Ôn Bình cố sức điều chỉnh cảm xúc bản thân, coi như trang, hắn cũng phải trang ra một mặt kiên cường.
Lúc này, Ôn Bình biết, dù hắn chỉ rơi một giọt nước mắt cũng sẽ khiến phụ thân có thêm cố kỵ, cũng thêm vài phần tang thương.
Nhưng dù hắn có trang cỡ nào thì cảm xúc của Ôn Ngôn cũng không kiềm chế được:
- Hài tử, là chúng ra có lỗi với ngươi.
Một vị nam nhân đã qua tứ tuần, cho tới bây giờ chỉ có đổ máu, vậy mà lúc này lại nhịn không được đỏ vành mắt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Hắn không biết vì muốn tìm mình, Ôn Bình đã chịu bao nhiêu cực khổ.
Chỉ riêng việc từ Đông Hồ đến Huyền Sắc hồ, đoạn đường này… Hắn biết rõ có bao nhiêu gian khổ.
- Không có gì, phụ thân, thật ra ta sống rất tốt, ngài không cần lo lắng cho ta. Sau khi ngài cũng mẫu thân mất tích, có một vị tiền bối đã thu ta làm đồ đệ, là hắn mang ta đi khắp nơi tìm ngài. – Ôn Bình không nói rõ hiện trạng bản thân, bởi vì nó quá mức có thể tưởng tượng được, hơn nữa, nói ra cũng rất phức tạp, bây giờ không phải lúc để giải thích.
- Vậy thì tốt rồi! – Ôn Ngôn nhịn không được ngẩng đầu, không để nước mắt của mình rơi xuống.
Thầm nghĩ trong lòng, có cường giả do Tuyết Nhi phái đến một lòng bảo hộ Ôn Bình, bản thân hắn cũng yên lòng.
- Hài tử, ngươi đã gặp được ta rồi, giờ thì về nhà đi thôi. Tình huống hiện tại của ta cùng mẫu thân ngươi rất phức tạp, ta cũng phải rời khỏi Thiên Địa hồ một thời gian ngắn. Sau này, ngươi nhất định phải đi theo vị tiền bối kia, cố gắng tu hành, tương lai đột phá Thông Huyền cảnh, đặt chân vào Thần Huyền cảnh, trở thành bá chủ một phương, cả đời không cần phải lo gì cả. Về sau đừng nghĩ đi tìm chúng ta, thế giới này rất phức tạp, không phải người như chúng ta có thể làm chủ được.
Ở đây cũng không phải chỗ tốt gì, người của Long gia ở xung quanh, hắn không dám cam đoan trong đó không có tai mắt của đại ca Long Tuyết.
Hắn thấy được Ôn Bình rất tốt.
Hắn không hi vọng tiểu tử này lại tiếp tục đi tìm mình.
Hôm nay là lần đầu tương kiến sau bao ngày xa cách, hắn hy vọng… Một thời gian rất lâu sau đó, đây cũng là lần cuối cùng.
Ôn Bình sửng sốt:
- Chúng ta vừa mới gặp lại!
Ôn Bình rất muốn nói vì lần gặp mặt này, hắn đã đợi rất lâu, rất lâu!
Bất quá, hắn lựa trọn trầm mặc.
Nhìn phụ thân gầy gò, tang thương, Ôn Bình liền dò xét cảnh giới của hắn.
Thông Huyền trung cảnh.
Cảnh giới vẫn như lúc trước.
Không có gì biến hóa.
Không bởi vì cực khổ mà giảm xuống.
Cũng không vì khó khan mà thối lui.
Nhưng theo Ôn Bình thấy lại là… Bất lực. Phụ thân muốn dựa vào bản thân để đạt được sự đồng ý của Long gia? Đến bao giờ?
Dù là Trấn Nhạc cảnh, thiên tài bậc nhất trong Thiên Địa hồ cũng phải bỏ ra gần 30 năm.
Chớ nói chi là Long gia nhi nữ đều là Trấn Nhạc thượng cảnh, Bán bộ Địa Vô Cấm. Phụ thân muốn đuổi kịp bọn họ, sợ rằng phải mất trăm năm.
Đúng lúc này, Ôn Ngôn kéo Ôn Bình ngồi xuống ghế.
Còn mình thì đi ra cửa.
Lúc bước đến cạnh cửa, hắn nói:
- Đi theo sư phụ ngươi rời khỏi đây, trở về, về Đông Hồ hảo hảo mà tu luyện. Nhớ kỹ, cố gắng tu luyện, không được tùy hứng như lúc trước, tương lai phụ tử chúng ta sẽ có ngày tương kiến.
- Vậy hiện tại ngài muốn đi đâu?
- Rời xa ngươi… Bởi vì đây mới là bảo hộ ngươi. Hài tử, ngươi phải hiểu được khổ tâm của ta.
Dứt lời, Ôn Ngôn giơ tay cầm lấy tay nắm cửa.
Thấy tâm Ôn Ngôn đã quyết, Ôn Bình vội mở ra giao diện hệ thống, trực tiếp mua một khối truyền âm thạch.
Ngày sau nếu phụ thân không dám gặp hắn, vậy thì trò chuyện cũng được.
Có truyền âm thạch, hắn đến Long gia cũng có thể tâm sự cùng mẫu thân.
Có như vậy, dù cho cách một hai năm, hắn cũng kiềm chế được khổ sở vì phụ tử không được gặp nhau.
