốn gặp mặt?
Bách Niệm Hương vội gật đầu.
Tử Nhiên bên cạnh cũng lên tiếng:
- Đây là một vị tiểu hữu của lão thân… Cố nhân chi tử!
Vì đảm bảo an toàn của Ôn Bình, Tử Nhiên không định nói thật.
Nàng tuyệt đối yên tâm Bách Niệm gia, dù sao thì Bách Niệm Hương cùng phụ thân nàng cũng đều là người quen cũ.
Nhưng Tiềm Long tông cùng những gia tộc khác thì Tử Nhiên không tin được. Tỷ như Bộ gia gần với Bách Niệm gia. Tử Nhiên không dám tin tộc trưởng Bộ gia - Bộ Lĩnh. Nàng sợ hắn sẽ giở trò sau lưng mình.
Nghe mấy chữ “cố nhân chi tử”, vẻ mặt Bộ Lĩnh không có quá nhiều thay đổi, vẫn duy trì tươi cười như cũ, nói:
- Nếu đã là con một vị cố nhân của Tử Nhiên đại sư, ta sẽ phải người đi đón bọn họ, cùng đồng hành.
Bộ Lĩnh tính toán muốn bán cho Tử Nhiên một cái nhân tình. Tử Nhiên là Tam tinh Tuyền Qua thần tượng, có thể thân cận với nàng là chuyện tốt đối với Bộ gia.
Ngay lúc đó, Ôn Bình đang tổng kết chiến lợi phẩm thu được, đếm đếm xem trên suốt đoạn đường này, hắn đã lời được bao nhiêu bạch tinh.
- Hơn 600 miếng bạch tinh, cộng thêm vài món đồ thượng vàng hạ cám… Cuối cùng cũng không lãng phí thời gian.
Một ngày hôm nay, Ôn Bình đã xử lý bốn năm toán cướp.
Vất vả trong đó không cần phải nói.
Đều là chuyện một kiếm cả.
Lúc này đây, hắn đã có ý định thu tay. Tuy lấy được đều là của phi nghĩa, giết cũng toàn là kẻ xấu, nhưng nói gì thì nói, làm vậy không hẳn tốt. Loại chuyện này nếu làm nhiều sẽ nghiện, ngay sau rất khó thu tay.
Ôn Bình vẫn muốn là tông chủ một Siêu Cấp Tông Môn, mấy hành vi làm giảm phẩm cách kiểu này vẫn nên tiết chế một chút.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên có một Dực tộc đại yêu hạ xuống.
Người đứng trên Dực tộc đại yêu thả xuống một sợi dây thừng, nói:
- Bốn vị có nhận biết Tử Nhiên đại sư không?
- Tử Nhiên trưởng lão.
Nghe xong, bọn Hoài Diệp không khỏi lộ vẻ mừng rỡ.
Không đợi người bên trên kịp nghĩ rõ bốn chữ “Tử Nhiên trưởng lão”, Ôn Bình đã lên tiếng:
- Tử Nhiên à… Có biết!
- Vậy xin mời lên đây, Tử Nhiên đại sư đang chờ các vị.
- Đi, cùng lên đi. - Nếu là người của Tử Nhiên đến tiếp đón bọn họ, Ôn Bình cũng không cần khách khí.
Ở đây có thể thấy người tông mình, cảm giác rất không tệ.
Cùng loại với dị quốc tha hương gặp được đồng hương.
- Tông chủ, còn có mấy…?
Hoài Diệp hướng về phía mấy đầu yêu vật “chiến lợi phẩm” sau lưng.
- Để bọn chúng tự do đi. - Một đám yêu vật thực lực thấp kém, không cần mang theo, để chúng quay về thế giới của mình cũng tốt.
Chỉ là, Ôn Bình phát hiện, thời điểm hắn nói trả tự do cho đám yêu vật kia, biểu lộ tương phản cực lớn xuất hiện.
