Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 640 - 【Vip】 Thiên Cơ Hồ Của Bên Ngoài Hai Mươi Vạn Dặm

【VIP】 Thiên Cơ Hồ của bên ngoài hai mươi vạn dặm 【VIP】 Thiên Cơ Hồ của bên ngoài hai mươi vạn dặm

3, 2, 1!

Truyền tống mở ra.

Phanh!

Dựa theo một âm thanh nặng nề vang lên, trong bầu trời một luồng ánh sáng đột nhiên rơi xuống đất, bảy sắc cồng vồng, cực kỳ sáng lạn.

- Vào đi thôi.

Ôn Bình nhìn về phía ba người Hoài Diệp ở một bên, kéo ba người từ trong kinh ngạc đi ra.

Sau khi Ôn Bình cũng đi vào truyền tống trận, trưởng lão và đệ tử tông môn mới phản ứng lại, liền khom người nói tạm biệt.

- Tông chủ, thuận buồm xuôi gió.

- Tông chủ, ngài sớm quay về.

Trong biết từ biệt của mọi người, hào quang bảy sắc cầu vồng biến mất, bốn người Ôn Bình ở trong truyền tống trận cũng theo đó biến mất rồi.

Lúc lại mở mắt ra, Ôn Bình nhìn thấy là một thế giới màu bạc hoàn toàn bất đồng.

Trong bầu trời, tuyết trắng tinh khôi bay bay.

Bên cạnh là hồ nước bao la rộng lớn, hàn khí bốc lên như làn khói xanh.

Gió lạnh vừa thổi như thế, một sự lạnh lẽo trực tiếp chạy vào tim. Bởi vì sở hữu Hỏa linh chi thể, chút lạnh lẽo này đối với Ôn Bình mà nói không đáng gì. Đồng dạng đó, đối với đám người Hoài Diệp mặc áo choàng của Bất Hủ Tông, và sở hữu linh thể mà nói, cũng không tính là gì.

Bốn người Ôn Bình lúc đứng ở bên bờ hồ, phương hướng ngược lại của hồ nước là một đồng bằng màu trắng cũng mênh mông như thế.

- Tuyết rời rồi!

Dù sao Hoài Diệp cũng là nữ hài tử, nhìn thấy một hình ảnh này, lộ vẻ đặc biệt cao hứng.

Ôn Bình ngẩng đầu nhìn Thiên Địa hồ, không khỏi cảm thán một câu. Bây giờ Đông hồ vẫn là mùa hè nóng nực.

- Hệ thống, bây giờ chúng ta đang ở đâu?

Tuy rằng bốn phía nơi đây đẹp không tả xiết, nhưng cũng rất hoang vu.

Trước hết Ôn Bình phải xem nơi đây là nơi nào.

- Ở bên cạnh Thiên Cơ hồ, cách đông hồ 20 vạn dặm.

- 20 vạn!

Cái này nếu như ngồi phi chu, dựa theo tốc độ trước mắt của phi chu, vậy cần phải bay hơn nửa tháng, còn là 24 tiếng không ngừng nghỉ đó.

Theo đó, trước mắt Ôn Bình xuất hiện một cửa sổ, bản đồ của Thiên Cơ hồ bất thình lình xuất hiện trước mắt.

Đơn giản quét mắt nhìn một cái, Ôn Bình dự đoán đất của Thiên Cơ hồ gần như gấp năm lần Huyền Sắc hồ. Đồng thời thành trì của Thiên Cơ hồ cũng chằng chịt đó, từ trên bản đồ mà xem, gần như là cách mỗi trăm dặm sẽ có một cái đại thành.

Lúc đang xem, chợt nghe thấy ở phía xa xa tiếng chuông lục lạc truyền đến, nghe rất mơ hồ. Trong gió tuyết, vậy mà lại còn có tiếng lục lạc.

- Tông chủ người xem!

Ba người Hoài Diệp chỉ tay về phía tiếng lục lạc, từng tiếng từng tiếng của xe thú đang hướng về phía bọn họ.

Ôn Bình tập trung nhìn, những xe thú này không có bánh xe, bên dưới của bánh xe là một khối kim chúc bản, Kim chúc bản có thể đã bị tuyền qua thần tượng động tay động chân qua rồi, cho nên không dính đất, khoảng cách với đất tuyết vĩnh viễn là khoảng một tấc.

