Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 646 - 【Vip】 Người Trong Ký Ức

【VIP】 Người Trong Ký Ức 【VIP】 Người Trong Ký Ức

Quá mức lúng túng!

Vốn ba người cũng muốn giới thiệu bản thân, cùng cảnh giới của mình, nói gì thì ngày sau cũng sẽ là bằng hữu kề vai chiến đấu.

Thế nhưng hai Thông Huyền trung cảnh này một mực nói mình cản trở cũng thôi đi, lại còn nhìn bọn họ bằng ánh mắt áy náy…

Cái này bảo bọn họ sao có thể chịu được?

Mạnh nhất là Lâm Khả Vô, cũng mới chỉ đến Thông Huyền trung cảnh mà thôi.

Nên nói xin lỗi không phải là bọn họ hay sao?

- Xin chào, ta gọi là Hoài Diệp.

- Ta gọi là Tần Mịch.

- Lâm Khả Vô…

Ba người kiên trì giới thiệu một phen.

- Tông chủ, để bọn họ cùng đi tập luyện thôi. Đoàn chiến 5vs5 đòi hỏi sự phối hợp giữa mạch môn và mạch thuật, cái này lão thân có hiểu đôi chút. - Cách thời gian Bách Niên thịnh hội khai mạc còn 2 ngày, lâm trận mới mài gươm so ra không tính là cường.

Ôn Bình hiếu kỳ hỏi:

- Tử Nhiên trưởng lão, không phải người là Tuyền Qua thần tượng sao?

- Dù sao cũng đã đến cái tuổi này, mấy thứ khác hoặc nhiều hoặc ít cũng từng đọc lướt qua. Tại Thiên Địa hồ, đoàn chiến kỳ thực không được đề xướng, bởi vì không có pháp môn tu luyện, hiển nhiên không cách nào tạo sự phối hợp giữa mạch môn. Bên ngoài Thiên Địa hồ, tuyệt đại đa số thế lực, ở thời gian đầu tu hành đều được học tập cách hợp tác cùng người khác, tiến hành câu thông mạch môn. Một khi nắm vững có thể tạo thành mạch trận với số lượng người bất kỳ. Nếu nói không cần pháp môn… Mạch trận đơn giản nhất chính là do 5 người tạo thành.

- Ngươi có pháp môn tu luyện?

- Ây da… Tông chủ, cái này thì lão thân thật không có. Nhưng ta đã từng chứng kiến đoàn chiến bên ngoài Thiên Địa hồ, hoặc ít hoặc nhiều có thể hiểu được một vài kỹ xảo cơ bản nhất.

- Không có pháp môn coi như xong, mấy cái khác để ta tự mình tới giáo, trước tiên chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã.

Ôn Bình không hiểu… Mạch trận.

Nhưng giữa một đám không hiểu mạch trận, không thể nghi ngờ hắn là người có lý giải sâu sắc nhất đối với đoàn chiến 5vs5.

Trước mắt Ôn Bình cảm thấy vẫn nên giải quyết vấn đề vị trí đứng.

Trong đoàn chiến, vị trí đứng rất quan trọng.

Đối với cái này… Trong đầu Ôn Bình có rất nhiều phương pháp.

- Tông chủ, không cùng Tiềm Long tông…

Ôn Bình gật đầu:

- Đương nhiên không ở cùng chỗ... Dù sao ngày sau rất có thể là địch nhân. Ta không lo lắng Tiềm Long tông làm gì chúng ta, chỉ sợ bọn họ vô duyên vô cớ vì chúng ta mà lưng đeo bêu danh. Hơn nữa, bọn họ cũng là đối thủ cạnh tranh của chúng ta. Mấy thứ ta nói không thể để bất kỳ người nào nghe được, cho nên tự tìm chỗ cho mình vẫn là thích hợp nhất.

- Đã hiểu. - Tử Nhiên gật đầu.

Kế đó, Ôn Bình quay đầu hướng về phía Hoài Diệp, nói:

- Đợi lát nữa, các người nói kỹ càng cho ta biết mạch thuật mà mình am hiểu nhất, cùng với cảnh giới, linh thể. Muốn chiến thắng đoàn chiến 5vs5 chỉ có một điểm đơn giản… Chế tạo cơ hội. Trong hai ngày này, ta sẽ sắp xếp vị trí đứng tốt nhất cho các ngươi, bố trí một vài chiến thuật.

- Tông chủ, ngài...

- Làm sao vậy?

- Không có việc gì. Không có việc gì.

Ngoài miệng Tử Nhiên nói không có việc gì, nhưng kỳ thật trong nội tâm đã kinh hãi không thôi.

Bởi vì nàng đến từ bên ngoài Thiên Địa hồ, nhà cũng nằm bên ngoài Thiên Địa hồ, cho nên lý giải đối với mạch trận nhỏ nhất tạo thành từ 5 người tuyệt đối sâu sắc hơn so với người Thiên Địa hồ. Người ở đây hẳn là không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho nên không hiểu được mạch trận.

Mặc dù Tứ Tinh Cự Đầu thế lực đã nhận được pháp môn tu luyện mạch trận, nhưng đó cũng chỉ là cơ bản nhất, tối đa có thể giúp bọn họ gia tăng lực lượng mạch trận mà thôi. Đó lại không phải chỗ tinh túy thật sự của mạch trận.