Nó xuất phát từ người đứng trên lưng Dực tộc đại yêu vừa hạ xuống kia.
Phi thường kinh ngạc.
Cứ như chứng kiến một chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Ngay khi Ôn Bình còn đang nghi hoặc, thanh âm hệ thống vang lên:
- Căn cứ theo số liệu, người ở thế giới này đối với Yêu tộc, hoặc là thuần phục, hoặc là giết chết, căn bản không có lựa chọn phóng sinh. Trong mắt bọn họ, Yêu vật vốn chính là đầy tớ.
- Vậy à?! - Ôn Bình có thể hiểu cách nghĩ này.
Đương nhiên, hiểu thì hiểu, nhưng hắn vẫn không thích thái độ đối đãi với Yêu vật như vậy.
Hàng phục thì muốn hàng phục Yêu vật cường đại nhằm thỏa mãn hư vinh. Thế nhưng kết quả lại xem Yêu vật như nô lệ, hoặc nhiều hoặc ít có chút không nhân đạo. Bất quá, đã văn hóa khác biệt, Ôn Bình cũng lười nói.
Kiếp trước, thế giới của hắn có một số người đặc biệt yêu thích chó, hễ ai đá chó một cái thì bị cả cộng đồng thóa mạ, khiến trách. Xem chó là sủng vật, sủng như con của mình, vô cùng yêu thương.
Nhưng có ít người lại thích ăn thịt chó, thậm chí còn có lễ hội thịt chó nữa kìa.
Trước cái nhìn quái lại của người nọ, Ôn Bình nhảy lên Dực tộc đại yêu, sau đó bay về phía Cự yêu trên bầy trời. Từ rất xa đã thấy Bách Niệm Hương đang vẫy tay với bọn hắn, sau đó nàng còn hô tên đám người Hoài Diệp.
Hay thật!
Một cái tông chủ như hắn vậy mà không chiếm được chú ý.
Sau khi bước lên lưng Cự Ưng, Ôn Bình thản nhiên chào Tử Nhiên, thấy không có người của Tiềm Long tông đến chào hỏi, hắn cứ thế tiếp tục hàn huyên.
Lúc nghe Bách Niệm Hương hỏi vì sao lại đến Thiên Cơ hồ, Ôn Bình cũng không che giấu, nói rõ là đi lịch lãm.
Nghe Ôn Bình nói vậy, Tử Nhiên cũng thuận lý thành chương mời hắn cùng đồng hành.
Ôn Bình không cự tuyệt, đều là người quen, đồng hành đương nhiên không có vấn đề.
Đúng lúc này, ở cách đó không xa, người của Tiềm Long tông không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Ôn Bình.
- Người kia là ai?
- Tử Nhiên đại sư lại mời hắn đồng hành?
Đám người Tiềm Long tông tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Dù sao địa vị của Tử Nhiên tại Thiên Địa hồ có thể so sánh với toàn bộ Tiềm Long tông, trên Bách Niên thịnh hội có thể có được ưu đãi.
Cũng bởi vì có quan hệ với Bách Niệm Hương, cho nên Tiềm Long tông bọn họ mới có thể mời Tử Nhiên đại sư cùng đồng hành.
Nếu như không có tầng quan hệ này.
E là nàng sẽ không đi cùng bọn họ.
Bởi vì ngoại trừ Tiềm Long tông, có không dưới mười thế lực Tứ Tinh Cự Đầu lôi kéo Tử Nhiên đại sư.
Bộ Lĩnh đứng bên cạnh nói:
- Nghe nói là con một vị cố nhân.
- Không thể nào, con của cố nhân mà Tử Nhiên đại sư lại cố ý mời hắn đồng hành?
- Chỉ sợ quan hệ không đơn giản!
Cùng với tiếng nghị luận của mọi người, Bộ Lĩnh dẫn đầu tiến đến kết giao Ôn Bình, nhưng người khác của Tiềm Long tông cũng theo sát phía sau.