Đang nói chuyện, đội trưởng trong đội xe thú thật dài rời khỏi đội ngũ, lựa chọn dừng trước mặt Ôn Bình.

Cánh cửa gỗ dày nặng mở ra, một cỗ hơi nóng đập vào mặt, tuyết bay trên bầu trời lập tức tan ra.

Theo đó, một gã nam nhân trung niên mặc áo lông da thú xuất hiện ở cửa, sau đó hỏi:

- Đi Hạo Hãn thành sao?

- Không đi.

Dưới cái nhìn chăm chú của ba người Hoài Diệp, Ôn Bình lắc lắc đầu.

Nam nhân trung niên dường như không có định từ bỏ, tiếp theo lại nói:

- Các ngươi đều đi đến đây rồi, không phải là đi Hạo Hãn thành thì đi đâu? Bách niêm thịnh hội bay ngày sau sẽ khai mạc, các ngươi muốn tiếp tục dựa vào đi bộ, sẽ không đến kịp đâu. Lên xe, ta đảm bảo các ngươi có thể đến kịp khai mạc, hơn nữa tính rẻ cho các ngươi, hai người một viên bạch tinh!

Nam nhân trung niên cho rằng Ôn Bình không muốn tốn bạch tinh, cho nên mới cự tuyệt.

Nghe xong lời của nam nhân, Ôn Bình cười ha ha một tiếng,

- Hai người, một viên bạch tinh…

Ha ha.

Thực là rẻ.

Chỉ là tiện đường ngồi xe một chút, hắn vừa nhìn nhìn một chút, khoảng cách đến Hạo Hãn thành cũng mấy trăm dặm.

Đối với phi chu mà nói, một tiếng là có thể đến nơi.

Chỉ cần không phải là bạch tinh nhiều rối loạn đến sợ hĩa, Ôn Bình mới không thèm ngồi trên cái đồ chơi này.

Thể nghiệm cuộc sống gì gì đó… bây giờ hắn không có nhiều thời gian.

- Rất rẻ rồi. Lên xe đi, đội xe chúng ta có thể bảo đảm an toàn cho ngươi. Một đường đi qua này, người càng ngày càng nhiều, cũng có ý nghĩa là không quá thái bình. Bốn người các người trẻ như thế này, tuyệt đối sẽ là mục tiêu đầu tiên của đám người ưa thích cướp giật đồ đạc đó.

- Còn có yêu thích cướp giật đồ đạc?

Ôn Bình tỏ vẻ kinh ngạc.

Nam nhân trung niên cho rằng Ôn Bình bị dọa, cuối cùng vội vàng nói:

- Đương nhiên, dù sao cái bách niên thịnh hộ này loại người gì cũng có, ngay cả người của Tán Nhân Dịch cũng đến. Bọn họ là địch nhân số một của Bách Tông Liên Minh, tất nhiên sẽ làm những chuyện gà gáy trộm chó như thế này.

Sau đó, Ôn Bình trực tiếp cự tuyệt rồi.

- Vậy không đi rồi!

Nói giỡn thôi, có người cướp đồ, vậy thì càng không thể ngồi xe.

Đang lo không có bạch tinh mua phá cảnh đan, cũng không có bạch tinh phát triển tông môn, và trông cây bất tử, nhưng đây chính là cơ hội.

Chính như nam nhân này nói, bọn họ có thể trở thành mục tiêu ra tay số một.

- Hả?

Nghe được câu trả lời, nam nhân trung niên ngẩn người, lúc đang muốn tiếp tục khuyên bảo, đã nghe được trong xe truyền đến tiếng thúc giục.

Không có cách nào, nam nhân trung niên chỉ có thể rời đi.

Nam nhân trung niên vừa rời đi, Ôn Bình liền nói với ba người sau lưng:

- Đi đằng sau ta, chạy về phía Hạo Hãn thành.

- Vâng, tông chủ.

Ba người gật đầu, cùng nhau chạy trốn theo Ôn Bình.

