Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 641 - 【Vip】 Bôn Tẩu Trên Con Đường Kiếm Tiền

【VIP】 Bôn Tẩu Trên Con Đường Kiếm Tiền 【VIP】 Bôn Tẩu Trên Con Đường Kiếm Tiền

Ngay tại lúc đó, Ôn Bình cũng tăng tốc.

Nếu như không phải một phương khí thế hùng hổ, còn bên kia thoạt nhìn rất quái lạ, cảnh tượng này hẳn là có một chút ấm áp.

Tình lữ nhiều năm xa cách nay được trùng phùng, chạy về phía nhau, sau đó ôm cùng một chỗ…

Chậc, ngẫm lại hình ảnh kia, nhất là có thêm phông nền bông tuyết đầy trời… Cỡ nào lãng mạn!

Đương nhiên, cảnh tượng này đối với Ôn Bình cũng rất lãng mạn.

Bạch tinh đang chạy về phía hắn nha!

Đúng thật là… Cmn quá lãng mạn!

Hắn chưa từng thấy nam nhân nào hiểu lãng mạn hơn so với ba nam nhân trung niên này.

May mắn hắn không phải nữ nhân.

- Ừm?

- Tiểu tử này sao không chạy?

Ba nam nhân trung niên tạo thành vòng vây ép tới, thấy cảnh tượng này, không khỏi đờ ra. Hai mặt nhìn nhau, thầm than một tiếng.

Làm nhiều sinh ý như vậy, mỗi một lần đều là đối phương chạy, bọn hắn truy.

Lần đầu thấy có người chạy về phía bọn hắn đấy.

Nếu nói không thấy thì còn hiểu được. Nhưng đã có người lên tiếng nhắc nhở, vậy mà hắn ta vẫn chạy về phía này.

- Có cổ quái, cẩn thận một chút! - Ba người cũng chẳng phải nghé con mới ra ràng, đương nhiên không có chuyện tự cho là đúng. Dám trên đường đến Bách Niên thịnh hội làm ra chuyện này, không có đầu óc sao được?

Người nào không thể chọc, người nào không thể đoạt, đều phải làm rõ ràng.

- Đại ca, chẳng lẽ tiểu tử này tính là ăn chắc chúng ta?

- Tuổi trẻ khí thịnh, chúng ta cũng không phải chưa thấy qua.

- Lão nhị, ngươi xuất thủ thăm dò thử, nếu không ổn, lập tức rút.

- Hiểu rõ.

Đôi ba câu, ba người đã định xong kế hoạch, nam nhân trung niên được gọi là Lão Nhị đưa tay, hai cái mạch môn hoàng sắc đồng loạt mở ra, đi cùng với âm thanh chấn mạch, mạch khí hoàng sắc cuộn trào cuốn theo phong tuyết đánh về phía Ôn Bình.

Thời điểm hắn động thủ, hai người còn lại lựa chọn chia ra thủ hai bên sườn, phòng ngừa con mồi chạy trốn.

Đồng thời cũng lưu cho mình một đường lui.

Thế nhưng thời điểm còn đang di chuyển, mắt thấy mạch khí hoàng sắc vừa rồi còn khí thế hùng hổ đột nhiên tan rã.

Tuyết hoa vốn xoáy thành cơn lốc thoáng cái tựa như đóa hoa tàn lụi cùng lá khô lả tả rơi rụng trên nền đất.

Bịch!

Một thanh âm truyền đến.

Nam nhân được gọi là Lão Nhị ngã xuống trong đống tuyết, máu tươi từ dưới thân hắn trào ra, nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng.

- Lão nhị! - Hai người nhất thời giật mình.

Thời điểm hai người còn đang kinh hãi, ngước mắt muốn nhìn về phía Ôn Bình, thế nhưng chỉ thấy một đạo bạch mang xuất hiện trong tầm mắt.

Cảm giác nhói đau truyền đến, sau đó cả người tựa như bị móc rỗng, không có một chút khí lực.

Cúi đầu quan sát, chẳng biết từ lúc nào trước ngực đã xuất hiện một cái lỗ, máu tươi đang không ngừng rỉ ra.

Đến tận lúc này đây, hai người mới hiểu rõ.

Đây là bại!

Chính bởi vì không muốn đánh rắn động cỏ, nên bọn hắn không phóng thích cảm giác dò xét cảnh giới đối phương, chỉ dựa vào mắt thường mà phán đoán. Lần này, mắt… Hố bọn hắn một trận quá đau!

Bịch!

Bịch!

Hai người đồng thời ngã xuống đất.

Ba cái Yêu vật vốn đang nhìn chằm chằm ở một góc nào đó thoáng cái ỉu xìu, nhe răng trợn mắt nhìn Ôn Bình một cái thật sâu, sau đó trực tiếp tan biến vô tung vô ảnh.

- Một người một đầu! - Ôn Bình nói với ba người Hoài Diệp vừa chạy đến.

Chủ nhân bỏ mình, ba Yêu vật coi như vô chủ.

Vừa hay có thể dùng làm vật cưỡi.

. . .

Trên bầu trời.

Nữ nhân vừa nhắc nhở Ôn Bình đã quay về đội ngũ, liền nghe một vị bằng hữu bên cạnh nói:

- Xem đi, xen vào việc của người khác. Bọn hắn căn bản không sợ loại người này, nháy mắt giết cả 3 tên, ngay cả mạch môn cũng không mở.