Nếu như mạch trận chỉ làm tăng lên lực lượng, vậy thì người bên ngoài Thiên Địa hồ cũng không cần tôn sùng nó như vậy.

Còn đem nó đặt ở vị trí đỉnh cao tương đương với lưu phái mạch thuật.

Hiện tại, tông chủ chỉ 2, 3 câu đã nói đúng trọng tâm đoàn chiến, có thế thấy được hắn hẳn là hiểu mạch trận.

Nhưng nàng không cảm thấy tông chủ là người từ bên ngoài tiến vào Thiên Địa hồ.

Bất quá nghĩ lại.

Có thể là có khả năng khác.

Ví dụ một người nào đó ngầm chỉ dạy hắn.

Rất có thể là mẫu thân hắn.

Nàng biết rõ mẫu thân tông chủ là một người vô cùng thần bí. Thoắt hiện thoắt ẩn, không ai ở Thiên Địa hồ biết được bất kỳ tin tức gì về nàng ta… Đây chẳng phải nói rõ nàng là người đến từ bên ngoài à.

Chứ còn ở đâu chui ra được?

Trong lúc suy tư, bảy người rảo bước trên quảng trường.

Đến khi rời khỏi quảng trường, đột nhiên, dòng người phía trước từ từ tản ra.

Ở giữa là một cỗ xe thú, người đi đường hai bên xe vội vã lách vào bên đường, dù là nữ nhân cũng không ngừng chen vào, dường như không hề sợ bị chiếm tiện nghi.

Thời điểm Ôn Bình ngẩn người, Tử Nhiên vội lên tiếng:

- Tông chủ, hẳn là thế lực từ bên ngoài Thiên Địa hồ.

- Ừ.

Đúng trên đường cái, Ôn Bình khẽ gật đầu, quan sát đám người từ từ tản ra cùng với đám người cao ngạo đang tiến đến. Bọn họ không khác đại đa số người ở đây, cũng là hai mắt một mũi.

Nhìn kỹ lại, điểm khác biệt duy nhất chính là y phục của bọn họ, trên y phục có thêu một chữ “Long” màu đỏ cỡ ngón tay cái.

Chính một chữ kia khiến cho tất cả đều phái tránh ra.

Từ Thông Huyền cho đến Trấn Nhạc, không ai dám chắn đường.

Ôn Bình nhìn lướt qua một lượt, không khỏi cảm thán.

Rốt cuộc cũng là thế lực bên ngoài Thiên Địa hồ, đội hình thật đúng là cường đại. Cầm đầu chính là một nữ nhân hồng y, tuyệt đối không chỉ là Trấn Nhạc thượng cảnh. Bởi vì dựa vào cảm giác có thể thấy được khí tức của nàng hơn xa so với Tư Đồ Tu, mạnh hơn Long Kha.

Hẳn là ngang ngửa với Vong linh sinh vật Thôn Phệ thú mà hắn bắt được.

- Đây là một vị Bán bộ Địa Vô Cấm.

Một Bán bộ Địa Vô Cấm mang theo một đám thủ hạ rêu rao khắp nơi, cảnh tưởng này quả thật có chút ý tứ.

Lòe người hay là tìm cảm giác tồn tại?

Ôn Bình không có hứng thú xem cuộc vui, hắn vốn muốn quay đầu rời đi, nhưng đúng lúc đó, hắn cảm giác được một cỗ khí tức rất quen thuộc.

Quen thuộc tới mức nào à?

Chính là từ nhỏ đã quen.

Là lạc ấn trong ký ức.

Không cần dùng tinh thần lực dò xét.

Không cần nhìn mặt đối phương.

Chỉ là đi ngang qua, khí tức đặc biệt kia liền có thể khơi dậy ký ức của Ôn Bình.

...

Cùng lúc đó, giữa đội ngũ cường giả đến từ bên ngoài Thiên Địa hồ, có một người đột nhiên dừng bước.

Không nhìn rõ mặt bởi người nọ đeo một tấm mặt nạ. Bên cạnh hắn còn có mấy người mặc y phục giống hắn như đúc. Vốn dĩ hắn đi cuối đội ngũ, vì dừng bước mà thoáng cái rơi lại phía sau.

Thế nhưng dường như hắn không phát giác được mình bị rơi lại.

Mà dáo dác nhìn quanh, mặt dù không nhìn thấy mặt, nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn vô cùng gấp gáp.

- Ôn Bình? - Chợt nghe hắn nỉ non một cái tên.

Đúng lúc này, đội ngũ đột nhiên dừng lại. Nữ nhân hồng y cầm đầu trực tiếp xoay người, dùng một ngón tay chỉ vào mặt nam nhân, sau đó lạnh giọng khiển trách:

- Lề mề cái gì, mau đuổi theo! Tiến lên trước mở đường.

- Vâng!

Lúc này, nam nhân che mặt bị rơi lại phía sau mới hoàn hồn.

Hắn nhìn quanh bốn phía vài lần, sau đó vội vàng tiến lên trước đội ngũ, làm tiên phong mở đường.

Nữ nhân hồng y dường như có chút tức giận, lại lần nữa khiển trách:

- Nhớ kỹ thân phận của ngươi hiện tại! Ngươi là nô lệ của ta!

Thế nhưng mấy lời này… Tựa hồ có hàm ý khác.

Bình Luận (0)
Comment