Gió lạnh thổi qua bên tay, bông tuyết rơi trên vai, mục tiêu của việc Ôn Bình chạy trốn lại là từ trước đến nay chưa từng có.

Lúc chạy trốn, bên cạnh càng ngày càng xuất hiện nhiều đoàn xe, trên bầu trời đôi ngũ dực tộc yêu vật cũng tầng tầng lớp lớp. Cảm giác đến tất cả mọi nơi, Trấn Nhạc cảnh tầng tầng lớp lớp, rung động càng nhiều hơn so với lần trước trông thấy ở Đông hồ.

Ôn Bình đoán chừng, một tiếng này đã thấy được trên trăm vị cường giả Trấn Nhạc cảnh.

Đương nhiên, cũng có một ít Trấn Nhạc hạ cảnh.

Nhưng người này lúc nhìn thấy bốn người Ôn Bình đang chạy, đều lộ chút kỳ lạ, xem nó như đang xem kịch vậy. Cho dù là ai, vẫn đều là lần đầu tieen nhìn thấy chạy đến Hạo Hán Thành xem bách niên thịnh hội đó.

Ngay lúc đó, ở một bên sườn núi nhỏ kia, vài tên nam nhân trung niên mặc quần áo lông tơ đang ngồi ở đó, vây xung quanh một đống lửa.

Đoàn xe cách xa bọn họ, bọn họ đều xem như không nhìn thấy.

Chỉ là lúc nhìn thấy Ôn Bình đến, ba người đồng thời đứng dậy, cũng cầm theo đao ở bên cạnh đống lửa.

- Đến rồi!

- Ta đã thấy qua đi đường đến, cũng thấy qua một mình cưỡi yêu vật đến, chạy đến đây, ta vẫn là lần đầu tiên trông thấy.

- Đáng tiếc a… Làm nhiều đơn như thế, đoán chừng một đơn này thu hoạch ít nhất.

Ba người ta một câu ngươi một câu, đứng đó đợi Ôn Bình đến. Đồng thời vì phòng ngừa Ôn Bình đào tẩu, ba người lựa chọn để yêu vật của bản thân để cách xa nơi bọc đanhs một chút, hình thành một cái thế kẹp.

Ôn Bình lúc này, lúc xa xa nhìn thấy ba người mang theo đao, trong đầu thầm nghĩ: Đây chắc là cản đường cướp bóc đây.

Cảm giác tìm tòi, ba người mạnh nhất chỉ mới là Thần Huyền thượng cảnh,

Khi Ôn Bình muốn trực tiếp trốn ba người mà đi, trên đỉnh đầu đột nhiên bay xuống một con dực tộc đại yêu, sau đó xẹt qua bên cạnh Ôn Bình. Lúc xẹt qua, phía trên còn truyền đến một câu nói,

- Có người cướp bóc ở phía trước.

Ôn Bình chú ý đến, đây là một nữ nhân mặc áo màu lam.

Nhìn vào bóng lưng, tuyệt đối là sát thủ.

Tóc dài bồng bềnh, những nơi đi qua còn để lại một mùi hương thơm ngát, lại cộng thêm phần lương thiện này, tất nhiên Ôn Bình đối với tình cảm nam nữ không có hứng thú gì, nhưng mà vẫn nhịn không được tán thưởng một chút đối nới nữ nhân như thế.

Sau khi thấy nữ nhân này xẹt qua bên cạnh Ôn Bình như diều gặp gió, ba người nam nhân trung niên lập tức nóng này lên.

- Ai rãnh rỗi như vậy!

- Nhanh chút vây lại, tên tiểu tử này muốn chạy!

Có người nhắc nhở, ba người bọn họ cũng là lần đầu gặp mặt.

Mắt thấy bách niên thịnh hồi sắp bắt đầu rồi, có thể nhiều một đơn thì nhiều một đơn, thịt đến tay, cho dù bao nhiêu bọn họ cũng không muốn buông tha.

Lúc đang nói chuyện, ba người lập tức nhảy sang sườn núi nhỏ, sau đó đạp lên tuyết trắng chạy về phía ba người Ôn Bình.

Tốc độ của Thần Huyền cảnh, trực tiếp nâng lên cao nhất!

Bình Luận (0)
Comment