- A! - Nữ nhân lập tức cúi đầu nhìn xuống dưới.

Vốn dĩ, nàng thấy đối phương còn trẻ, là một thiếu niên, cho nên hảo tâm nhắc nhở một chút.

Không ngờ lại nhìn sai.

Đối phương có thể giải quyết 3 tên Thần Huyền cảnh trong chớp mắt, xem ra là có pháp môn Trú Nhan.

- Ha ha, hóa ra bọn hắn cũng làm loại chuyện này. Người cùng ngành gặp nhau, không cần che đậy cừu hận. - Nữ nhân còn đang mơ màng, chợt nghe bằng hữu bên cạnh nói, nàng lập tức định thần nhìn lại.

Liền thấy người bên dưới đang bắt đầu hôi của trên người ba cái xác chết.

- Thiện tâm dùng lộn chỗ. Đi mau, tông chủ cùng Bách Niệm Hương sư muội sắp đuổi kịp chúng ta rồi, chúng ta phải đi trước đoạt chỗ mới được.

Cùng với âm thanh cảm thán bên cạnh, nữ nhân kia không khỏi liếc nhìn Ôn Bình một cái.

Thấy thế nào thì thiếu niên này đều mang đến cho nàng cảm giác không giống với loại người cướp gà trộm chó.

Khí chất của hắn với… Mấy chuyện này không cùng một đường.

Lại nói, có thể trong nháy mắt giết chết ba tên Thần Huyền cảnh thì hẳn cũng không thiếu bạch tinh…

. . .

Trong đống tuyết.

Ôn Bình không biết hành động của mình đã bị người khác nhìn thấy, đương nhiên, biết thì biết, hắn cũng không quan trọng.

Người khác thấy thế nào, không trọng yếu, trọng yếu chính bản thân thấy thế nào kìa.

Ôn Bình cảm giác hiện tại hắn chính là đang kiếp phú tế bần!

Mấy tên thế này… Bạch tinh trên người đều không sạch sẽ, còn không bằng giao cho hắn, để hắn tiến hành phát triển cùng kiến thiết.

Sau khi thu một đợt chiến lợi phẩm, Ôn Bình cẩn thận lật xem tàng giới của ba người. Trừ vài thứ loạn thất bát tao, bạch tinh cũng chỉ có 1, 2 trăm khối.

Đúng!

Không sai!

Ba người cộng lại chỉ được gần 200 khối bạch tinh.

- Xem ra chuyến này cũng không có lời! - Ôn Bình cảm khái một câu, sau đó lại nghĩ đến chuyện còn thiếu gần 800 khối bạch tinh nữa mới đủ mua Phá Kinh đan. - Xem ra phải đi xung quanh tìm vài cái mục tiêu mới được.

Nói xong, tinh thần lực lập tức khuếch tán ra.

Trong phạm vi 20 dặm, tinh thần lực bắt đầu quét.

Không bao lâu sau, khóe miệng Ôn Bình cong lên… Lại phát hiện một đám cướp đường.

Đám người này so với mấy tên vừa chết cũng không mạnh hơn bao nhiêu, mạnh nhất chỉ tới Thần Huyền thượng cảnh mà thôi, số còn lại cơ bản là Thần Huyền cảnh. Khá hơn một chút có Thần Huyền trung cảnh, bất quá… Hiển nhiên là thuộc loại gà bệnh.

- Đi.

Phân phó 3 người Hoài Diệp một câu, Ôn Bình liền chạy về hướng kia.

. . .

Cứ như vậy, một ngày trôi qua.

Ngay lúc đó, trên bầu trời, một đội ngũ Dực tộc khổng lồ đang từ từ bay về phía này.

Dẫn đầu là cự ưng toàn thân hỏa diễm, sải cánh lên đến 200 trượng. Những nơi nó bay qua, mặc kệ là mặt đất hay bầu trời, tất cả yêu vật đều lựa chọn nhượng bộ lui binh. Bởi vì đó là một đầu Yêu Vương Dực tộc Trấn Nhạc trung cảnh.

Theo sau nó còn có mấy chục Dực tộc đại yêu sánh đôi phi hành, từng đầu điều hiển lộ khí tức Trấn Nhạc cảnh.

Đội ngũ bực này, cho dù là nhân tộc cũng sẽ lựa chọn nhượng bộ. Thậm chí sau khi nhượng bộ, còn phải cúi đầu tỏ lòng kính nể.

Bởi vì ai cũng biết Cự ưng này.

Đỉnh tiêm tứ tinh cự đầu thế lực Tiềm Long tông trấn tông Yêu Vương!

Tọa kỵ của Tiềm Long tông tông chủ.

Phàm một cái danh hiệu đã đủ khiến người người kính sợ.

Trên lưng hỏa diễm cự ưng, Bách Niệm Hương ngồi ở vị trí cánh chim, ánh mắt nhìn phía dưới, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

Đã một tháng trôi qua, cuối cùng cũng đến Hạo Hãn thành.

Nàng nhất định phải nổi danh tại Tân Tú tranh tài.

Vừa nghĩ đến phụ thân, tộc nhân cùng Hạ Quý đều phải kinh ngạc đến không ngậm miệng được, nàng đã cảm thấy rất kích thích rồi.

Bỗng nhiên, tầm mắt Bách Niệm Hương ngưng tụ.

- Đó là tông chủ!

Bình Luận (0)
Comment