- Phụ thân, đúng rồi, đây là của sư phụ để lại cho ta. Mang nó lên, chỉ cần không vượt qua trăm vạn dặm, ngươi có thể dùng nó liên lạc với ra. Ngươi đặt cái này bên trong tàng giới, tuyệt đối sẽ không bị phát giác.
Ôn Bình đưa Truyền Âm thạch đến.
Ôn Ngôn liếc nhìn một cái, sau đó nhận lấy.
Ôn Bình vội nói:
- Nếu muốn cùng ta nói chuyện, ngài chỉ cần nhìn vào Truyền Âm thạch nói ra tên của ta.
- Được… Thay ta cám ơn sư phụ ngươi.
Ôn Ngôn thu Truyền Âm thạch vào tàng giới.
Sau đó liền mở cửa, bước chân khựng lại vài giây, sau đó kiên định đi về phía trước. Bởi vì cửa không đóng chặt, cho nên Ôn Bình có thể nghe rất rõ tiếng bước chân phụ thân xuống lầu.
Hắn đi rất chậm, Ôn Bình tin tưởng hiện tại cảm xúc trong lòng phụ thân rất phức tạp, nếu không người sẽ không đi chậm như vậy.
Sau khi Ôn Ngôn rời đi, thị nữ liếc mắt nhìn một cái, sau đó đưa tay kéo cửa lại, không dám quấy rầy.
Thật lâu sau, ánh mắt Ôn Bình đột nhiên trở nên kiên định, trong lòng đã có chủ ý:
- Không được, phải nghĩ biện pháp gặp lại phụ thân, không đưa hắn về Bất Hủ tông được thì cũng phải giúp hắn một tay.
- Không có cách đoạt nam nhân cùng mẫu thân, nhưng cũng phải làm chút gì đó.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh:
- Vị khách quý vừa rồi ở trong phòng?
Người đến chính là người phụ trách phòng đấu giá Hạo Hãn – Lý Bảo!
Sau khi tuyên bố thông tin về Hãn thạch trong hội đấu giá, hắn vội vàng đi lên tìm Ôn Bình báo ngày cử hành đấu giá.
Thị nữ vội nói:
- Hiện đang ở bên trong.
Thị nữ chỉ vào phòng bao bên cạnh.
Lý Bảo liền phất tay, ra hiệu nàng có thể rời đi. Sau đó hắn nhẹ tay gõ cửa.
Cốc….
Cốc….
- Vào đi! – Ôn Bình thấp giọng đáp.
Lúc này, Lý Bảo mới đẩy cửa bước vào. Vừa vào cửa, hắn liền hướng Ôn Bình nở nụ cười tươi rói, thập phần chuyên nghiệp.
- Công tử, chúng ta chiêu đã ngài có… Hài lòng không?
Bởi vì trong phòng bao chỉ có mình Ôn Bình, cho nên vừa tiến vào, Lý Bảo liền hỏi vấn đề này, đồng thời, hắn cũng nhìn ra sắc mặt Ôn Bình không tốt lắm.
Ôn Bình không muốn nói nhiều, dứt khoát hỏi:
- Không có vấn đề gì… Hãn thạch của ta đã quyết định ngày đấu giá?
- Đã định!
Ngay sau đó, Lý Bảo lấy ra một cái hộp ngọc ôn nhuận, mở hộp ra, dần dần bước đến trước mặt Ôn Bình. Trong hộp có một khối huy chương bạch tinh hình tròn, ngân sắc, thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo.
- Ngài nhận… Thời gian đấu giá Hãn thạch sẽ được cử hành ngay trong đêm Bách Niên thịnh hội khai mạc. Ngài đeo nó, đến lúc đó có thể đi thẳng lên lầu ba quan sát. Bởi vì ngài là khách quý ngân cấp của chúng ra, cho nên lần thứ nhất sẽ được miễn trừ phí thủ tục, đến lúc đó, tất cả bạch tinh đấu giá được đều giao cho ngài.
Nói xong, Lý Bảo lại cường điệu một câu bởi vì Ôn Bình là lần đầu tiên đến phòng đấu giá Hạo Hãn.
- Ngày thường, phòng đấu giá Hạo Hãn chúng ta sẽ thu một thành phí thủ tục đấy. Giá trị càng cao, phí thủ tục càng cao. Như của ngài, thông thường sẽ thu hai thành.
Lý Bảo nói như vậy cũng là vì tranh thủ hảo cảm.
Dù sao Hãn thạch không rẻ.
Miễn trừ hai thành phí thủ tục ít nhất cũng 2000 miếng bạch tinh!
Ai dám nói 2000 miếng bạch tinh là con số nhỏ?
Nếu đối phương đã muốn lấy lòng, Ôn Bình cũng vui vẻ tiếp nhận, thuận miệng nói một tiếng cảm ơn, sau đó hỏi:
- Đúng rồi, Hãn thạch của ta có thể bán được bao nhiêu?
Hắn quyết định.
Toàn bộ bạch tinh có được từ Hãn thạch đều cho phụ thân.
Lý Bảo suy tư một thoáng, sau đó đáp:
- Ừm… Đến Bách Niên thịnh hội lần này đều là thế lực Tứ Tinh Cự Đầu, bất quá hiếm có thế lực nào có thể thoáng cái mua một khối Hãn thạch lớn như vậy. Cho nên giá cả sẽ không quá cao, nhưng cũng không quá thấp, hơn một vạn miếng bạch tinh.
Có được đáp án, Ôn Bình vội hỏi hệ thống:
- Hệ thống, có thể giúp ta tính toán một chút, với một vạn miếng bạch tinh, phụ thân ta có thể tu luyện đến cảnh giới gì?